Tiểu Viên đi ra ngoài phòng tiệc, trợ lý Cao đã ở cửa chờ cô rồi.
Cô ấy đã dùng tấm các mở bộ thang máy sếp tổng lớn mới có thể dùng kia ra.
Thang máy lên cao từng tầng, Tiểu Viên nhìn chữ số tăng lên kia mà thất thần.
WeChat này tới đến quá bất thình lình, thoáng cái làm cảm giác ngà ngà say của cô đều xua tan rồi.
Lần đầu tiên cô và Vĩ Trang gặp mặt, mặt đối mặt ngay tại trong thang máy này, cảnh tượng trong ký ức càng lúc càng rõ ràng.
Cô âm thầm nhíu nhíu mày, đã càng thêm không xác định bản thân có nên đi gặp Vĩ Trang.
Nhưng thật sự cô đã quá tò mò ý đồ người phụ nữ kia, cùng với, ý nghĩa của một chuỗi động tác dài liên tiếp đằng sau kia nằm ở đâu?
Tiểu Viên đang rối rắm mất hồn, bỗng nhiên đã nghe được tiếng nói của trợ lý Cao:
"Cô Hướng à, đêm nay ngài thật xinh đẹp."
Cô hơi mím môi, quay đầu thoáng nhìn Alex, bỗng chợt cười.
"Alex......" Cô lại nhớ tới đến đêm đó, cô tưởng rằng Alex là Vĩ Trang, còn nói về tin hóng hớt của Vĩ Trang ngay trước mặt đương sự.
"Sao vậy?" Trên mặt Alex đã nổi lên vài phần tò mò.
Tiểu Viên đã hé ra một chút ý cười, kề sát qua đến khẽ ôm cô ấy: "Thật vui khi gặp được cô."
Cửa thang máy mở ra, Alex cười đến xán lạn cả mặt, nhưng vừa trông thấy người đứng trong hành lang thì nụ cười của cô ấy lập tức liền đã vụt tắt dần, coi giữ ở cửa thang máy, không di chuyển tới trước nữa.
Tiểu Viên cũng vừa nhìn liền trông thấy được Vĩ Trang, lúc này cô mới thấy rõ được toàn diện người ấy.
Người ấy mặc một bộ váy dài màu xanh rong biển đậm, làn váy hơi buông ở trên thảm.
Màu sắc này hết sức khó mặc, người bình thường không chế ngự được thì sẽ biến thành yêu quái rong biển, màu da cũng sẽ bị bật lên đến tối hù.
Nhưng ở trên người Vĩ Trang thì có vẻ như tranh sơn dầu kiểu tĩnh lặng thăm thẳm lạnh lẽo, có cảm giác chuyện xưa lắng đọng xuống qua năm tháng.
Từng cái khí chất, năng lượng tỏa ra, khí vận (phong cách và sự quyến rũ) đều đủ cả, Tiểu Viên bị sững sờ đậm sâu trước vẻ đẹp của người ấy một chút, thoáng trấn tĩnh, mới chậm rãi đi qua đến.
Khi còn cách người phụ nữ kia một đoạn, cô đã ngừng lại.
Đôi mắt Vĩ Trang từ đầu đến cuối đang nhìn cô chăm chú, thờ ơ lạnh nhạt y như xưa nay.
Chỉ là không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, Tiểu Viên luôn cảm thấy trong sự quạnh quẽ giờ phút này của người ấy, phảng phất còn kiềm nén vài phần sắc trầm của bão táp.
Hai người im lìm nhìn nhau hết vài giây.
Trợ lý Cao ở cửa thang máy bỗng nhiên cảm thấy dường như chiếc cổ của bản thân bị cơn gió lạnh không biết đến từ đâu thổi một hơi.
"Qua đây." Người phụ nữ mở miệng trước, ý bảo cô vào phòng.
Tiểu Viên không muốn đi vào, bên trong càng có hồi ức nhiều hơn, giờ phút này cô vẫn chưa cách nào đối mặt được, vì thế cự tuyệt, thoáng lắc đầu: "Không đâu."
Ánh mắt Vĩ Trang chợt rét lạnh.
"Có cái gì......!thì nói ở chỗ này đi, se......" Tiểu Viên đã nghẹn một chút không hiểu vì sao, cũng đã nuốt chữ sếp Vĩ vào xuống.
"Qua đây, tầng cao nhất."
Đến cả gọi tên cô cũng không gọi, cho dù là chữ viết, cũng có thể cảm giác ra từ tin nhắn là tâm tình người kia không êm ả lắm.
Vì sao chứ? Tóm lại sẽ không hẳn là bản thân đã nhảy một điệu cùng Từ Mộc Dịch nhỉ? Ý nghĩ này phi lý quá rồi đi?
Tiểu Viên mới vừa xùy một tiếng ở trong lòng, nhưng bên tai cứ mãi chưa nghe được Vĩ Trang nói thêm câu thứ hai.
Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Vĩ Trang, người kia chỉ là im lìm nhìn cô chằm chằm, sự mơ hồ tràn ngập trong mắt, im lìm cũng đã dần dần biến thành áp lực có sức nặng thực sự, thẩm thấu trong không khí xung quanh.
Chờ mãi tới khi Tiểu Viên sắp mất kiên nhẫn, thì người kia đã mở miệng, âm sắc trầm thấp mà nhẹ lâng lâng: "Cô đồng ý sự theo đuổi của Từ Mộc Dịch rồi?"
Tiểu Viên thoáng sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô không phải là trả lời câu hỏi này, mà là vì sao người ấy có thể hỏi câu hỏi kiểu không tin cậy này?
Rõ ràng cô đã công khai độc thân ở Weibo rồi, chẳng lẽ người ấy không biết? Hay vẫn cứ là vì vừa rồi cô đã khiêu vũ với Từ Mộc Dịch? Nhưng đó chỉ là một điệu nhảy xã giao rất bình thường mà, lại còn chưa nhảy xong.
Tuy rằng Từ Mộc Dịch là có ý muốn với cô đi, cơ mà đã bị cô ngăn chặn lại rồi, người ấy còn có cái gì......
Đầu óc Tiểu Viên xử lý tin tức cực nhanh, nhưng hiển nhiên người phụ nữ kia đã không đợi được, một câu nói khác cũng ném vào hướng không trung, phát ra tiếng vang ầm ầm: "Thế nào? Không phủ nhận sao?"
Giọng điệu như đóng băng, còn có một kiểu ý vẻ mỉa mai khôn kể.
Cảm xúc của Tiểu Viên lập tức bị đánh trúng gây thương tích, phản kích theo bản năng: "Này có liên quan với ngài sao?"
Người phụ nữ này cho rằng mình là ai chứ?
Người đây lại không phải lãnh đạo của mình, lại không phải bạn gái của mình?
Từ từ, cho dù là bạn gái, thì cũng không thể nói chuyện với cô giọng điệu hung dữ như vậy.
Người phụ nữ này thật sự cho rằng kêu cô qua tới thì cô nhất định phải qua tới sao? Vả lại, cô có người theo đuổi không phải là chuyện rất bình thường ư?
Chớ nói cô chưa nhận lời, dù cho nhận lời rồi thì cũng chả liên quan tới sếp Vĩ cô, chúng ta đã kết thúc rồi!!!
Tiểu Viên véo véo lòng bàn tay, mặt cũng đã lạnh xuống tới, cả đôi mắt bởi vì cảm xúc nóng nảy mà tỏa sáng trong trẻo.
Cô nhìn thẳng vào Vĩ Trang: "Tôi yêu đương cùng ai cũng là tự do của tôi, hiện tại cũng chẳng có một tí liên quan nào với ngài rồi! Sếp Vĩ!"
Vài phần không tin nổi trào ra trong đôi mắt lạnh lùng lặng lẽ của Vĩ Trang, cô ấy cứng đơ giống như thể bị nghẹn lấy rồi, cầm lòng không đậu mà đã lui lui về sau.
Khoé môi trợ lý Cao giật giật, đã không nỡ trực tiếp mà âm thầm chẹp một tiếng.
【 nhóc con quá dữ rồi, bé nhóc thấy cưng vừa rồi còn ôm lấy mình ở trong thang máy, lắc mình biến hoá rồi liền lộ ra móng vuốt nhỏ sắc bén! 】
【 má ơi, vả mặt quá rồi, lời nói sắc bén nhắm thẳng lên mặt mà cào.
】
【 có điều, hình như là cũng chẳng nói sai nha......】
Alex Cao trộm liếc sếp tổng cô ấy một cái với đôi mắt lộ vẻ lo lắng, tính toán coi có phải gọi điện thoại trước cho bác sĩ gia đình hay không, cô ấy thật lo lắng cho huyết áp của sếp tổng.
【 vực dậy tinh thần tí nào, phấn chấn lên tí, sếp tổng à, nói đàng hoàng, nói cho tốt, đừng tức giận đừng nổi xung......】
Lúc này nơi ngực của Tiểu Viên cũng hơi hơi nổi lên cảm giác đau nhức, mặt của cô nhích từng chút nóng lên dần, hít thở hơi hơi dồn dập mà đối diện với đôi mắt đen sâu hơi giá buốt kia của Vĩ Trang.
Bầu không khí cứng lại hết hồi lâu, có lẽ cũng chưa có thật lâu, chỉ là Tiểu Viên cảm thấy mà thôi, dường như các cô đã rơi vào cục diện bế tắc.
Vĩ Trang nhấp chặt môi, vốn dĩ hình dáng đường nét mặt mày của cô ấy đã nghiêng về lạnh sâu, đường cong như được họa sĩ dày công điêu khắc ra đến, hiện tại không có biểu cảm thì liền xem ra không dễ chọc vô cùng.
Nhưng cặp mắt kia của cô ấy giống biển với sóng ngầm trào dâng trong đêm tối, nhìn thấy nguy hiểm, lại có một tí ti mỏng manh.
Tim của Tiểu Viên chợt thắt lại không một lý do, lời cũng nói đến mức này rồi, bây giờ cô cũng không biết nên làm cái gì đây, nên kết thúc ra sao.
Cô sợ lại thấy đôi mắt của Vĩ Trang, thì cô sẽ mềm lòng, cô cũng sẽ càng đau lòng.
Tiểu Viên chậm rãi hít một hơi, quay mặt đi, vô thức khảy khảy tóc.
"Lắc tay vì sao không mang?" Vĩ Trang hơi hơi đứng thẳng, tiếng nói căng chặt, lúc nói ra tới thì tay thoáng hướng đến sau lưng, vô thức nắm nắm trang phục, sa-tanh hiện lên ánh sáng ở đầu ngón tay của cô ấy.
Cô ấy không đề cập tới lắc tay còn đỡ, vừa nhắc tới thì Tiểu Viên lại buồn bực chút ít, thế mà buột miệng thốt ra:
"......! Tôi chưa nói tôi đã nhận lấy." Lời vừa nói ra tới, Tiểu Viên thoáng nhăn mũi thật nhanh, cảm thấy bản thân đã nói ra quá hấp tấp.
"......!cô vứt bỏ rồi?" Ánh mắt Vĩ Trang chợt lạnh.
"......!vậy cũng không có......" Tiểu Viên rũ mắt, nói giọng yếu xìu.
Vẻ mặt Vĩ Trang miễn cưỡng hòa dịu đi vài phần.
Tiểu Viên cảm thấy bản thân đã nhẫn nại đủ lâu, không muốn dây dưa nữa.
Lần này lên tầng chính là muốn hỏi rõ ràng, cô nâng giọng, hỏi: "Vì sao cô