Toàn bộ vẫn hơi u ám dưới ánh đèn sàn.
Nơi ánh đèn giao với bóng tối, giữa các cô dường như ngăn cách ra một con sông vô hình.
Sau khi Tiểu Viên nói ra rõ ràng rành mạch, lời này có vẻ bình thường, lại dường như giống một viên đá lớn ném vào mặt hồ, khơi dậy rất nhiều bọt nước.
Vào lúc rạng sáng thế này, Tiểu Viên lại cảm thấy những bọt nước vô hình kia như bay lên tới tấp, đáp ở trên người các cô.
Có một ánh mắt sâu thẳm xông qua tất cả bọt nước kia, hướng đến trên người cô.
Bản hợp đồng đã ký kia có quy định cụ thể phải làm gì đâu? Không có liệt kê rõ ràng giấy trắng mực đen, chỉ là dùng bữa một chút, gặp mặt nhau một lát sao? Chuyện như thế này sẽ còn xuất hiện lần đầu tiên ư?
Tiểu Viên không đem những cái này nói ra.
Trong sự lặng im này, cô cảm thấy có lẽ Vĩ Trang cũng đã biết.
Chỉ là sao cô ấy vẫn không trả lời?
Có phải đã lại nói lời gì không nên nói rồi hay không?
Xong rồi, có phải......!lại tức giận rồi hay không?
Tiểu Viên hoàn toàn trở nên khẩn trương, tim đập càng gấp, tự nhủ cùng từng tiếng vang: Chậm lại, mau chậm lại một chút, chậm lại mau.
Cô hơi nhích người, tới lúc này mới nghe thấy Vĩ Trang mở miệng.
Cô ấy nói: "Qua đây."
Tiểu Viên sửng sốt.
Ngữ điệu Vĩ Trang cũng không phải yêu cầu ép buộc, cũng không phải ra lệnh thực hiện.
Cô ấy chỉ nói một câu, cho dù lời này vô cùng không giống như lời mà cô ấy có thể nói ra.
Giống một tia khói nhẹ, phiêu đãng lại đây, quấn lấy cô, cô không thoát được.
Chỉ là khoảng cách vài bước, Tiểu Viên liền tới gần cô ấy, đứng thẳng.
Vĩ Trang cũng lại chẳng tiếp tục nói gì nữa.
Rất kỳ quái.
Thế này không giống khi cô còn nhỏ, cảnh tượng khi cô đã làm chuyện sai trái, bị Hướng Chi Thạch gọi lại gần, nghe anh ấy giảng giải lý lẽ.
Thế này cũng không giống trong phim, cảnh tượng nam nữ chính một ngồi một đứng, người ngồi kéo người đứng đến trên người, bọn họ bắt đầu hôn nồng nhiệt.
Tiểu Viên vô cùng tin chắc là cô đã thật sự uống say, bằng không trong đầu cô thế nào mà sẽ từ cái cảnh trước chuyển qua chuyển lại sang cảnh tiếp theo......
Cũng có lẽ không chỉ say thôi, là lúc cô nghiên cứu diễn cảnh tình cảm, đã xem quá nhiều phim tình yêu, đây là hậu di chứng.
Cô không chỉ say, cũng mệt rồi.
Có trời mới biết hiện tại cũng đã mấy giờ rồi, cô mới không cần đang lãng phí thời gian bầu bạn với vị lớn tuổi kiệm lời này.
Cô tính xoay người, nhưng dưới chân lại vấp phải giày của Vĩ Trang.
Trong nháy mắt sắp ngã, Tiểu Viên lại lơ đãng lóe lên ý nghĩ đi vào lòng đất.
- - thế này cũng quá giống cảnh ngoài ý muốn cố tình tạo nên trong phim tình cảm đi?
- - nếu giống phim tình cảm, hẳn là cô sẽ không ngã vào trên người Vĩ Trang chứ?
- - mặc kệ ra sao, Vĩ Trang cũng sẽ tiếp được cô chứ?
Cho nên đến khi lập tức ngã trên thảm, cả người Tiểu Viên đều ngây ngốc.
Cô chậm rãi ngồi dậy, chẳng hiểu sao cảm thấy có hơi tủi thân.
Cô hơi bĩu môi, nếu là anh trai hay là Thái Quyển, chắc chắn sẽ tiếp được cô.
Ngã xuống mông hơi đau, cô chống người muốn dậy, đầu cũng thật choáng.
Cô ráng chống một chút cũng không đứng lên được, càng tủi thân.
Vì sao cô lại ở chỗ này, cô hẳn là nên về nhà, vì cớ gì hơi muốn khóc, vì cớ gì đầu thật choáng......
Cô mơ hồ đứng lên, đứng không vững, ngã quỵ vào trên một thân mình ấm áp.
Lúc thiếu chút nữa trượt xuống thì rốt cuộc được ôm lấy, chỉ là một chút ngắn ngủi rồi liền buông lỏng ra, để cô ngồi ổn mà thôi.
Tiểu Viên chớp chớp mắt, có làn hương nhàn nhạt, hơi lạnh phất đến chóp mũi của cô.
Cô đang ngồi trên đùi Vĩ Trang sao?
"Tôi sẽ không cưỡng ép cô làm chuyện mà cô không thích, đây là yêu cầu mà cô đưa ra." Đỉnh đầu truyền đến âm thanh của Vĩ Trang, xuôi theo lời nói của cô ấy, làn hương kia càng đậm.
Tiểu Viên nghe rõ, lại dường như nghe không vào.
"Tôi đây yêu cầu làm chuyện gì?"
"......"
"Trước kia cô có từng ký hợp đồng với con gái sao?" Trong lúc chẳng hay biết, Tiểu Viên đã đem "ngài" biến thành "cô", Vĩ Trang cũng không có ý kiến.
"Không có." Cô ấy đáp.
"Tôi là người thứ nhất, cho nên cô cũng không biết phải làm chuyện gì sao?"
"......"
"......!Tôi cũng không biết." Tiểu Viên nói lẩm bẩm.
Tiểu Viên thật sự mệt mỏi, đầu cô dựa vào vai Vĩ Trang, cả đôi mắt sắp khép lại, trong mí mắt nhìn thấy rất ít ánh sáng, cả căn phòng tựa như biển sâu không chút ánh sáng.
Đột nhiên trong đó giống như có sứa bơi tới, nhẹ nhàng khẽ gãi vào cổ của cô, gieo xuống một cơn ngứa ngáy có nọc độc.
Cả người Tiểu Viên đột nhiên run rẩy, theo phản xạ lùi về sau.
Ảo ảnh thoáng đổi, không thấy biển sâu nữa, vẫn có một góc ánh sáng ấm áp của căn phòng.
Cô ngẩng đầu thấy mặt Vĩ Trang, làn da cô ấy giống như thấm đẫm sương mù trong suốt long lanh, trong đôi mắt có cái gì đó, cô thấy không rõ, ẩn trong bóng tối.
Đồng thời, chỗ cổ của cô lại ngứa lên lần nữa.
Chẳng có sứa, là ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua, vén những sợi tóc của cô, xuôi tới xương quai xanh.
Tiểu Viên cười rộ lên "ha ha ha", rụt về hướng sofa: "Nhột quá......!ngứa, đừng......"
Cằm của cô chặn lại mu bàn tay Vĩ Trang, giọng nói hơi mềm nhũn, mang theo cảm giác buồn ngủ và say không còn sức lực: "......!đừng mà......"
Vĩ Trang thu tay lại, sau khi Tiểu Viên cười xong thì hơi hơi thở dốc, cơ thể của cô cũng hơi hơi phập phồng.
Áo ngủ rộng thùng thình, nhưng chất vải tơ lụa mỏng manh xuyên thấu sát người, chất vải hơi ôm lấy quanh eo, có thể thu hết vào mắt hết thảy đường cong uyển chuyển.
Cô đã say rồi, hai bên sườn má đến đường cong chiếc cổ mềm mịn như tơ, trong đôi mắt lại chất chứa ánh nước trong veo.
Tiểu Viên choáng váng, chỉ cảm thấy có sức nặng mềm mại dựa trên người mình.
Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy toàn là ảo ảnh.
Những sợi tóc của cô được gảy ra, mùi hương quen thuộc kia lại phất tới đây.
"Ng...ư......a" cô vẫn không nói ra được chữ ngứa hoàn chỉnh, nghe thấy Vĩ Trang thấp giọng nói: "Sợ ngứa vậy sao?"
Hẳn là mặt của cô ấy dựa lại gần, tựa sát vào cổ của cô, giống như trước kia.
Tiểu Viên vẫn còn một tia tỉnh táo: "......!Vĩ......"
Xúc cảm càng nhẹ nhàng càng kỳ dị rơi xuống cổ của cô, tựa như sáng sớm ban mai mang theo làn gió ẩm ướt.
Tiểu Viên hơi rụt lại, gió kia khẽ ngừng, lại dừng ở cổ.
Cô muốn duỗi tay gãi, toàn thân lại bủn rủn không còn sức lực, chỉ rên một tiếng.
Không ngứa đến vậy, nhưng sao mà cứ từng trận lại từng trận, mãi không dứt.
Cô hơi run rẩy, sau khi cơn gió qua đi, xúc cảm ướt át lưu tại trên da thịt của cô, còn vương......!mùi hương lành lạnh