Ăn xong cơm chiều, Tiểu Viên cùng hai người khác đã ngồi vào xe Đồng Hoa sắp xếp về tới khách sạn.
Dự toán của đoàn đội quay phim trong công ty phim ảnh Đồng Hoa luôn luôn rất đủ, khách sạn các cô ở là khách sạn năm sao nằm tại ven bờ kênh đào cổ trung tâm thành phố Giang.
Sau khi vào khách sạn rồi, Hà Thần Ảnh vẫn cứ bị Trần Vân Tú lôi kéo nói chuyện, Tiểu Viên cũng không định gia nhập, liền đã nói một câu đi trước với bọn họ rồi.
Cô đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu thoáng nhìn như phần nào cảm giác được, Hà Thần Ảnh hơi hơi xoắn mày, ứng phó Trần Vân Tú với biểu cảm bất đắc dĩ.
Tiểu Viên khẽ nhíu mày, cũng chỉ là do dự một hai giây rồi liền quay trở lại, nâng giọng hô về phía bọn họ: "Chị Thần Ảnh, chị Thần Ảnh, em có chuyện tìm chị, ôi, đạo diễn Trần......" Sau đó nhìn Trần Vân Tú vẻ hơi ngượng ngùng, chờ phản ứng của ông ta.
Quả nhiên Trần Vân Tú không tiện lại "nhiệt tình" tiếp đối với Hà Thần Ảnh nữa, ông ta thức thời mỉm cười: "Được, vậy hai người trò chuyện đi, tôi về trước đây."
Hà Thần Ảnh đợi ông ta hơi hơi đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, đã thoáng nhìn qua Tiểu Viên vẻ cảm kích.
Người kia hơi khẽ mỉm cười với cô ấy, hiểu ánh mắt của cô ấy.
Hai người song song đi tới.
Đổi thành người khác, có lẽ hoặc sẽ nhiều chuyện, hay làm nóng không khí tìm đề tài hỏi chuyện của cô ấy cùng Trần Vân Tú, nhưng Tiểu Viên không có.
Hai người các cô đi được vài bước, ai cũng không có nói chuyện trước.
Hà Thần Ảnh nghiêng mặt qua tới, vừa vặn đã đụng phải ánh mắt của Tiểu Viên, hai người nhìn nhau chợt cười, lại đi thêm vài bước.
Hai người vẫn không nói chuyện, lần này sau khi đối diện, rồi các cô đã nở nụ cười.
Hà Thần Ảnh cười: "Chị còn tưởng rằng em sẽ hỏi chuyện của chị với Trần Vân Tú."
"Khụ khụ, em thì muốn hỏi tới đó, nhưng mà em lại không muốn biểu hiện đến nhiều chuyện quá được." Tiểu Viên thoáng le lưỡi.
Hà Thần Ảnh khẽ lắc đầu: "Không sao, hỏi đi."
"Đạo diễn Trần là đang theo đuổi chị sao?" Tiểu Viên chớp chớp mắt.
"Anh ấy là muốn tái hợp với chị," Hà Thần Ảnh hơi hơi chợt dừng: "Còn nói rằng anh ấy cũng sẽ chăm sóc tốt Nhiên Nhiên."
Tiểu Viên lẳng lặng mà nghe.
"Chị cự tuyệt vài lần rồi, anh ấy còn đang kiên trì."
Các cô cứ chầm chậm đi trong vườn cây hoa ở khách sạn, Hà Thần Ảnh hơi hơi thở dài.
Có lẽ là gió đêm, có lẽ là đã lâu lắm không nói tới chuyện tình cảm với người khác, có lẽ là Tiểu Viên bên cạnh có một khuôn mặt làm người ta dốc bầu tâm sự cũng yên tâm.
Cô ấy nói: "Chẳng qua, chị cũng phải tự kiểm điểm lại, chị chưa nói chắc chắn.
Có lẽ theo như anh ấy thấy, là chị lại cho anh ấy hy vọng đi......"
"......" Tiểu Viên dừng một chút, muốn nói lại thôi.
Hà Thần Ảnh cười một cái: "Không sao, em nói đi."
Tiểu Viên vẫn chưa nói ra miệng.
Dù sao cũng là tiền bối của mình, nói chuyện vẫn phải chú ý một chút.
Hà Thần Ảnh ngược lại đã cười: "Chị nhớ hồi trước em còn sẽ nói đùa với chị, nói chị lớn tuổi gì gì đó."
Tiểu Viên thiếu chút nữa thì quỳ rồi, ấy đều là lúc ở đoàn phim 《 Trường dạ 》, khi đó tên phim vẫn là 《 Hoắc 3 》: "Chị à, trí nhớ của chị cũng tốt quá rồi đi?"
Hà Thần Ảnh liếc xéo cô một cái: "Chị rất thù dai đấy."
Tiểu Viên cười thành tiếng.
"Chị đoán, nếu như em bị người không thích theo đuổi, thì sẽ làm sáng tỏ, trực tiếp tỏ rõ thái độ của em nhỉ?"
Tiểu Viên ngẫm nghĩ nghiêm túc: "Thế nhưng cũng có rất ít người theo đuổi em, hơn nữa, dường như cũng không cần làm sáng tỏ, cự tuyệt rất trực tiếp, ám chỉ một chút thì bọn họ hết thích em rồi."
Hà Thần Ảnh bị lời của cô chọc cười: "Thế nếu là ám chỉ một chút thì đối phương đã lùi bước, vậy chứng tỏ cũng chẳng thích em nhiều, chỉ là có cảm tình đối với em."
"Vâng, cho nên cũng không cần nói rõ rồi."
"Em nói rất ít người theo đuổi em," Hà Thần Ảnh thoáng chớp mắt: "Sao có thể? Đàn ông đều chả có mắt tinh tường như vậy à?"
Tiểu Viên hơi đằng hắng: "Có thể trông em quá đẹp rồi đi, dọa đến bọn họ rồi!"
Hà Thần Ảnh chợt khựng, tiếp đó vui vẻ, hai mắt đều cười híp lại, cười ha ha ha hết vài giây, gật đầu: "Chị cảm thấy cũng đúng!"
Thấm thoát, hai người đã đi được một đoạn đường dài, gió đêm của đầu thu thổi nhẹ qua trên người, vô cùng thoải mái.
"Chị Thần Ảnh, thế đạo diễn Trần nói như vậy, liệu có ảnh hưởng công tác của đoàn phim về sau hay không?"
"Hẳn là sẽ không, anh ấy cũng sẽ không mắc sai lầm thời trẻ nữa đâu."
Sai lầm thời trẻ?
Trong hai đoạn hôn nhân mọi người đều biết của Thần Ảnh, không phô trương bằng như với Hoắc Bích Quân, giai đoạn cùng Trần Vân Tú này muốn ngắn ngủi khiêm tốn được hơn.
Nghe nói là bởi vì Trần Vân Tú và diễn viên nữ khác có tin nhắn riêng tư mập mờ, còn chưa chắc chắn thì đã bị cô ấy phát hiện rồi.
Cô ấy dứt khoát quyết định ly hôn với ông ta, không cho ông ta bất kì cơ hội giải thích cùng níu kéo gì.
"......!thật ra anh ấy cũng chưa thật sự làm cái gì, dựa theo lời giải thích của lứa trẻ hiện tại, là đang chat sex (trò chuyện khiêu dâm).
Khi đó chị tuổi trẻ xốc nổi, trong mắt không nặn được nửa hạt cát, không chấp nhận được trong tình yêu có phút chốc phân tâm."
"Vậy sau này chị hối hận sao?"
"Không," Hà Thần Ảnh thoáng cười nhạt: "Khi nhìn thấy những thông tin đó trong di động của anh ấy, cảm giác của chị đối với anh ấy nháy mắt liền biến mất rồi, cũng có chút khổ sở, nhưng là tức giận càng nhiều! Chị không mong muốn hôn nhân như vậy, hơn nữa cũng xa nhau nhiều năm như vậy rồi, càng thêm không thể nào hợp lại nữa."
"Bởi vì chị cũng hết cảm giác đối với ông ấy rồi?"
"Ừ."
Tiểu Viên lắng nghe đầy vẻ đăm chiêu, vì thế nói: "Vậy chị hoàn toàn có thể nói thẳng với ông ấy nha!"
Hà Thần Ảnh vào lúc này lại thoáng dừng, biểu cảm thoáng chốc tựa như nhuộm lên một chút cô đơn.
Cô ấy lặng im hết trong chốc lát, chỉ là đi tiếp, không nói lời nào.
Tiểu Viên quan sát đến biểu cảm của cô ấy, đã đi theo cô ấy vài bước, mới mở miệng: "......!có phải em nói sai gì rồi hay không?"
Hà Thần Ảnh đã ngẩng đầu cười chút: "......!không có."
Cô ấy quay mặt qua tới, nhìn Tiểu Viên một cái: "Em bằng lòng nghe chị nói một vài lời nguy cơ trung niên chứ?"
Tiểu Viên có hơi ngẩn ngơ, lập tức nghiêm mặt: "Vâng."
Qua một lát sau, cô ấy thở dài ra một hơi, chậm rãi nói: "Nói thật ra, một hai năm gần đây nhất, trạng thái của bản thân chị không tốt lắm, không phải về mặt thân thể, là về mặt tinh thần."
"Khi Nhiên Nhiên ở bên cạnh chị còn tốt, bởi vì chị