Vừa rồi khi cô xem lướt sơ qua tư liệu phim ảnh, đạo diễn và diễn viên trong căn phòng nghe nhìn này, nếu không phải người nổi tiếng có vị thế to trong giới trên khắp thế giới, thì chính là những nhà nghệ thuật cá tính mạnh khá ít được biết đến.
Phát bộ phim truyền hình do bản thân đóng trong căn phòng này, Tiểu Viên vẫn rất áp lực.
Nhưng khi một câu "Tiểu Viên, qua đây" của Vĩ Trang truyền đến tai, áp lực của cô càng lớn.
Giọng nói và ánh mắt cô ấy nhìn qua, hơi giống câu nói tối hôm qua kia -- "Đêm nay bằng lòng ở cùng tôi chứ?"
Ghế dựa trong phòng nghe nhìn cũng chỉ là chiếc ghế dài (ghế quý phi như hình minh họa ở chương trước) cho một người kia mà thôi, Tiểu Viên chậm rãi xê dịch qua, ngồi xuống thảm trải sàn bên cạnh ghế dựa.
Đôi má cô nóng rực, còn cố ra vẻ bình tĩnh, một giây khi ngồi xuống cô có thể cảm giác được ánh mắt Vĩ Trang trước sau vẫn theo sát cô.
Một lát sau, Vĩ Trang hỏi: "Xem tập nào?"
Tổng cộng 32 tập, Tiểu Viên cũng không dám đòi sếp tổng xem với cô từ đầu đến cuối, cô tin Vĩ Trang cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.
"À, tập cuối đi."
Kết cục sau cùng của《Túy tiêu dao》, Tưởng Tiêu Dao tuy không tự mình chính tay đâm kẻ thù giết cha, do Tống Thanh Sơn vẫn là sư phụ cậu ta, là phụ thân Tống Vân Thiện - hôn thê của cậu ta, thế nhưng Tống Thanh Sơn cũng thân bại danh liệt vì cậu ta, chịu thương tích nặng nề.
Tiểu Viên nhìn màn hình chiếu trận giao chiến cuối cùng, Lăng Dao xuất hiện trợ giúp Tưởng Tiêu Dao, hai người lấy hai địch một, miễn cưỡng mới có thể bất phân thắng bại với Tống Thanh Sơn.
Cảnh hành động này là quay từ khá sớm, lúc ấy cô còn chưa bị mắc kẹt ở đoạn diễn tĩnh "cái ôm ly biệt" kia.
Khi đó cô cảm thấy mình diễn "đánh nhau" cũng không tệ, trôi chảy đẹp mắt, nhưng hiện tại vừa phát trên màn ảnh lớn, đặc biệt là ở trước mặt Vĩ Trang, cô cảm thấy hơi xấu hổ......
Cô khẽ trộm liếc mắt nhìn Vĩ Trang một cái, cô ấy nhìn thẳng phía trước, dường như đang tập trung xem.
Khi đó các cô còn trong thời gian ký hợp đồng, lúc Tiểu Viên mắc kẹt ở cảnh này còn muốn tập diễn cùng Vĩ Trang, kết quả cô ấy đã tức giận......
Tiểu Viên lơ đãng, hóa ra lúc cô chẳng hay chẳng biết, các cô cũng có một ít ký ức có thể liên kết lại với nhau.
Cô lại thoáng nhìn Vĩ Trang.
Màn cửa trong phòng đều kéo kín chặt, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy le lói, chiếu sáng làn da trắng hơn tuyết, đường cong hoàn toàn đẹp đẽ của người phụ nữ kia.
Vậy ra rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?
Màu da khuôn mặt hẳn là trời sinh, nhưng cũng cần phải bảo dưỡng.
Cô ấy bảo dưỡng thế nào mà đường nét khuôn mặt vô cùng căng mịn, thật sự không nhìn ra còn lớn tuổi hơn anh trai chút nào.
Tầm mắt Tiểu Viên dời xuống, chợt cô nghĩ tới gì đó, cúi đầu đi nhìn mắt cá chân của cô ấy, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài vết xước đã kết vảy, có một đường hình như đặc biệt sẫm màu.
Cô hơi nhíu mày, không kiềm được duỗi tay qua, cẩn thận khẽ vuốt ve.
Hình như mắt cá chân bên trái khá nghiêm trọng, không biết bên phải thế nào?
Tiểu Viên vừa định đi kiểm tra mắt cá chân còn lại thì chân Vĩ Trang hơi nhúc nhích, làn váy phất qua cánh tay của cô.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Vĩ Trang đang rũ mắt nhìn cô.
Trong một chốc, Tiểu Viên bị cô ấy kéo tới, ngồi xuống chỗ đầu gối của cô ấy.
Tiểu Viên không chút phòng bị, lại bị cô ấy ôm một cái, liền ngồi vào trong lòng cô ấy.
Trên màn ảnh lớn đã phát đến đâu cũng không biết nữa.
Tiểu Viên lại ngơ ngẩn vài giây mới phản ứng lại, không khí chung quanh đều là mùi hương nhàn nhạt từ trên người Vĩ Trang.
Trong đầu cô trống rỗng, vô thức mở miệng: "Chân cô......"
"Không hề gì." Người phụ nữ kia nhàn nhạt nói.
"......" Tiểu Viên nửa nằm dài trong lòng cô ấy, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Đầu tiên cô muốn ngẩng đầu nhìn nét mặt của Vĩ Trang một chút, nhịp tim lại dần dần dồn dập, ngay sau đó cảm thấy không đủ dũng khí, đành phải nhìn màn ảnh lớn.
Hình như sắp kết thúc hay gì đó, cô hoàn toàn xem không vào.
Vĩ Trang đỡ lưng cô, ngón tay vòng qua, gảy những ngọn tóc phủ trên đôi má cô ra, chóp mũi tựa như muốn chạm vào mặt cô.
Xa xa, Tiểu Viên nghe thấy một tiếng sấm rền bên ngoài, chấn động đến đất trời đều nổi rung chuyển.
Trong lòng cô cũng run một chút, đều là tim đập thịch thịch thịch kịch liệt.
Gần cũng thật gần, ngoài tiếng tim đập, còn có thể hít vào hơi thở của cô ấy.
Cô biết mặt của mình lại đỏ rồi.
Vĩ Trang sờ sờ gương mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ chạm vào tai cô.
Rốt cuộc trên màn ảnh lớn chiếu đến một màn kết cục cuối cùng.
Tưởng Tiêu Dao, Tống Vân Thiện và Lăng Dao ba người mỗi người một ngựa chia tay nhau.
"Sau này các muội có tính toán gì không?" Ánh mắt Tưởng Tiêu Dao chiếu đến Tống Vân Thiện rồi lướt tới gương mặt của Lăng Dao.
Giọng Tống Vân Thiện nhàn nhạt nói: "Phụ thân đã không còn nữa, muội tính cùng mẫu thân về quê cũ của bà, chúng ta sẽ định cư ở bên đó."
Tưởng Tiêu Dao thoáng nhìn cô ấy, muốn nói gì đó lại thôi.
Tống Vân Thiện không nhìn cậu ta, ngược lại nhìn về phía Lăng Dao: "Tôi sẽ đem địa chỉ cho cô, cũng hoan nghênh cô tới, dù sao thì cô cũng là cốt nhục của mẫu thân."
Lăng Dao hơi hơi mỉm cười: "Được, tôi sẽ đến."
Tưởng Tiêu Dao hỏi: "Dao muội tính đi đâu?"
Lăng Dao cười nói: "Ta vẫn luôn muốn đi phía tây nhìn thử, chắc sẽ đi đại mạc (sa mạc lớn)."
Tưởng Tiêu Dao nói: "Ta muốn đi Giang Nam, đó là nơi phụ mẫu ta đính ước."
Ba người đều có một nơi để đi, mỗi người đều biết từ biệt nhau lần này, cũng không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại lần nữa.
Từng trận tiếng vó ngựa, Tưởng Tiêu Dao nhìn hình bóng Tống Vân Thiện từ xa xa, nhớ nhung thoáng hiện trong nháy mắt, nhưng lại tiêu tan thật nhanh.
......
Tiểu Viên hơi hơi run rẩy ở nơi cô ấy khẽ chạm vào như có như không, âm thanh vang vọng xung quanh trong căn phòng nghe nhìn này rất tốt.
Cô sợ ngứa, lại cảm thấy lúng túng: "Sếp Vĩ......"
"Ừ, tôi đang xem."
Trong cảnh tượng kết màn, ba người ba ngựa tách ra mỗi hướng, mây trắng lãng đãng, vó ngựa rền vang.
Từng người trong bọn họ lần lượt xuất hiện trẻ trung xinh đẹp trước ống kính, mỗi người một câu phát ra từ đáy lòng.
"Sư muội, ta chờ mong ngày nào đó trong lòng chúng ta không còn khúc mắc, lòng ta vĩnh viễn có muội.
Dẫu xa xôi cách trở, chỉ cần muội báo tin cho ta, ta lập tức sẽ liền chạy như bay về bên cạnh muội.
Dao muội, ta vĩnh viễn chúc phúc cho muội."
"Sư huynh, trong lòng ta vẫn có huynh, nhưng ta không biết đối mặt với huynh như thế nào, chúng ta hãy để hết thảy cho thời gian đi."
Đến lượt Tiểu Viên, cảnh cô ngoái đầu nhìn lại ở sa mạc, ánh mắt trong veo vấn vương tình cảm thoáng ánh nước mắt lấp lánh: "Tưởng ca ca, ta biết huynh vĩnh viễn sẽ không thích ta, vị trí trong lòng huynh trước sau đều là tỷ tỷ.
Ta cũng không hối hận đã yêu huynh bấy lâu, có lẽ ta vẫn sẽ mãi yêu huynh, ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ dáng vẻ huynh năm ấy xuất hiện trước mặt ta, đối đãi với ta."
Hàng mi dài của cô khẽ khép lại, tựa như hồi tưởng một hai giây, tiếp đó cô nở nụ cười, mang khăn che mặt lên, thúc ngựa mà đi.
Màn ảnh kéo ra xa, váy đỏ ở sa mạc dần dần biến thành một chấm nhỏ.
Kết thúc phim.
Tiểu Viên không nghĩ tới, làm nữ hai thôi, mà kết màn sau cuối của cả câu chuyện phim lại là cô.
Cô thật sự hơi xúc động, không hiểu sao đôi mắt cũng dần chua xót.
Một lúc sau, Vĩ Trang khẽ câu lấy những sợi tóc thưa không buộc lên ở