Nguyên Đán vừa qua, Tiểu Viên đã vào đoàn phim mới, nháy mắt thì hai tuần liền trôi qua rồi.
Vĩ Trang thoáng lướt di động, thấy cô còn chưa trả lời tin nhắn của mình, thì biết giờ phút này cô còn đang bận.
Về chuyện hai lần liên tiếp cô đều chưa lấy được nữ diễn viên xuất sắc này, Vĩ Trang cũng có hơi lo lắng cho tâm trạng của cô, cô ấy từng hỏi Tiểu Viên.
Khi đó Tiểu Viên đang nằm ở trong lòng cô ấy, những sợi tóc đen nhánh mềm mại rải ở trên cánh tay của cô ấy, quầng sáng dừng trên nơi hàng mi dài của cô, đã uốn thành độ cong mê người.
"Chị không cần lo lắng cho em, em không sao cả, chị tuyệt đối cũng đừng đi làm cái gì..."
"Em không có không vui à?" Ngón tay của Vĩ Trang chậm rãi vỗ về tóc cô.
Tiểu Viên hơi híp mắt với vẻ thoải mái: "Không có ạ."
"Em biết rằng chuyện lấy được chẳng nhanh như vậy, vì lẽ đó em có chuẩn bị tâm lý, cho nên sẽ không thất vọng.
Hơn nữa ấy, hai lần này sức cạnh tranh quá lớn đi, mà người khác quả thật muốn mạnh hơn một chút."
Trong mắt Vĩ Trang hiện lên một tí ti nét cười tán thưởng.
"Em cảm thấy hiện tại em đã thật hạnh phúc rồi," Tiểu Viên hơi nghiêng đầu, vạch ngón tay tính: "Bây giờ sức khỏe của anh trai em tốt đẹp, còn đang yêu đương, em đã lấy được đâu rất nhiều giải, còn có thể chọn kịch bản em thích để đóng, với lại, chị cũng ở bên cạnh em.
Thật đấy, không còn gì dễ bắt bẻ nữa, em siêu cấp hạnh phúc!"
Vĩ Trang hơi mím môi, rồi thoang thoáng cười vui vẻ yên tâm.
Bỗng nhiên, Tiểu Viên duỗi tay gãi cô ấy, làm nũng: "Em nói ra được tốt như vậy, chị không cảm động sao, mau lại hôn em đi."
Vĩ Trang cúi mắt xuống, cười mà nhìn cô.
Tiểu Viên đã câu lấy cổ người kia trước, rồi hôn đến, tiếp đó thì cả người cô đều đã quấn tới....
Vĩ Trang sờ sờ môi, hơi khép mắt lại.
Khi hôn môi, lông mi của Tiểu Viên sẽ run lên từng chút, còn sẽ rì rầm rất nhỏ, lúc gần gũi với cô thì sẽ có cảm giác thật đặc biệt, giống như là đã cảm nhận được một loại nhiệt độ cơ thể khác, trong em có tôi, có em trong tôi, là thứ thuộc về hai người các cô......
Tiểu Viên........
Bầu trời ngoài cửa sổ thật âm u, trông vẻ đè nén tới thật thấp.
Nhiệt độ đã xuống tới âm rồi, cũng không biết Tiểu Viên đóng phim có vất vả không, bộ phim mới có rất nhiều cảnh quay ngoài trời.....
Cả ngày này của Vĩ Trang đã trôi qua mà lòng dạ hơi không yên, cho nên đã tan làm trước.
Trên đường đi, những hạt mưa thưa thớt rải rác va đập ở trên kính cửa sổ xe.
Ngày đó, Tiểu Viên còn đang chờ mong năm nay khi nào tuyết sẽ rơi.
"Muốn cùng đón tuyết đầu mùa với chị á!" Cô cười mà qua tới hôn.
Vào trước khi cô chưa vào đoàn, thì gần như mỗi ngày các cô đều ở bên nhau, buổi sáng có thể nhìn thấy cô, buổi tối cũng có thể gặp được cô.
Vĩ Trang không thể không đối mặt với tiếng lòng mình —— cô ấy đã không thể sống mà thiếu Tiểu Viên bên mình rồi.
Trước kia, cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng, cô ấy có thể cùng ở chung với một người khác thời gian dài như vậy.
Chung sống, cô ấy hoàn toàn sẽ không cảm thấy nhàm chán, trái ngược, cô ấy cảm thấy càng ngày càng không tài nào chịu đựng được xa cách với cô.
Cô ấy cảm thấy Tiểu Viên cũng là như thế, dường như các cô đã tiến vào một cái cấp bậc mới.
Đêm trước khi đi, Tiểu Viên giống bé mèo con dính người, dính lấy cô ấy không buông, đến chỗ đâu cũng đi theo cô ấy.
Cuối cùng, thời gian các cô ngủ muốn sớm hơn bình thường rất nhiều.
Tiểu Viên cọ vào cô ấy, cà cạ thân mật.
Búi tóc của cô hơi ướt, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt như chứa một đầm nước, đã giạt ra gợn sóng, sáp qua tới cắn môi cô ấy: ".......!đến phiên em rồi......."
Vĩ Trang cảm thấy bên tai mình hơi hơi nóng lên, rồi lại để mặc cô đến, dần dần, cầm lòng không đậu mà đã ôm chặt cô......
Rồi thân mật trong thời gian rất lâu, mãi đến khi hai người đều bải hoải dần, dựa sát vào lẫn nhau, nhìn chăm chú vào đối phương ở nơi gần trong tầm tay.
Một đoạn ngắn thật ấm áp thật dịu êm, mà có thể cảm nhận được có thứ gì đó trong máu đã xông về phía trái tim, rồi lại tới nơi nào đó trong đầu, có một loại tình cảm rất mạnh mẽ đang xúi giục các cô đi thổ lộ gì đó ra hết.
Trong mắt Tiểu Viên tràn đầy ý cười, ngay ở thời khắc đó, cô đã dán qua tới, vùi ở cổ cô ấy, cô nói: "Em yêu chị."
......
Trong đôi mắt Vĩ Trang tụ lại một chút tia sáng hối hận, đây là lần thứ hai nghe được câu nói này của Tiểu Viên rồi.
Khi cô ấy nghe thấy thì vẫn đã ngơ ngẩn, mấy giây thời cơ đáp lại tốt nhất kia đã qua, lại tới nói gì thì có vẻ thật cố tình rồi.
Tiểu Viên thì hy vọng cô ấy có thể có câu đáp lại đi, cô ấy cũng cảm thấy mình nhất định phải trả lời.
Chỉ là, cô ấy quen với việc không có thói quen biểu đạt, đặc biệt là cái chuyện nói tiếng yêu này với người khác.
Cô ấy chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai, nhưng cũng không có nghĩa là cô ấy không muốn nói với Tiểu Viên.......
Vĩ Trang bất chợt thầm hít sâu một hơi, bởi vì rét lạnh mà bóng cây ngoài cửa sổ đã tăng thêm vài phần tiêu điều cùng với cô đơn.
Thật ra, ngoại trừ nói lời yêu, cô ấy cũng muốn cho người khác biết Tiểu Viên là người của cô ấy, ngăn tận gốc việc người khác chĩa tầm ngắm đến cô, thừa nhận trước công chúng lại chẳng cần thiết.
Cô ấy không muốn Tiểu Viên chịu càng nhiều chỉ trích, càng không muốn những người khác quấy rầy bình yên của các cô.
Chỉ cần Tiểu Viên vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy là được rồi.
Cô ấy nhớ Tiểu Viên rồi......
-
Địa điểm quay bộ phim mới của Tiểu Viên là ở thành phố Đế, hôm nay phải quay cảnh đêm ngoài trời.
Màn đêm vừa buông, nhiệt độ không khí đã tới thẳng đến âm bốn - năm độ, sự lạnh lẽo rét mướt đến thấu xương đã thổi quét toàn bộ đoàn phim.
"May mà vừa rồi đã ăn một chén hoành thánh, hiện tại lại không cảm thấy lạnh nữa." Tiểu Viên khép áo phao, quay đầu lại nói với chuyên viên trang điểm.
Điền Điền cười gật đầu: "Món canh kia thật sự ăn rất ngon.
"
Đoàn phim đã đi mời riêng một thợ làm hoành thánh bằng củi ở tiệm lâu đời, mang theo một thùng canh xương hầm to đã ninh sẵn.
Hoành thánh là làm tại chỗ, người thợ già đang làm hoành thánh cho một đám thanh niên.
Bác thợ lấy một chiếc đũa, một nhúm thịt tươi nhỏ, quệt một cái, cuốn một cái, vê một cái, từng viên hoành thánh trắng tinh nhảy vào trong đ ĩa nhanh như bay.
Cuối cùng, vớt vào trong chén sứ, lớp vỏ hơi mỏng như lụa trắng bọc lấy nhân thịt hơi hồng, rơi vào canh hầm xương, váng dầu nhàn nhạt nổi hành thái nhỏ xanh lá, mùi thơm nức mũi.
"Nghe nói người thành phố Đế bọn họ đều không gọi là ăn hoành thánh, bọn họ đều kêu là húp mằn thắn. (*) "
(*) chỗ này tác giả để là "ho (喝)混蚀", mình tra không ra cụm này, nên chỗ này chỉ là edit theo như mình hiểu, có thể không đúng.
"Điền Điền, em không lạnh chứ?" Tiểu Viên quay đầu lại, hỏi quan tâm cô bé.
"Chị Viên, em không lạnh." Điền Điền đáp một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, thay miếng độn giữ ấm vào cho giày của cô.
Tiểu Viên mang vào, cảm thấy toàn thân đều ấm lên.
"Em có cho em chưa? "
"Có ạ! "
Lần này chỉ có Điền Điền cùng một trợ lý khác tới thành phố Đế cùng cô, từ đầu năm thì Thái Quyển đã không làm quản lý của cô nữa.
Thực ra, Nguyễn Thanh vẫn luôn muốn đào tạo Thái Quyển, để anh ấy dẫn dắt thêm mấy nghệ sĩ, nâng cấp bậc của bản thân lên một chút, để anh ấy làm người quản lý lớn.
Vào cuối năm ngoái, Tiểu Viên đã tìm một dịp, sau khi bàn qua với anh ấy, rốt cuộc anh ấy đã gật đầu.
Tiểu Viên cảm thấy một chút khổ sở xót xa.
Có thể Thái Quyển biết được anh trai đã định cư lại ở thành phố Bằng, đồng thời sau đó đã có người yêu, cộng thêm Điền Điền cũng càng ngày càng giỏi giang rồi, cuối cùng anh ấy cũng yên tâm được, quyết định liều một lần về mặt sự nghiệp của mình rồi.
Thái Quyển mỉm cười, nói: "Anh cũng muốn học tập ở chị Thanh và chị Dương đây, anh cảm thấy anh có thể được! "
Viền mắt Tiểu Viên đột nhiên chợt đau xót, rồi cho anh ấy một cái ôm lớn: "Anh Thái Quyển chính là người cừ nhất!"
"Anh Chi Thạch hiện tại cũng ổn định rồi, em cũng vậy, anh cũng muốn trở nên càng tốt! "
Bọn họ cũng chẳng ngờ được Hướng Chi Thạch ở thành phố Bằng có thể trải qua được tốt như vậy.
Anh ấy đã định cư ở bên kia, rồi liên hệ được đồng nghiệp cũ của anh ấy, tham gia vào công việc tài chính cùng đầu tư mà anh ấy am hiểu một lần nữa, sau đó anh ấy lại quen biết được Trần Đàm.
Thái Quyển cùng Tiểu Viên đều gặp qua chị ấy, trông thật trắng nõn nà, thật dịu dàng ấm áp, có một khí chất rất đặc biệt, kiểu trầm lắng lại sau khi từng trải qua nhiều chuyện.
Lúc nhìn thấy chị ấy thì tâm hồn liền sẽ thật bình yên.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị ấy thì Tiểu Viên cùng Thái Quyển liền thích chị ấy rồi.
Chị ấy cũng không nói nhiều lắm, là giảng viên đại học thành phố Bằng, bản thân còn mở một quán cà phê nho nhỏ, là của cha mẹ chị ấy, sau khi bất ngờ qua đời thì đã để lại cho chị ấy.
Hướng Chi Thạch gặp gỡ chị ấy chính là ở quán cà phê này.
Anh ấy thường hay đi chỗ đó làm việc, chị ấy cũng thường xuyên ở nơi đó soạn bài, hai người thậm chí cũng rất ít khi nói chuyện với nhau.
Nhưng đây chính là khéo như vậy, lúc nhìn thấy đối phương thì đã biết đấy chính là người đó rồi.
Tiểu Viên rất thích cảm giác khi hai người bọn họ ở chung.
Khi bọn họ nói chuyện cùng đối phương thì đều là dịu dàng nhẹ nhàng, nhìn thấy trong ánh mắt đôi bên có ánh sáng nhàn nhạt, rất thoải mái.
Rõ ràng mới xác nhận quan hệ không lâu, mà lại có kiểu cảm giác ngọt ngào của đôi vợ chồng già.
Tiểu Viên chân thành chúc phúc bọn họ, Thái Quyển cũng thế.
"Chậc, em biết hông, em giai Tiểu Lâm, cái cậu sắp tốt nghiệp vừa mới vào Phi Dực chúng ta, thật sự rất ngoan, chị Thanh đã phân cậu ấy đến chỗ anh, làm trợ lý của anh rồi."
Tiểu Viên cười với đôi mắt ngân ngấn, rồi nhẹ nhàng thoáng đấm vào vai của anh ấy: "Cũng đừng có già mà không nên nết, ăn hiếp người ta quá nha."
"Yên tâm đi! " Thái Quyển ôm lấy cô lắc lư một chút, hốc mắt hai người đều vẫn còn trông ửng đỏ.
May mắn, bọn họ đều có lối đi cho riêng mình, có cuộc sống càng tốt hơn, nhưng bọn họ sẽ không quên quãng thời gian mấy năm đã từng sống nương tựa lẫn nhau kia.
"Em cũng phải suy nghĩ cho bản thân hơn.
Anh biết em với sếp Vĩ hiện tại rất tốt, anh cũng biết bây giờ chúng ta không thiếu tiền, nhưng mà đừng trách anh đây lắm mồm," Thái Quyển còn không quên nhỏ giọng dặn dò ở bên tai cô: "Nhất định phải bảo sếp Vĩ thêm tên của em ở trong di chúc của sếp!"
Tiểu Viên: "......."
Cô không nói một lời, cho anh ấy một cú đánh bằng khuỷu tay.
Thái Quyển "ui da" một tiếng, che lại bụng, cú này đau thật sự: "Ối, con gái lớn rồi không giữ được......!áu áu!
Tiểu Viên lại lần nữa nhớ tới lời của Thái Quyển, vẫn cảm thấy hơi cạn lời.
Cô cũng biết anh ấy là vì tốt cho cô, chỉ là không hiểu sao có chút không thoải mái trong lòng.
Cho dù là theo như quan điểm người nhà của cô thì, tình yêu của cô và Vĩ Trang cũng kèm theo yếu tố không bền, bởi vì tuổi tác, nghề nghiệp và những sự khác biệt của cả hai.
Nhưng tình yêu của ai mà không phải vậy đây? Tình cảm của ai mà chẳng có nhân tố không chắc chắn tồn tại đây?
Ngược lại, cô cảm thấy cô cùng Vĩ Trang đang ở trong giai đoạn tốt đẹp nhất ngọt ngào nhất.
Gần như mỗi ngày các cô đều nhắn tin tán gẫu, không có nhận hay đáp trong giây lát thì cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Khi cả hai bắt đầu bận chuyện thì cũng sẽ không cảm thấy đối phương lơ là hoặc là lạnh nhạt, mà khi "gần gũi" trong mỗi lần sắp chia xa ngắn đều tốt đẹp vô cùng, hết sức triền miên, rất ư là........
Cũng không phải không có một chút xíu phần tiếc nuối, có điều, thật ra cô cũng rất mong muốn công khai.
Hoặc là nói, công khai phạm vi nhỏ, cái loại công khai mà không ảnh hưởng tới cô cùng Vĩ Trang kia.
Chỉ là không biết suy nghĩ trong lòng Vĩ Trang là như thế nào đây?
Chẳng qua thì chút tiếc nuối này cũng chả có gì, chỉ cần cô cùng Vĩ Trang vẫn luôn ở bên nhau thì cô đã không còn mong cầu nào khác nữa.
Ôi, cô thật nhớ người ấy mà!
"Chị Viên à, tai chị sao đỏ lên vậy, hay là lạnh quá rồi sao? "
Tiểu Viên thu về mạch suy nghĩ lan xa đến nơi nào đó mà chỉ bản thân cô biết, rồi nhẹ nhàng khụ một tiếng, thoáng xoa gương mặt nóng rực: "Ừm, có hơi lạnh."
"Cô Hướng à, đạo diễn nói còn phải chờ thêm chút nữa." Người phụ trách qua đây báo cho cô biết một tiếng: "Với lại, đúng rồi, cô Lữ qua đến rồi."
"A?" Tiểu Viên hết sức kinh ngạc.
Trời lạnh như vậy, còn là cảnh diễn lớn vào ban đêm, cô Lữ Việt đêm nay cũng không có cảnh diễn, chẳng lẽ là cô Lữ Việt vội tới chỉ để ráp diễn với cô?
Tiểu Viên vừa nghĩ vừa bước nhanh đi qua đến.
Bộ phim này là một bộ phim văn nghệ đề tài bà và cháu.
Câu chuyện về người bà cùng cháu gái sống nương tựa lẫn nhau, chờ sau khi cháu gái thi vào đại học rồi, thì người bà cũng đã mắc phải bệnh Alzheimer (chứng mất trí nhớ tuổi già).
Vào một lần khi trời có tuyết rơi, bà cụ ra ngoài thì đã té ngã ở một nơi, rồi được người tốt bụng đưa đi bệnh viện, bất hạnh qua đời.
Người cháu gái, cuối cùng hoàn thành xong việc học, đi làm, rồi gặp người mình yêu, vẫn ôm nỗi nhớ nhung về người bà, tiếp tục cuộc sống, hướng về phía trước.
Đây là một câu chuyện mang theo buồn đau nhàn nhạt, lại tràn đầy hy vọng.
Đêm nay cảnh Tiểu Viên diễn chính là, buổi tối hôm đấy người cháu gái đã có chuyện trì hoãn ở trường, thời gian về nhà đã muộn nửa tiếng so với mọi khi.
Về đến nhà thì chẳng nhìn thấy bà đâu, biết được chuyện gì đã xảy ra từ nhà hàng xóm, cô liền cất bước chạy tới hướng bệnh viện.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết rơi, là tuyết đầu mùa của năm nay.
Đạo diễn cũng đang đợi màn cảnh tuyết này, cho nên đã đợi rất lâu mới quay cái cảnh này.
"Cô Lữ, ngài tới rồi!" Tiểu Viên đi vào trong lều, mãi cho đến được bên cạnh Lữ Việt.
Sau khi cô nhận bộ phim này rồi thì cứ chờ mong xem cuối cùng ai diễn bà của cô, chỉ là chẳng nghĩ tới rằng có thể diễn cùng với Lữ Việt, quả thực niềm vui bất ngờ hết mức hơn.
Lúc này đây, cô đi tới rồi mới phát hiện bên cạnh Lữ Việt còn có một nhân vật đang ngồi càng khiến cô không ngờ tới hơn.
"Chu, cô Chu..." Tiểu Viên hơi đứng vững lại, rồi đè x uống kinh ngạc cùng cảm xúc phức tạp theo đó dần tràn lan lên đến trong lòng.
Lâu rồi không gặp, Chu Ngạc Hoa thoạt nhìn thì đều chẳng có vẻ già đi nào, tinh thần sáng ngời như cũ.
Bà ấy cười cười với Tiểu Viên, một ít nếp nhăn hiện lên nơi khóe mắt: "Tiểu Viên."
"Vâng," Từ sau khi biết bà ấy là mẹ ruột của Vĩ Trang thì Tiểu Viên cũng chưa đụng mặt bà ấy, giờ phút này thật sự không biết phải nói gì: "........!Ngài tới rồi.......!"
"Bà già này là tới đoàn phim thăm ta, cô cũng chớ căng thẳng." Lữ Việt cười híp mắt mà nói.
Chu Ngạc Hoa liếc xéo người kia một cái: "Tôi chỉ là nhân tiện ghé qua, vả lại, chẳng lẽ cô không phải cũng là bà già à? "
Lữ Việt lại vẫn cười ha ha: "Tôi thì đúng vậy, chỉ có điều, cô còn lớn hơn tôi à."
"Chị Lữ, có phải đúng là chị già rồi lú lẫn hay không, là cô lớn hơn hai tuổi so với tôi được chưa? "
"Ơ hơ hơ, cô đừng đánh lừa bọn trẻ bây giờ còn nhỏ tuổi không nắm rõ chuyện của chúng ta nữa, cô cứ nói hươu nói vượn đi, chị Chu."
"......!cũng không nhìn thử gương mặt kia của cô đi, ai lớn tuổi vừa nhìn biết ngay.
Mấy đứa, tụi bây nói xem!"
Hai quý bà huyền thoại này, cô một lời tôi một tiếng chả ai nhường ai, mỗi câu mỗi ác hơn.
Đám thanh niên bên cạnh nào dám tiếp lời, trên mặt từng người một đều treo sự lễ phép, lại có nụ cười mỉm hơi xấu hổ, giả ngu.
Lúc này, không biết ai đã reo một tiếng: "Tuyết rơi rồi! Đạo diễn! Tuyết rơi rồi! "
"Có thể quay rồi! "
Mọi người đều chạy hết ra ngoài, Tiểu Viên sau khi chào hỏi với hai tiền bối rồi cũng chạy đến bên ngoài để xem.
Xơ vụn nho nhỏ bay lả tả, ập tới từ bầu trời, kiểu như giọt mưa nhỏ vụn, hơi mỏng, bồng bềnh mà lững lờ, đã bao phủ lên cho giữa nơi đất trời một tấm sa trắng, lãng mạn mang tính thẩm mỹ đến cực điểm.
Trong đoàn phim thì thanh niên là nhiều, chờ trận tuyết đầu mùa này cũng đợi hết thật lâu, trong một lúc, cơn sóng (cảm xúc) trong lòng của mọi người dâng trào, nhìn thấy cảnh đẹp này, đã bắt đầu hoan hô.
"Ôi chao!"
"Ô là la ~"
"Đẹp thật á!!! "
"Tuyết rơi rồi nha! Chụp hình chụp hình! "
Đạo diễn cười, mắng: "Làm việc trước, kết thúc công việc rồi hãy nổi cơn! "
Tiểu Viên đã ngước mặt lên, mặc hạt tuyết nhẹ bay tới trên má.
Cô cong mắt, giương lên thành vòng cung khi cười, rồi nhẹ nhàng nói trong lòng: "Vĩ Trang, tuyết đầu mùa rồi kìa, chị đã thấy được hay chưa?"
-
Vĩ Trang xuống máy bay xong, rồi ngồi lên xe, bỗng nhiên thoáng nhìn ngoài cửa sổ như cảm giác được.
Tuyết hơi mỏng đáp nơi ngọn cây, trên xe, luống hoa bên đường, nửa ẩn giấu nửa hòa tan.
Dưới đèn đường, giống như rắc phấn vàng kim.
Cô ấy lẳng lặng mà nhìn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên đầu gối.
Đôi môi thơm mềm kia của Tiểu Viên, làn hương ngọt thanh, cùng với gương mặt nét cười tươi đẹp của cô, từng cái thoáng hiện ra ở trong đầu cô ấy.
Đôi môi đỏ của người phụ nữ kia khẽ cong lên nhàn nhạt.
Sau đó, cô ấy đã gọi cuộc điện thoại: "Cái video kia của tôi là đã đăng lên rồi phải không? "
"Tốt, mua cái tìm kiếm nóng đi."
"Đã lên tìm kiếm hàng đầu rồi? Ừ, tôi biết, mua một cái khác đi."
Ngắt máy rồi, xe lại chạy được hơn nửa tiếng đồng hồ thì đến được chỗ Tiểu Viên quay phim.
Người quay phim dường như đã kết thúc công việc, nhân viên công tác của đoàn phim bận tới bận lui, bộ phận ánh sáng còn đang hoạt động.
Vĩ Trang xuống xe rồi, cảm giác gió rét bằng mọi kẽ hở cơ hội, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Cô ấy thoáng kéo cổ áo, tự mình đi qua đến tìm cô.
Tuyết đã lặng lẽ rơi, mềm mịn mỏng manh rả rích như hoa lê, bao trùm ở trên ngọn cây quanh đây, rơi trong giữa ánh đèn, có dáng vẻ suy tàn vắng lặng, có một cảm giác kiểu phiền muộn, đẹp đẽ mà tĩnh mịch.
Rất nhanh thì Vĩ Trang liền đã thấy được Tiểu