Lúc nhận được điện thoại là đúng tám giờ tối, Hướng Tiểu Viên vừa ăn tối xong, đang tản bộ ở dưới tiểu khu.
Trợ lý Cao hỏi: "Cô Hướng à, ý của ngài thế nào?"
Tiểu Viên: "......!nội dung hợp đồng có phải giống y như trước không?"
Trợ lý Cao: "Ý của sếp Vĩ là thử nghe ý kiến của ngài một chút."
Cô đi đến một khoảnh sân trong tiểu khu, một mảng hoa tóc tiên trắng lớn được trồng bên hông đường mòn, từng đóa từng đóa hoa trắng nhỏ đang đong đưa khoe sắc trên tầng tầng lá xanh xum xuê trong gió đêm.
Tiểu Viên nói: "Trợ lý Cao này, tôi có thể gọi điện cho sếp Vĩ chứ?"
Cô vừa dứt lời, bên tai liền nghe thấy tiếng trợ lý Cao khẽ hít vào một hơi, sau vài giây yên lặng mới nghe được tiếng cười nói mang theo khách khí khéo léo như thường lệ: "Cô Hướng à, cái này tôi không làm chủ được, tôi cần phải xin chỉ thị từ sếp Vĩ."
"Sếp Vĩ đang đi công tác ở Mỹ, hiện tại đang là sáng sớm ở phía đông nước Mỹ, tôi xin chỉ thị từ sếp Vĩ xong sẽ gọi điện lại cho ngài."
Tiểu Viên: "......!được."
Tiểu Viên nói được, cô ấn cúp điện thoại, đứng tại chỗ một hồi, trái tim đập loạn bịch bịch một trận.
Chờ tới khi bình tĩnh lại, liền tiếp tục dạo quanh trong tiểu khu.
Qua 40 phút sau, vẫn chưa nhận được điện thoại của trợ lý Cao, cô mới chậm rì rì về nhà.
Lại qua hơn một giờ, cô đã đánh răng rửa mặt xong nằm dài trên giường chuẩn bị ngủ, thì tên của trợ lý Cao mới sáng lên trên màn hình.
Tiểu Viên hít thở sâu mấy hơi, tiếp máy, nghe thấy cô ấy nói: "Cô Hướng à, sếp Vĩ nói có thể, bất quá phải đợi sếp xong việc."
Tiểu Viên cảm thấy cổ họng trở nên hơi khô khốc: "......!vậy là khi nào?"
Trợ lý Cao: "Hẳn là ngày mai ở trong nước, ngài cứ nghỉ ngơi trước nhé."
Tiểu Viên: "......!được."
Đem điện thoại đặt qua một bên, cô trở mình trên giường.
Trong phòng, một ngọn đèn nho nhỏ làm bạn với cô trong đêm, quầng sáng leo lét vỗ về trên khuôn mặt cô, tựa như đang trấn an dòng suy nghĩ không yên ổn của cô.
Lúc nghe máy cụ thể muốn nói gì, cô đều biết.
Nhưng phải biểu đạt ra thế nào thì hệ thống ngôn ngữ của cô giống như bị tê liệt vậy, sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh không được.
Lăn qua lộn lại thật lâu, không biết ngủ mất khi nào.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy tiếp máy, "Alô?".
Mới tỉnh dậy, trong giọng của cô còn mang buồn ngủ, giống bé mèo con lười nhác xoa mặt cố gắng mở mắt "meo" một tiếng.
"......!cô Hướng à," tiếng trợ lý Cao giống như khẽ ho hai cái, mới nói: "Ngài dậy rồi chứ?"
"À, trợ lý Cao......" Tiểu Viên tỉnh táo lại một chút, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, 9 giờ hơn.
"Cô Hướng à, tiếp theo đây là sếp Vĩ nói chuyện với ngài."
Lần này Tiểu Viên thật sự tỉnh táo: "Được."
Đợi một hai giây, hẳn là trợ lý Cao nhấn nhấn trên màn hình, tiếp theo di động chắc là tới tay Vĩ Trang.
Vừa rồi chắc không phải là trợ lý Cao ấn loa ngoài đâu nhỉ?
Vài giây yên tĩnh trong ống nghe, Tiểu Viên chậm rãi hít một hơi, lúc đang muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng nói bình tĩnh thờ ơ quen thuộc: "Cô tìm tôi?"
"Vâng......"
"Là vấn đề hợp đồng?"
"Vâng," Tiểu Viên nhìn chằm chằm đôi chân trần của mình, cô biết mình nên nói gì đó, nhưng trong đầu lại trắng bóc, lời nói vẫn không sắp xếp nên được: "Tôi......"
Vĩ Trang cũng thoáng im lặng, hỏi: "Cô muốn thế nào?"
Tiểu Viên sửng sốt, cũng chính là lúc này, rốt cuộc cô hiểu được mình đang khó mở lời cái gì: "Tôi không muốn ký hợp đồng, tôi không muốn khiến cho......!giống như là công việc......"
Chính cô cho rằng đây không phải là hợp đồng bao nuôi, nhưng vẫn cảm thấy quái quái, hơn nữa không giấu được với anh trai.
Nếu nói ra với anh trai về hợp đồng đã ký, thì anh ấy nhất định không đồng ý.
Nhưng nếu không ký hợp đồng, vậy căn bản thì cô chẳng có cơ hội gặp mặt Vĩ Trang.
"Ý của cô là cô không muốn ký sao?" Vĩ Trang hỏi.
Tiểu Viên vội vàng nói: "Không, không phải, tôi......" Cô tách mở bóc trần suy nghĩ của mình, ý nguyện chân chính nhất rốt cuộc lộ ra: "......!tôi muốn gặp ngài, chỉ là......!không muốn ký hợp đồng."
Nói xong, cô dùng tay ôm lấy mặt, nhận ra cả khuôn mặt nóng bừng lên không chịu được.
"Vẫn giống như trước, tôi cũng không cần ngài cho tôi tài nguyên phim ảnh, hay là cái gì khác.
Tôi chỉ là muốn......!gặp gỡ ngài......!chỉ là, không ký hợp đồng."
Tiểu Viên thật vất vả mà nói xong, ống nghe bên kia đã rơi vào một mảnh yên lặng.
Hô hấp của cô muốn ngừng hết lại, cô cảm giác chính mình quá hồi hộp, hoàn toàn không xác định được Vĩ Trang sẽ đáp lại hay không, nhưng hình như cũng có khả năng đáp lại.
Cô chờ mãi chờ mãi, đợi một hồi vẫn không nhận được trả lời, ngược lại tựa như nghe được vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó quả nhiên là tiếng của trợ lý Cao: "......!cô Hướng à, là tôi, à, tôi gọi lại cho cô sau nhé."
Tiểu Viên còn đang nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nhưng trợ lý Cao đã nhanh chóng cúp máy.
Cô kiểm tra di động mà không tin nổi, thật sự đã cúp.
Cứ như vậy?
Ơ?
Tiểu Viên ngây ngốc nằm lại giường.
Đàm phán thất bại rồi sao?
Kết thúc rồi sao?
"Thịch thịch thịch!" Tiếng đập cửa vang lên, tiếng Thái Quyển truyền đến: "Bé Viên à, rời giường thôi, sắp hơn 10 giờ rồi!"
"Anh vào đấy! Mặc quần áo đàng hoàng nha!" Một phút sau, Thái Quyển đẩy cửa tiến vào, thấy Tiểu Viên nằm sấp trên giường, mặt vùi vào gối đầu.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thái Quyển đóng cửa lại.
Tiểu Viên ngẩng đầu lên, chu môi: "Hợp đồng đã kết thúc."
Thái Quyển mới hơi vểnh mày muốn cười, nhìn thấy vẻ mặt của cô không ổn bèn thu lại: "Em không vui à?"
Tiểu Viên ngồi dậy, chậm rãi nói: "......!hình như có một chút."
"Được rồi được rồi, anh biết em không ghét cô ấy," Thái Quyển lại an ủi cô: "Gặp gỡ rồi chia tay là chuyện bình thường, chúng ta vẫn là kém quá xa với cô ấy."
Tiểu Viên cúi đầu, rũ xuống: "......"
Đôi mắt Thái Quyển nhấp nháy, mau chóng dời đi sự chú ý của cô: "Mau dậy nào, phải đi tập thể dục, họp báo 《 Túy tiêu dao 》 sắp sửa diễn ra rồi.
Cuộc họp báo lần này không cần anh nói em cũng biết quan trọng cỡ nào rồi đi?"
Tiểu Viên hít sâu một hơi: "Em biết."
Này có thể nói là lần tham dự quan trọng nhất từ trước đến nay của cô, là cơ hội mà cô đợi chờ đã lâu, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Chuyện khác, cô có thể chờ.
《 Túy tiêu dao 》 muốn phát sóng cùng lúc trên truyền hình và trên mạng vào dịp Quốc khánh.
Hai tháng trước khi phát sóng là thời gian vàng để tuyên truyền.
Vào cuối tháng tám, đoạn trailer đầu tiên dài hai phút được tung ra.
Phương Hạo, Trâu Nhất Nhụy và Hướng Tiểu Viên sắm vai nam chính nữ chính nữ phụ lần lượt xuất hiện biểu lộ phong thái, mỗi người một câu thoại, thể hiện trước nội dung cơ bản.
Phương Hạo và Trâu Nhất Nhụy mỗi người một bộ đồ trắng, cùng nhau luyện kiếm bên hồ.
Bầu trời xanh phản chiếu trên mặt hồ, hai người nhìn nhau cười.
Lăng Dao một bộ đồ đỏ, roi dài vung ra câu lấy ngọn cây.
Cô từ trên cây nhảy qua nhẹ nhàng uyển chuyển, thấp thoáng giữa những tán lá xanh, lộ ra khuôn mặt của cô, đôi mắt như làn nước mùa thu, nhìn góc nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, khẽ nhoẻn cười.
Tiếp theo là những đoạn đánh võ được dàn dựng mạnh mẽ đã mắt, phông cảnh chuyển đổi, cuối cùng tên bộ phim được đưa vào khung cảnh một cách thẩm mỹ.
Phản ứng rất tốt, fan của Phương Hạo và Trâu Nhất Nhụy vui mừng hớn hở chuyển phát, kết hợp với sự tuyên truyền của các tài khoản marketing lớn đã được chứng thực, mang đến bầu không khí náo nhiệt hào hứng.
Tiếp theo là fan nguyên tác, bình luận thì khá công bằng khách quan, cũng tương đối chân thật.
"Truyện của Thương Hải Nhất Túc vẫn rất chất lượng, Bác Nghị lại rất chịu chi, đạo diễn Lưu là tay lão luyện quay phim võ hiệp, dàn diễn viên phụ cũng không có vấn đề gì.
Nam nữ chính theo hướng lưu lượng làm tôi khá lo lắng, nhưng chị gái nhỏ diễn Lăng Dao này quả thật đẹp hú hồn quá đi, chỉ là không biết diễn xuất như thế nào."
"Có không ít diễn viên gạo cội gia nhập, quá tốt rồi, chỉ là hơi lo thực lực một đám người trẻ này.
Biên kịch chính là Thương Hải, không cần lo về nhịp độ cốt truyện."
"Lúc viết truyện này, con người lão Thương thích phác hoạ tâm lý nhân vật, đây là cách thức viết truyện, viết kịch bản là một chuyện khác.
May mà lão làm biên kịch cũng rất giỏi, nên xóa liền xóa, có thể điều chỉnh liền điều chỉnh, đây là ưu điểm của lão.
Chỉ khá lo là diễn viên có thể kiểm soát được nhân vật dưới ngòi bút của lão hay không......"
"Trước đây Bác Nghị cải biên đều là những tác phẩm khá mới của Thương Hải.
Bộ 《 Túy tiêu dao 》 này là cuốn thứ hai của Thương Hải, độ hoàn chỉnh của nguyên tác cũng không tệ.
Đặc điểm của Thương Hải chính là anh ấy không giống các tay bút nam khác, anh ấy rất am hiểu viết nhân vật nữ.
Các nhân vật nữ dưới ngòi bút của anh ấy còn muốn nổi trội hơn các nhân vật nam, anh ấy cũng xử lý con đường phát triển tình cảm đến hết sức tinh