Ba người Hướng Tiểu Viên, Phương Hạo và Trâu Nhất Nhụy liền tập diễn ở sảnh phụ của khách sạn.
Lúc đầu còn hơi lấn cấn trúc trắc, luôn lạc nhịp.
Nếu không phải Phương Hạo gãi đầu nói "Chị Tiểu Viên tôi vẫn chưa hiểu", thì là Trâu Nhất Nhụy nói "Ôi cô đừng quá nghiêm khắc thế".
Ba người mỗi ngày đều cùng nhau đóng phim, tuổi tác lại không hơn kém bao nhiêu, liền trở nên quen thuộc rất nhanh.
Nhưng mà đêm nay mới được coi là chân chính kéo gần khoảng cách lại, sớm đùa giỡn với nhau.
Tiểu Viên rất kiên nhẫn, cứ từng chút từng chút giảng giải cách diễn, tập luyện.
Trâu Nhất Nhụy cũng không phải người không biết tốt xấu, huống hồ phương pháp này có lợi nhất với mình.
Cho dù trong lòng còn hơi chưa quen với việc Hướng Tiểu Viên đột nhiên thân thiện, ngoài mặt thì cũng đã buông lỏng rất nhiều.
Hễ mà cô ấy thả lỏng thì trở nên nghiêm túc, dần dần liền đuổi kịp nhịp độ.
Bầu không khí vừa tốt lên, thì Phương Hạo cũng tiến vào trạng thái.
Chờ đến khi ba người ý thức được thời gian, thì đã gần 12 giờ rồi.
Hướng Tiểu Viên đã đuối không chịu được: "Hay là đêm nay cũng đến đây thôi, ngày mai quay rồi lại nói......"
Trái lại Trâu Nhất Nhụy tinh thần phấn chấn: "Cứ xong một tờ này đi đã."
Vẻ mặt Phương Hạo cũng hăm hở: "Vậy thì tập một lượt đi."
Tiểu Viên ngáp một cái: "Ôi, mấy người tha cho tôi đi......!hay là hai người luyện với nhau nhé, tôi rút trước......"
Trâu Nhất Nhụy vừa muốn nói, thì một tràng tiếng chuông điện thoại đã vang lên, tìm một vòng, hóa ra là của Phương Hạo.
Phương Hạo nhìn đến tên trên màn hình, vuốt một cái, tiếng chuông điện thoại liền im bặt.
Cậu ấy hơi hơi cau mày, rất nhanh liền không lộ dấu vết, lại lần nữa cười nói: "Chúng ta luyện nửa tiếng nữa nhé?"
"......" Trâu Nhất Nhụy vừa muốn trả lời, lại bị tiếng chuông lần thứ hai của cậu ấy lần nữa vang lên giành trước, Phương Hạo lại ấn cúp.
Trâu Nhất Nhụy và Hướng Tiểu Viên khẽ liếc nhìn nhau, Tiểu Viên mở miệng nói: "Hay là cậu cứ tiếp điện thoại đi?"
"Đúng nha," Trong nụ cười của Trâu Nhất Nhụy mang theo vài phần chế nhạo: "Là bạn gái ha? Mau tiếp điện thoại đi, chậm thì không hay."
"Chỉ là một người bạn thôi," Nụ cười của Phương Hạo hơi mất tự nhiên: "Vậy tôi về trước nhé." Cậu ấy vội vàng xoay người rời đi, cho dù đi nhanh, các cô vẫn nghe được tiếng chuông lần thứ ba.
"Gọi liên hoàn, chắc chắn là bạn gái." Trâu Nhất Nhụy nói.
Tiểu Viên vươn vai duỗi eo: "Nói không chừng là mẹ cậu ấy?"
Trâu Nhất Nhụy cười khúc khích.
Muốn nói trên đời này còn có chuyện gì làm con gái trở nên nhiệt tình thân thiện trong nháy mắt, thì đó chính là làm bà tám.
Cô ấy cười ha ha: "Hoặc là bạn gái cậu ta, hoặc là mẹ cậu ta, bằng không thì chính là cô bồ giống mẹ cậu ta."
Tiểu Viên hơi nhún vai, dáng vẻ không có hứng thú.
truyện ngôn tình
Trâu Nhất Nhụy nhìn cô mấy lần, vẻ mặt thêm vài phần hỏi thăm: "Sau đó cô với Vĩ Gia Bảo cũng chẳng tốt lên sao?"
Tiểu Viên bị cô ấy hỏi một câu bất thình lình, hơi kinh ngạc, nghe xong liền hơi á khẩu: "Đương nhiên không có."
"Tôi cũng đoán vậy, bằng không cô cũng chẳng sẽ......" Trâu Nhất Nhụy kịp thời dừng miệng, biểu lộ nét mặt cô hiểu mà.
Tiểu Viên thoáng nhìn cô ấy một cái: "Cô cũng rất để ý đến tôi nhỉ." Khi đó trước và sau khi tuyên truyền phim 《 Lựa chọn 》, cô né tránh đề cập đến tôi là người có rất nhiều cảnh diễn chung với cô, chắc không ngờ là còn có thể lại hợp tác nhỉ?
Trâu Nhất Nhụy thật ra vẫn ngầm hiểu lời không nói ra của cô, có hơi ngượng ngùng: "Khi đó cô cũng biết mà, Vĩ Gia Bảo người này không nói hai lời, trừ chị Thần Ảnh dám nhắc tới cô, thì những người khác nào dám chứ!"
Nhắc tới Hà Thần Ảnh, Tiểu Viên nhớ tới cô ấy ở trong cuộc họp báo chủ động nhắc tới cô, còn khen cô.
Cách biệt đã lâu như vậy, vừa nhớ tới câu nói kia, thì trong lòng vẫn ấm áp dào dạt, cô khẽ nở nụ cười nhạt.
"Thôi, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại, chúng ta lần này hợp tác cho tốt là được.
Cô cảm thấy sao?"
Trong giây phút này, Trâu Nhất Nhụy cảm thấy mình đã thật sự hiểu con người Hướng Tiểu Viên này.
Sư kiêu ngạo của Hướng Tiểu Viên dựng nên từ chính thực lực của cô, sự tự tin của cô càng không cho phép cô làm ra bất kì chuyện mờ ám nào.
Người như vậy, tuy rằng ưu tú đến mức hơi làm người ta ghét, nhưng chung đụng được thì có thể yên tâm, cô sẽ không đâm sau lưng người khác.
Một lúc sau, Trâu Nhất Nhụy gượng gạo nói: "Tôi cũng chưa nói không hợp tác đàng hoàng với cô."
Hướng Tiểu Viên nhìn cô ấy: "Vậy cô nói chuyện phải giữ lời đó, tôi có thể sẽ không dễ dãi nhường nhịn đâu."
Trâu Nhất Nhụy hừ một tiếng, tiện đà nghĩ đến gì đó: "Nghe nói cô được biên kịch bổ nhiệm, tôi cũng không dám làm mất lòng cô."
"Cô còn là người của Đồng Hoa đó, cô cũng hãy nương tay chừng mực, đừng lại cáu kỉnh bỏ diễn."
"Tôi nào dám chứ, cổ đông lớn của bộ này là Bác Nghị đó! Tôi chỉ là nghệ sĩ của một bên hợp tác thôi."
"Thất kính thất kính rồi!" Hướng Tiểu Viên lại ngáp một cái: "Tôi phải đi về ngủ."
Trâu Nhất Nhụy cũng đứng lên, đi song song với cô.
Cô ấy liếc nhìn Tiểu Viên bên cạnh: "Lông mi của cô là trời sinh hay là trồng?"
"Trời sinh đấy."
"Cô dùng tinh chất làm trắng gì vậy? Hay là đi tiêm trắng da?"
"Tinh dầu tầm xuân (tinh dầu hoa hồng) của một thương hiệu hữu cơ, cũng không phải loại chủ yếu làm trắng.
Tôi không tiêm."
"......!được được, vậy cô còn chưa trắng!" Trâu Nhất Nhụy tức giận, nói.
Tiểu Viên lại hơi ngẩn ra, thật ra cô đã gặp qua màu da còn trắng hơn cô —— chiếc cổ trắng lạnh thon dài kia, khuôn mặt không có nửa điểm cảm xúc, thanh đạm giống bức tranh thủy mặc, thoát ly hết thảy sôi nổi ồn ào náo động trần thế, chỉ còn lại tĩnh lặng.
Trâu Nhất Nhụy phát hiện cảm xúc của cô thay đổi, thoáng nhìn cô.
"Cô gặp qua chị của Vĩ Gia Bảo —— Vĩ Trang chưa?" Tiểu Viên đột nhiên hỏi cô ấy.
Trâu Nhất Nhụy nghi hoặc nhìn cô: "Cấp bậc bình thường này của tôi không gặp được cô ấy, nhưng có năm ở buổi họp thường niên của công ty, xa xa nhìn thấy một lần, gọi tên một lần......" Đột nhiên cô ấy khẽ rùng mình: "Khí chất vị sếp lớn quá mạnh mẽ, thật khiếp người, tôi không dám tiến lại gần."
"À......"
Trâu Nhất Nhụy: "Sao cô đột nhiên lại hỏi đến sếp tổng của chúng tôi vậy?"
Hướng Tiểu Viên bật cười ha ha: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ người nào có thể dạy Vĩ Gia Bảo thành như vậy."
Tròng mắt Trâu Nhất Nhụy hơi xoay chuyển: "Cô vừa nhắc đến cái này, làm tôi nhớ tới một chuyện.
Hai tháng trước, Vĩ Gia Bảo đã ra nước ngoài, nghe nói là đi học."
Hướng Tiểu Viên: "Học cái gì vậy?"
"Hình như đi UCLA học điện ảnh chuyên nghiệp," Trâu Nhất Nhụy có chút vui vẻ khi thấy người ta xúi quẩy: "Tôi còn nghe nói là bị chị anh ta cưỡng chế đi."
"Trong thời gian học còn không thể về nước! Trong kỳ nghỉ cũng không được! Phải học ba năm đấy! Quá độc ác!"
Nếu lúc bình thường, thì Trâu Nhất Nhụy sẽ không nói loại chuyện nội bộ này cho người chưa thân lắm, bất quá Hướng Tiểu Viên đã từng bị Vĩ Gia Bảo gây bất lợi, mà hiện tại cô ấy cũng khoái chí khi thấy Vĩ Gia Bảo xui xẻo.
Thêm một người chia sẻ, liền thêm một phần sảng khoái.
Thế này cũng quá ngoài ý muốn rồi.
Tiểu Viên giật mình từ đáy lòng, lại hỏi: "Làm thế nào mà cô biết tin tức nội bộ như vậy?"
"Thật ra cái này ở trong công ty không tính là quá bí mật, mấy người cấp cao đều biết.
Người đại diện kia của tôi cũng coi như là cấp cao, cô ấy dặn dò tôi không thể nói ra," Trâu Nhất Nhụy khẽ liếc xéo cô một cái: "Cô nghe thấy rồi chứ?"
"Tôi cũng không phải gặp ai cũng nói." Tiểu Viên ngoảnh mặt