Hướng Chi Thạch cũng không quen với Vĩ Trang, anh ấy biết được Vĩ Trang, hoàn toàn là bởi vì liên quan với Chu Ngạc Hoa.
Sau khi tốt nghiệp mấy năm, anh ấy cùng vài người bạn cùng lập nghiệp, thành tựu không tồi.
Sau khi Tiểu Viên vào Hoa hí, anh ấy bắt đầu cố ý nghe ngóng về giới giải trí, đi kết giao người trong giới.
Chung quanh anh ấy đều là trong giới tài chính, vòng tới vòng lui, vẫn có thể có một số mối quan hệ, nhưng trước sau vẫn cảm thấy có bức tường khoảng cách.
Tiền đều chi ra, rượu cũng uống không ít, sở trường của anh ấy là công tác kỹ thuật, anh ấy rất trầy trật với cái loại xã giao cường độ cao này.
Nhưng anh ấy vẫn muốn kiên trì.
Khi Tiểu Viên tới bên cạnh anh ấy, có một thời gian rất dài hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, có khi nghiêm trọng khóc đến khàn cả cổ, ban ngày thì im lặng cứ như hồn lìa khỏi xác, ăn gì cũng không vô.
Cô đã gặp bác sĩ tâm lý một thời gian rất dài, tốn rất lâu mới khôi phục lại.
Sau đó mới đến trường học.
Hồi cao trung, khi anh ấy hỏi cô muốn thi vào đại học nào, sau này muốn làm công việc gì thì cô nói: "Anh hai, em muốn làm diễn viên."
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt cô bừng lên: "Em muốn làm diễn viên kiểu như Chu Ngạc Hoa, Lữ Việt, Hà Thần Ảnh, em muốn đóng phim như họ."
Sau khi bố mẹ ly hôn, anh ấy đi theo bố.
Khi đó đã không thể tính là con nít nữa, bố vẫn quan tâm anh ấy, cũng vẫn luôn giúp anh ấy học tập, vẫn luôn không tái hôn, điều kiện cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với Tiểu Viên.
Mãi đến khi ông ấy bị bệnh qua đời.
Bố anh ấy nói thực ra ông ấy rất hối hận, nếu không phải ông ấy ngoại tình thì gia đình bọn họ sẽ không tan vỡ.
Ông ấy nói sau đó ông có đi tìm mẹ anh ấy, nhưng bà đã kết hôn, còn sinh một cô con gái, ông ấy chỉ có thể rời đi.
Lại qua hai năm sau, ông ấy vẫn nhớ đến bà, lại đi tìm bà.
Lần đó đã gặp phải con gái bà.
Ông ấy nhìn dáng vẻ cô bé mà kinh hãi, cảm thấy lớn lên hơi giống ông ấy.
Nhưng mẹ anh ấy đã phủ nhận, còn bảo ông đừng đi tìm họ nữa, nói rất nhiều lời làm người ta tổn thương.
Thế là ông ấy cũng chẳng bao giờ đi nữa.
Mãi rất nhiều năm sau, ông ấy càng nghĩ càng xác định, cô bé kia chính là con gái mình, cũng là em gái anh ấy.
Trước lúc lâm chung, bố kéo tay anh ấy, mắt rưng rưng, gắt gao nhìn anh ấy chằm chằm, tất cả những lời chưa nói đều ở trong đôi tay trì trệ không muốn buông ra.
Anh ấy hiểu hết.
Từ đó, người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh ấy chính là em gái.
Trừ phi có một ngày cô đã trưởng thành không cần anh ấy nữa, bằng không thì tất cả mọi thứ trong cuộc đời anh ấy đều phải nhượng bộ vì cô.
Mỗi lần xã giao, khi anh ấy gian nan nhất, luôn sẽ nhớ đến bố cầm tay anh ấy, ánh mắt mẹ nhìn anh ấy, cùng với cảnh tượng lần đầu gặp được Tiểu Viên.
Sau đó vòng đi vòng lại quen biết được một người bạn cùng trường.
Trong nhà người bạn cùng trường này làm chính trị và kinh doanh, tới cậu ta đã là đời thứ ba mà vẫn như mặt trời ban trưa.
Nhờ người bạn cùng trường này, có một lần đã mang theo anh ấy đi tham gia bữa tiệc nhỏ do Chu Ngạc Hoa tổ chức.
Trong một biệt thự cổ ở thành phố Thân, trang hoàng theo hướng vô cùng cổ xưa.
Dưới lầu có người nhẹ nhàng nhảy điệu chậm theo ca khúc cũ, tay vịn cầu thang gỗ lim uốn lượn lên trên.
Anh ấy đi lên, trên lầu hai truyền đến tiếng bài mạt chược va nhau, còn có âm thanh phụ nữ đùa giỡn.
Lầu hai đám đàn ông uống rượu, đám phụ nữ đánh bài.
Mặt mũi bạn cùng trường không nhỏ, từ từ giới thiệu với anh ấy, vị này chính là nhà làm phim lớn, vị kia là ai đấy vừa lấy giải nam diễn viên xuất sắc nhất, còn có vị kia là CEO của nền tảng video XX.
Anh ấy xã giao một hồi, xin mấy tấm danh thiếp, để lại số điện thoại mấy lần, rồi đi đến sân thượng hít thở không khí.
Dưới bầu trời đêm, có người phụ nữ tựa lan can nhìn cảnh đêm, mặc một chiếc váy dài màu tím, dáng dấp vô cùng nhàn nhã tự hưởng thụ.
Đấy là lần đầu tiên anh ấy gặp được Chu Ngạc Hoa.
Giữa người với người có lẽ có tồn tại mới gặp như đã quen từ lâu.
Hoặc là nói, vừa thấy người kia, liền cảm thấy người nọ rất đặc biệt, sẽ có vị trí quan trọng trong cuộc đời mình.
Chu Ngạc Hoa mang đến cho Hướng Chi Thạch cảm giác chính là như thế.
Ánh mắt đầu tiên Chu Ngạc Hoa nhìn thấy anh ấy liền cười: "Cậu là diễn viên hay là ca sĩ?"
Hướng Chi Thạch cười nói: "Hồi đại học có chơi trong ban nhạc, từng viết nhạc."
"Chẳng qua......"
"Chẳng qua, cậu không thích cái giới này." Chu Ngạc Hoa nói tiếp thay anh ấy.
Bà ấy thích nói chuyện phiếm cùng anh ấy.
Bà ấy gọi anh ấy là Tiểu Thạch Đầu.
(Hòn đá nhỏ)
Thật ra bọn họ rất ít khi gặp mặt, nhưng cho dù xa cách bao lâu cũng sẽ không có cảm giác xa lạ.
Hướng Chi Thạch biết đoạn thời gian đó những người bên cạnh nhìn anh ấy thế nào, cho rằng giữa anh ấy và Chu Ngạc Hoa là cái loại quan hệ kia.
Thật ra thì không phải, cảm giác giữa bọn họ vừa đơn giản lại thuần túy.
Có lẽ có chút mập mờ, nhưng tuyệt đối không đến bước có thể phát triển hơn.
Anh ấy thích nói chuyện phiếm với bà ấy.
Mấy năm đó tinh thần anh ấy khẩn trương cao độ, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Duy nhất chỉ có nói chuyện phiếm với bà ấy thì anh ấy mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một ít.
Chu Ngạc Hoa cũng nghe được lời đồn, nhìn anh ấy cười: "Cậu nếu làm bạn trai ta thì quá nhỏ, con gái ta còn lớn hơn cậu mấy tuổi."
Anh ấy mới biết được Vĩ Trang là con gái bà ấy.
Anh ấy không biết được nhiều, bà ấy cũng không thích nói ra hết.
Anh ấy không gặp được Vĩ Trang, cô ấy giống người ở thế giới khác.
Nhưng không nghĩ tới, vậy mà Tiểu Viên hiện tại đang cùng Vĩ Trang......!kết bạn?
Yêu đương?
Hướng Chi Thạch cũng không biết các cô tính là gì, chỉ nghĩ một chút lại thấy đau đầu.
Giống như Thái Quyển, anh ấy cũng có cảm giác bất lực của người cha già.
Còn có một sự mờ mịt mơ hồ.
Đã nhiều năm như vậy, trọng tâm cuộc sống anh ấy chỉ đặt trên người Tiểu Viên, hiện tại cô đã không còn cần anh ấy nhiều nữa.
Lương Duyệt Sinh, Jim Leung
Hướng Chi Thạch nhớ kỹ cái tên này, sau đó tạm thời đem chuyện Phi Dực kia đặt qua một bên.
Trong đêm này, anh ấy châm điếu thuốc đã lâu không đụng tới, kẹp giữa các ngón tay, nhưng vẫn như có sức nặng tựa tảng đá đè trong lòng anh ấy, cứ mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Mắt anh ấy nhìn ngoài cửa sổ, đêm đông đã nổi tuyết.
Cùng đêm, cũng là buổi sáng ở phía đông nước Mỹ, Lương Duyệt Sinh được Hướng Chi Thạch nghĩ đến đang gọi điện thoại video với Vĩ Trang.
"Jim, vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả, chị hai à, ha ha, tôi tiêu toàn là tiền của chị!" Lương Duyệt Sinh cười, "Lại nói, hiếm khi tôi có cơ hội giúp chị hai làm việc."
Lương Duyệt Sinh và Vĩ Trang, ban đầu quen biết với tư cách là bạn cùng trường.
Hai người cùng học ở đại học Pennsylvania, cô ấy ở học viện kinh doanh, anh ta ở học viện luật.
Vĩ Trang hơn anh ta hai cấp, khi Lương Duyệt Sinh lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền bị cô ấy hấp dẫn.
Vóc dáng cao gầy, có một đôi chân dài kiểu siêu mẫu, da dẻ như tuyết, dáng vẻ tĩnh lặng lại mang theo chút u buồn, đẹp đến tựa như một bức tranh sơn dầu.
Anh ta tìm mọi cách hỏi thăm, tốn rất nhiều tâm tư mong muốn theo đuổi cô ấy, ngăn trở cô ấy với đủ loại tình huống, cô ấy đều ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Trong trường Penn (viết tắt từ đại học Pennsylvania) có nhiều sinh viên người Trung Quốc, vòng quan hệ cũng nhiều.
Cô ấy rất thần bí, dường như đều không trà trộn vào giới nào cả.
Khó khăn lắm anh ta mới làm cô ấy biết được tên của mình, còn chưa nói ra ý thì cô ấy nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt: "Không có hứng thú."
Lương Duyệt Sinh tự nhận ngoại hình bản thân trắng trẻo đẹp trai, dáng người không tệ, chiều cao cũng không lùn hơn cô ấy.
Thành tích xuất sắc, bình thường nhận được rất nhiều sự yêu thích của con gái, lần này sao mà đá ngay phải tấm sắt rồi?
Anh ta bỏ thời gian rảnh rỗi thừa ra đi theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy trừ lên lớp thì cũng là bài vở, sống khô khan buồn tẻ vô cùng, ngày lễ cũng không về nhà, một mình đi đi về về.
Lớp học bài vở của anh ta cũng căng kín, dần dần cũng quên lãng đi.
Có lần, anh ta đụng phải cô ấy và người khác nổi lên mâu thuẫn, là đối phương chặn đường cô ấy, không cho cô ấy đi, "Frances, come on......" (Frances, thôi nào)
Đối phương một gã tóc vàng da trắng xinh trai, cao lớn đẹp trai giống người mẫu đi ra từ tạp chí, trông giống người Bắc Âu, giọng đặc kiểu Anh, kiểu này là loại hình mà những cô gái Châu Á thích nhất.
Lương Duyệt Sinh nghe được sơ qua, người đàn ông này nói gì đó mà tuần trước chúng ta còn rất vui vẻ, vì sao không gọi điện thoại cho gã ta, gã cho rằng bọn họ có tia lửa gì gì đó.
Lương Duyệt Sinh nghe được thì rất chua, vui vẻ một đêm không phải là được rồi sao, không gọi điện thoại còn không giải thích được vấn đề à, cái gã Bắc Âu này thật được một tấc lại muốn tiến một thước, còn tiến lên động tay động chân.
Anh ta chuẩn bị lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhân cơ hội gần gũi hơn với người đẹp.
Nhưng khi anh ta xông ra, thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của cô ấy gì cả, thì gã Bắc Âu