"Cô Hướng nói có thể ký hợp đồng kia, nhưng có vài chỗ cô ấy muốn sửa lại một chút."
Thành phố Thân, buổi tối 8 giờ 30 phút, sau khi đi công tác về từ California, Mỹ, Vĩ Trang ở văn phòng nghe trợ lý Cao báo cáo.
Những quầng sáng di động ngoài cửa sổ phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cô ấy.
Áo khoác đã cởi xuống, mặc đơn giản chiếc áo len cao cổ màu đen cùng quần tây, dáng người đầy đặn mà mảnh mai cân đối, thế mà mặt mày lại tĩnh mịch lạnh nhạt.
Cô ấy xoay người, ngồi xuống ghế: "Cô ấy muốn sửa lại cái gì?"
Trợ lý Cao đang cầm trong tay chính là hợp đồng sơ thảo do chính trợ lý Cao soạn, thời gian là nửa năm, phần đền bù là ——
"Một bộ trong tất cả dự án phim quy mô cỡ vừa đến lớn do Đồng Hoa đầu tư, phiên vị trong đó là phiên hai, tiền tiêu vặt mỗi tháng một trăm vạn (khoảng 3 tỷ rưỡi VNĐ); Hoặc là hai bộ phim quy mô cỡ vừa đến lớn do hai công ty phim ảnh lớn khác là Bác Nghị, Warner đầu tư, kèm theo là trong vòng phiên hai, tiền tiêu vặt hai trăm vạn mỗi tháng.
Chưa tính cộng vào quà tặng trong đó."
Theo trợ lý Cao, với những điều kiện hợp đồng này, cho dù là nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí thì cũng sẽ động lòng thèm muốn một chút, sau đó mới là nhận hay không.
Mà Hướng Tiểu Viên căn bản là người không nổi tiếng đến vậy, còn chưa xuất hiện rộng rãi trước công chúng lại từ chối.
Buổi tối hôm đó khi trợ lý Cao nghe được, thì gần như không dám tin vào lỗ tai của mình, cô ấy cho rằng "sửa lại của Hướng Tiểu Viên là chiêu trò sư tử ngoạm (cắn một phát thật dày).
Sau khi cúp máy, cô ấy sững sờ hồi lâu, rồi cười điên cuồng, cười đến cậu trai bạn giường của cô ấy ù ù cạc cạc, luống cuống không biết phải làm sao, cho là biểu hiện của cậu ta không đủ tốt.
Lúc này, trợ lý Cao hơi mím môi, nói: "Cô Hướng nói hợp đồng chỉ cần bao gồm hai điều ——
Điều thứ nhất, Vĩ Gia Bảo, à, cậu Vĩ không được cấm sóng cô ấy nữa.
Tài nguyên phim ảnh sau này do tự cô ấy tranh thủ, không cần Đồng Hoa chúng ta nhúng tay."
Cô ấy tạm dừng, thoáng nhìn Vĩ Trang.
【 má ơi, nói lại một lần nữa mà mình vẫn cảm thấy đầu óc con bé này có phải bị lừa đá rồi không 】
【 thế này tương đương với món quà khổng lồ từ trên trời ập xuống đầu, mà cô ấy không nhận, còn nói muốn nộp cho nhà nước á 】
Ngón trỏ Vĩ Trang hơi tì dưới môi, nơi cổ tay cô ấy là một chiếc đồng hồ dây cách điệu hình con rắn của Bulgari (*), trông dường như đang suy nghĩ: "Cái còn lại là?"
(*) Hình minh họa:
Trợ lý Cao đè xuống khóe môi nhấn nhá nhếch lên.
【 má ơi, chỗ này lại càng xuất sắc nữa, không thể cười, không thể cười......】
Cô ấy khẽ đằng hắng, nói: "Điều thứ hai mà cô Hướng nói chính là —— ngài không thể cưỡng ép cô ấy."
Dứt lời, cô ấy liền im lặng không nói lời nào.
【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha má ơi, vẫn là nhịn không được! Đủ bao mình cười cả năm ấy chứ! 】
【 ha ha ha nếu mà sếp có thể cưỡng ép người ta thì tốt rồi, căn bản là sếp lãnh cảm nha! 】
Trợ lý Cao chịu đựng làn đạn ngập tràn, thầm lặng quan sát sếp mình.
Hàng mi của Vĩ Trang hắt bóng mờ mờ xuống làn da trắng lạnh, tiếp đó xòe ra, đôi mắt nở bừng ra độ cong một chút.
Trợ lý Cao sửng sốt.
Vĩ Trang nói: "Vậy dựa theo lời cô ấy đi."
Trợ lý Cao: "À, vâng, được."
【 Vãi! Vừa rồi là sếp cười sao!! 】
"Bổ sung một chút," Giọng nói Vĩ Trang lạnh nhạt mang theo một chút ý khó dò đoán được: "Cô ấy có thể đưa ra một yêu cầu với tôi, hễ trong phạm vi năng lực của tôi, thì đều sẽ thỏa mãn cô ấy, thời gian không giới hạn."
Trợ lý Cao khẽ nuốt nước miếng: "Vâng, sếp Vĩ."
Cố ấy lập tức nói: "Ngày mai có thể ký xong hợp đồng."
Vĩ Trang gật đầu, lại hỏi: "Vĩ Gia Bảo ở đâu?"
Mặt trợ lý Cao khẽ giật: "Ngài muốn gặp cậu Vĩ sao?"
Vĩ Trang: "Tìm xem nó ở đâu, sau đó sắp xếp một thời gian."
Trợ lý Cao: "Vâng, sếp Vĩ."
【 má ơi! Kích thích quá! 】
Hướng Tiểu Viên đi thang máy xuống tới tầng hầm, vẫn là chiếc xe Benz màu xám bạc lần trước.
Cô đến gần, cửa xe mở ra, là khuôn mặt quen thuộc kia của trợ lý Cao, nụ cười quen thuộc rơi vào tầm mắt.
"Ngài xem thử hợp đồng, nếu không có vấn đề gì, thì sau khi ký liền có hiệu lực ngay trong ngày." Trợ lý Cao đưa vài tờ giấy qua, rõ ràng mỏng hơn rất nhiều so với lúc trước.
Tiểu Viên lật xem một chút, điều kiện tăng thêm điều thứ ba so với những gì cô đã nói: "Cái này......"
Trợ lý Cao híp mắt cười: "Đây là tấm lòng của tổng giám đốc Vĩ chúng tôi."
Đưa ra một yêu cầu với cô ấy à?
Điều này thật ra rất mơ hồ, nhưng quyền quyết định vẫn ở trong tay mình, vì thế Tiểu Viên cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận bút, ngòi bút khẽ ngừng trên giấy, rồi cô ký, tiện thể ấn dấu tay lên.
"Vậy sau này để tôi liên hệ ngài, hay là trợ lý của ngài, ngài xem phương thức nào thì tốt?" Trợ lý Cao hỏi.
"Trước hết thì cô liên hệ tôi đi......" Tiểu Viên hơi nhíu mày.
Xuống xe, cô giấu đôi tay vào túi trước áo hoodie khi quay về.
Chuyện này, có thể giấu anh hai, nhưng không thể giấu Thái Quyển, cũng giấu không được.
Về nhà ăn bữa chiều xong, Tiểu Viên liền kéo Thái Quyển qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc đến mức làm Thái Quyển cũng thấp thỏm: "Em đã làm một chuyện, trước hết anh đừng ngắt lời, cứ nghe em nói xong hết đã."
Thái Quyển cũng trở nên nghiêm túc: "Em nói đi."
Tiểu Viên đã soạn vài bản nháp trong lòng, lúc muốn nói bỗng nhiên kẹt lại: "À, Thái Quyển này, anh yêu em chứ?"
Thái Quyển chấm hỏi đầy đầu: "Hả?"
Tiểu Viên hít sâu một hơi, làm nũng nói: "Anh nói xem anh có yêu em không?"
Thái Quyển nuốt ực một ngụm nước miếng lớn: "Em, em gái, cái kia, em biết anh......!Chúng ta không cùng tần sóng mà?"
Tiểu Viên hơi nhăn mặt, khẽ đánh anh ấy: "Ai không biết chứ, vậy em nói thẳng luôn."
Thái Quyển vỗ vỗ ngực mình: "Ây dà, em làm anh hết cả hồn."
Tiểu Viên hừ một tiếng: "Đợi lát nữa mới thật sự làm anh hết hồn."
Khi Thái Quyển nghe cô nói đến khúc tình cờ gặp được Vĩ Trang ở tứ hợp viện của Chu Ngạc Hoa tại thành phố Bội, thì nhịn không được ngắt lời đâm chọt một câu: "Làm sao mà đi đâu cũng có thể gặp được vậy?"
"Chứ còn gì nữa!" Tiểu Viên đáp một câu rồi kể tiếp.
Tới khi nghe Tiểu Viên bàn điều kiện với Vĩ Trang, hai mắt Thái Quyển mở to, cả mặt hiển hiện "Dũng khí của em ở đâu ra vậy".
Khi nghe đến những điều kiện đề xuất trong hợp đồng mà Tiểu Viên lần đầu từ chối Vĩ Trang bên kia, đã làm anh ấy mắt chữ A mồm chữ O, ngón tay run rẩy chỉ vào cô đến mức nói không nên lời: "Em em......", Thiếu chút nữa đau sốc hông, anh ấy xoa xoa ngực, rống to một câu: "Em bị ngốc à!"
Tiểu Viên: "Em còn chưa nói xong."
Tiếp theo đem điều kiện hợp đồng mới nhất nói qua với anh ấy, Thái