Tiểu Viên đã đi tắm lại, rồi thay đồ ngủ, lại lần nữa nằm về trên giường, trong di động đã có hồi âm của Vĩ Trang.
"Tôi rất thích tấm hình này."
Trái tim cô đập dồn dập: "Nhưng vừa rồi người thật lãnh đạm ( mặt uất ức)."
Hồi âm của Vĩ Trang đến muốn lâu hơn một chút so với cô tưởng tượng, hơn nữa không phải chữ, thế mà là giọng nói.
Người ấy nói thì thầm: "Tôi không có lãnh đạm, tôi rất thích."
Tiểu Viên hơi kinh ngạc, Vĩ Trang hoặc là video, hoặc là chữ, có khi cũng sẽ gọi điện thoại, nhưng người ấy chưa từng gửi giọng nói cho cô.
"Vì sao không video á?" Cô gửi giọng nói đi qua.
Vĩ Trang yên lặng hết thật lâu, mới sâu kín mà nói: "Tôi cảm thấy lúc này rất không thích hợp video."
Tiểu Viên trong một lúc chưa phản ứng lại kịp: "Thế gọi điện thoại cũng không được sao?" Gửi qua rồi cô mới ý thức được, mặt đã đỏ ngay liền.
Cô lại không phải vị thành niên, cái gì cũng đều không hiểu.
Cho dù chưa từng thực tiễn, thì cũng qua các loại "tin đồn truyền miệng" về cách thức thân mật mà cặp đôi yêu xa có thể áp dụng.
Chẳng lẽ Vĩ Trang cũng nghĩ đến loại cách thức này, cho nên mới không gọi điện thoại, lựa chọn giọng nói sao? Phỏng đoán này càng khiến cô thêm thẹn thùng.
"Khụ, được thôi." Cô lại gửi đi một câu: "Mau nhanh ngủ đi, ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Tiểu Viên nhắm hai mắt lại, nhịp tim còn chưa ổn định xuống lại, cô nắm di động ấp ủ cơn buồn ngủ, bỗng nhiên di động hơi hơi thoáng rung lên.
"Tôi nghĩ tôi muốn thu hồi tạm thời không phản đối của tôi."
Chờ sau khi thấy rõ tin nhắn, thì mặt cô lập tức liền nóng bừng lên.
Xong rồi, lần này muốn hết ngủ rồi.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến tầm giữa trưa, khi thức dậy, thì Nguyễn Thanh đã ở căn hộ kế bên chờ cô, còn mang theo nhà tạo mẫu cùng chuyên gia trang điểm.
Tiểu Viên rửa mặt xong đi đến cách vách, nhìn thấy trận thế này, còn chưa hiểu rõ tình hình gì: "Chị à, đêm nay có hoạt động sao?"
"Chị biết ngay là em không nhớ rồi mà, cho nên hôm nay chị liền đã qua đây sớm một chút." Nguyễn Thanh uống cà phê đen, nhìn cô hết vài lần: "Tối hôm qua làm gì rồi đấy, dậy trễ như vậy?""
Tiểu Viên: "......!em chỉ ở nhà," Cô dời đổi chủ đề: "Rốt cuộc là hoạt động gì ạ?"
"Đạo diễn Vu Ngọc mời em đi tham gia hoạt động của nhà cô ta." Nguyễn Thanh nói với cô: "Ba cô ta, Vu Kiến Bang, qua hai ngày nữa đại thọ 70 tuổi, đêm nay xem như là một cái hoạt động nhỏ làm nóng trước đi."
"Hả? Bảo em đi tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ?" Tiểu Viên nghe sơ sơ xong cái, thì nhíu mày muốn từ chối.
"Không có, tiệc mừng thọ của người ta là hai ngày nữa, là tiệc nhà của họ, đêm nay là một hoạt động đánh giá sưu tầm của bà vợ ông ấy tổ chức."
"Bà vợ sau của ông ấy là nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, cũng là bà má của Vu Ngọc.
Nhà mẹ đẻ phía sau bà ấy có thể nói là nhà dòng dõi sưu tầm, cũng là làm kinh doanh về tác phẩm nghệ thuật." Thái Quyển nói bổ sung: "Xem như là một cái hoạt động trong giới nghệ thuật tài chính đi."
"Thế mời em đi làm chi á?" Tiểu Viên lười biếng duỗi cái eo: "Em chả hứng thú gì."
"Không chỉ mời em nha, Chu Ngộ cũng phải đi, hai người là nam nữ vai chính trong bộ phim mới của Vu Ngọc mà, lộ mặt cái để tuyên truyền chút."
Tiểu Viên ngồi ở trên sofa, phồng mặt lên vẻ không tình không nguyện, nói: "Được thôi."
"Không sao, chị đi cùng em." Nguyễn Thanh cười ha ha, đến sờ mặt cô: "Ôi chao, thật đáng yêu......"
-
Địa điểm là ở một tòa nhà cổ kiểu Tây, nghe nói là nhà họ Vu mới mua vào gần đây, ở khu tô giới (*) Pháp cũ, khu phố xá vô cùng yên tĩnh, từng ngọn đèn vườn kiểu Âu lặng lẽ lập loè trong sân.
(*) Tô giới: là khu vực trong thành phố mà các nước đế quốc buộc các nước nửa thuộc địa cho thuê để làm cứ điểm xâm lược.
Theo luật quốc tế, một tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Thường thường tô giới bị nhân nhượng hay được cho phép hay thậm chí bị chiếm giữ từ một quốc gia yếu thế sang cho một cường quốc mạnh hơn.
Thí dụ, Nhà Thanh của Trung Hoa suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19, bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi trong đó có các tô giới.
(tổng hợp vtudien & wikipedia)
Phong cách kiến trúc cũng là kiểu Pháp khá trang nghiêm cổ kính, nóc nhà dốc đôi kiểu Mansard (*), đối xứng tao nhã, còn có cửa sổ mái tròn tinh xảo, hàng cột chạm trổ hoa văn, đường nét tinh tế lãng mạn.
(*) Mái Mansard là loại hình mái phổ biến trong mẫu biệt thự kiểu Pháp, được lấy tên người phát minh ra nó: Kiến trúc sư François Mansard.
Đây là một dấu hiệu đặc trưng của lối kiến trúc Cổ điển và Tân Cổ điển.
Khối mái hình thang lợp bằng đá phiến màu sẫm úp lên ngôi nhà.
(theo nhaachau.com)
Hình minh họa:
Tiểu Viên đứng ở trong vườn hoa thưởng thức căn nhà hết một hồi, khi chuẩn bị đi vào thì đã bị người ta gọi níu.
Cô quay đầu nhìn lại, là Chu Ngộ.
Ăn mặc yêu cầu của đêm nay là nhất định phải vận "hệ màu nhạt", cả người anh ta là một bộ com-lê màu lam thoải mái gọn gàng, không muốn tỏ ra quá mức với trang trọng già dặn, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
"Đã lâu không gặp rồi." Đi tới trước mặt Tiểu Viên, mắt lộ ra nét kinh ngạc ái mộ.
"Hi ~" Tiểu Viên thoáng phất lọn tóc bị gió thổi lung tung qua: "Anh từ đâu lại đây."
"Hồi sáng nay tôi còn ở thành phố Băng đấy," Chu Ngộ mỉm cười, rồi làm một vẻ tư thế mời về phía cô, để cô đi trước.
Tiểu Viên cũng cười cười, hai người đi cùng lúc.
Người đại diện đã đi theo phía sau bọn họ, cũng bắt đầu chào hỏi.
"Vốn dĩ tôi không muốn tới đâu, lại không phải vòng nhóm chúng ta quen thuộc." Chu Ngộ thấp giọng, nói.
Người tới chính là người có tiếng tăm trong vòng nghệ thuật, giới văn nghệ hoặc là ngành kinh doanh.
Mỗi người ăn mặc sang trọng, nơi mặt mày chứa đựng vài phần thanh cao ngạo mạn.
"Tôi cũng không muốn." Tiểu Viên cũng nói khẽ, rồi lia qua một vòng chung quanh: "An ninh thật nhiều đây."
Ánh đèn trong nhà sáng rực, bài trí đến mức giống y như phòng triển lãm, bên trong tốp năm tốp ba, nâng ly rượu thấp giọng thảo luận.
"Này chắc chắn rồi, rốt cuộc thật nhiều đồ đáng giá đấy."
"Tôi hoàn toàn không hiểu lắm những cái này.
Lưu Dã là ai? Tranh của ông ấy còn rất thú vị." Tiểu Viên nhìn bức "Để tôi ở lại trong bóng tối" (*) trước mặt này.
(*) Hình mình họa:
Một cô gái nắm va-li đứng trong nền tuyết, một chùm ánh sáng đã chiếu rọi cô ấy.
Rất mới mẻ, phong cách hội họa còn hơi giống phim hoạt hình.
Lời này cô còn giữ lại trong lòng chưa nói ra tới.
"Tôi cũng......"
"Phong cách của Lưu Dã đã chịu ảnh hưởng của họa sĩ Hà Lan Mondrian, cho nên nét vẽ của ông ấy vô cùng đơn giản chính xác," Bên cạnh có người nói chen vào, áo quần bảnh bao, hơi cao hơn Chu Ngộ một tí, đã trực tiếp ngó lơ anh ta, nhìn Tiểu Viên chòng chọc: "Cô xem, trong tranh của ông ấy luôn có một loại cảm giác u sầu, nhưng nhìn lại không giống khổ đau, ngược lại cảm thấy lãng mạn mà bộc trực."
"À......" Tiểu Viên nhìn chăm chú vào mang tính lịch sự.
"Tranh của ông ấy hiện tại rất thu hút, một bức này ở (nhà đấu giá) Sothebys đã gõ định ra 40 triệu HKD.
(khoảng 122 tỷ VND)" Người đàn ông nhìn Tiểu Viên cười: "Nếu như cô Hướng không ngại, thì tôi có thể đi một vòng với ngài.
Nghề nghiệp của tôi là người xướng giá (*), có một ít nghiên cứu đối với tác phẩm nghệ thuật."
(*) hay còn gọi là người bán đấu giá, đấu giá viên, người điều hành cuộc đấu giá, người chủ trì cuộc bán đấu giá.
(tổng hợp)
"À, cảm ơn, nhưng tôi đã cùng bạn......"
Chu Ngộ mỉm cười len vào: "Chúng tôi đã chốt hẹn."
"Ha ha, không sao, chúng ta cùng