Trưa hôm đó, cảnh Tiểu Viên sắp diễn chính là một phân cảnh nặng ký.
Sau khi điều tra qua gia đình các cậu bé bị Từ Cường dâm ô, đều không có hiềm nghi, động cơ gây án liên quan đến vụ án.
Không có thời gian gây án, vân tay lấy được từ trên quần áo của Từ Cường cũng không khớp.
Bọn họ giữ im lặng, không hé một lời về chuyện con nít nhà họ, không dám làm lớn chuyện, cho rằng con nít nhà họ là gặp phải "chuyện trùng hợp".
Có người thậm chí dọn nhà luôn.
Từ miệng con trai, cố vấn Hoắc quả nhiên moi ra được, rằng vài cậu bé đúng là có đề cập chuyện gặp phải sự dâm ô của Từ Cường với Mạnh Tiểu Chu.
Mấy ngày trước khi xảy ra án, CCTV của tiểu khu cũng quay được Mạnh Tiểu Chu đã từng nói chuyện với Từ Cường.
Hai vụ án mạng, cách thức gây án tương tự, Mạnh Tiểu Chu đều dính líu trong đó, trước mắt là người tình nghi đáng ngờ duy nhất.
Hai vụ án này ảnh hưởng quá lớn trong xã hội, áp lực đè nặng đội trưởng Chu, bèn gọi thẳng Mạnh Tiểu Chu đến đồn cảnh sát để "phối hợp điều tra".
Đội trưởng Chu và cố vấn Hoắc hai người chuẩn bị phối hợp, hy vọng có thể lấy được tin tức hữu ích từ miệng Mạnh Tiểu Chu.
Người đóng vai đội trưởng Chu cũng là một diễn viên lão làng dày dặn kinh nghiệm.
Ngoại hình hết sức nghiêm chính, giữa mày có nếp hằn, khi nhíu mày có vẻ nghiêm túc, không cần nổi giận cũng tự có uy thế.
Anh ta ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Chu một hồi, im lặng không lên tiếng, một áp lực vô hình áp thẳng đến.
Ngồi bên cạnh là cảnh sát cấp dưới ghi chép, chủ yếu là do đội trưởng Chu bắt đầu thẩm vấn.
Cố vấn Hoắc ở sát bên, trong gian ngoài phòng thẩm vấn, dõi theo bọn họ thông qua tấm kính một chiều.
Mạnh Tiểu Chu do Hướng Tiểu Viên đóng, đôi vai hơi co lại, rũ mắt không nói gì.
Đội trưởng Chu lấy ra mấy tấm ảnh chụp, bày từng tấm từng tấm đến trước mặt cô.
"Cô có quen biết Từ Cường?"
"Quan hệ giữa cô và anh ta ra sao?"
Mạnh Tiểu Chu co chặt lại hai vai, nhỏ giọng nói: "Là quen biết, không quen thuộc."
Một bên khóe môi Đội trưởng Chu thoáng nhếch lên: "WeChat trong di động của anh ta có kết bạn với cô, còn có hai người chốt hẹn cùng gặp nhau tối hôm đó, đây là không quen thuộc?".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Mạnh Tiểu Chu mím chặt môi, vai khẽ run: "......!trước đó sách anh ta mượn sắp quá thời hạn, lúc tôi tan tầm bèn tiện thể nhắc nhở anh ta một chút.
Sau đó anh ta vì cảm ơn tôi, liền mời tôi đi ăn......!đơn giản là như thế mà thôi."
"Anh ta hẹn cô hay là cô hẹn anh ta?" Đội trưởng Chu nhìn cô chằm chằm.
"Anh ta."
Đội trưởng Chu cười lạnh một tiếng, lấy ra lịch sử thông tin đã in ra: "Nói dối, muốn tôi đọc lên cho cô không?"
Vẻ mặt Mạnh Tiểu Chu khó hiểu, còn mang theo chút oan ức: "......"
"Từ Cường hỏi cô," Đội trưởng Chu hơi chỉ lên lịch sử giấy trắng mực đen: "Là ở trong tiệm XX à? Cô nói phải, còn bảo anh ta hãy qua trước, cô đến sau liền."
"Trước đó hai người đã nói chuyện điện thoại một phút đồng hồ, là cô hẹn anh ta đi ăn, là cô chủ động tiếp cận anh ta.
Nói đi, rốt cuộc cô có mục đích gì?"
Mạnh Tiểu Chu hèn yếu nói: "Không phải, là anh ta vì cảm ơn tôi, mời tôi đi ăn."
Đội trưởng Chu nhìn cô chòng chọc: "Hai người ăn uống xong lúc mấy giờ?"
Mạnh Tiểu Chu chần chờ một chút, tựa như đang nhớ lại: "Tầm 9 giờ rưỡi chăng?"
Đội trưởng Chu: "Rồi sau đó? Cô có đi về với anh ta không?"
Mạnh Tiểu Chu lập tức phủ nhận, đôi tay nắm lấy tay vịn xe lăn: "Không có!"
Đội trưởng Chu: "Thấy từ CCTV ở cửa tiệm ăn thì cô và anh ta cùng nhau rời đi."
Hốc mắt Mạnh Tiểu Chu ửng đỏ, run lên: "Chỗ chúng tôi ăn cách chỗ tôi ở không xa, 10 giờ hơn một chút tôi đã về đến nhà rồi......"
Đội trưởng Chu: "Có người làm chứng không?"
Mạnh Tiểu Chu hít một hơi: "......!không có."
Đội trưởng Chu thoáng nhướng mày: "Được, đổi câu hỏi, có phải cô biết chuyện Từ Cường dâm ô con nít không? Hơn nữa còn không dừng ở một đứa."
Nét mặt Mạnh Tiểu Chu hơi khựng lại.
Đội trưởng Chu tiếp tục bày ảnh chụp ra: "Mấy đứa bé này đều có tiếp xúc với cô.
Chúng tôi đã hỏi thăm được, các phụ huynh đều nói mấy đứa bé này có quan hệ rất tốt với cô."
"Tôi đổi cách hỏi, mấy đứa bé này có nói với cô chuyện Từ Cường đã làm với chúng hay không?"
Mạnh Tiểu Chu rút đôi tay về từ tay vịn xe lăn, đan lại với nhau, không nói gì.
"Có hay không?" Giọng Đội trưởng Chu trầm xuống, nói.
Mạnh Tiểu Chu khẽ run, cả hàng mi đều đang run rẩy, nhưng vẫn không nói lời nào.
Cố vấn Hoắc hơi gãi cằm, tặc lưỡi một tiếng.
Người cảnh sát bên cạnh thấy vậy không đành lòng, nói: "......!liệu có nhầm lẫn không? Anh xem cô ấy cũng sợ hãi cực kỳ rồi......"
"Cô ấy rất thông minh, cũng rất cảnh giác, câu hỏi bất lợi với mình liền sẽ không trả lời."
Người cảnh sát kia vẫn là vẻ mặt không thể tin được: "Thế này......!thật sự là nhìn không ra được có thể gây án mà......"
"Nói chuyện! Có hay không!" Đội trưởng Chu gõ bàn, anh ta thấy Mạnh Tiểu Chu vẫn không nói lời nào, bèn trực tiếp mở hồ sơ ra, tiếp tục móc ra mấy xấp ảnh chụp: "Đây là Dương Nghị, đây là Từ Cường.
Hai người sống sờ sờ đều bị cắt đứt phần đặc thù nam tính, mất máu mà chết.
Hai người đều cùng có liên quan đến cô, cô có giải thích gì hay không?"
Vụ án chưa phá, tất cả tư liệu thuộc về hiện trường là tư liệu cơ mật nội bộ.
Ngoại trừ nhân viên cảnh vụ, những người khác đều chưa từng thấy qua.
Phản ứng lúc này của Mạnh Tiểu Chu là hết sức quan trọng.
Cố vấn Hoắc hơi híp mắt, ánh mắt tập trung.
Mặt Mạnh Tiểu Chu trong nháy mắt trắng bệch, tựa như bị dọa chết lặng.
Sau hai giây, bụm chặt miệng, lã chã chực khóc.
Dựa theo phản ứng của cô, đội tưởng Chu tiếp tục gây áp lực truy hỏi: "Thừa nhận đi, có phải cô hay không? Hai người kia đều là cô giết, có phải hay không?"
"Không phải." Mạnh Tiểu Chu lắc đầu, nước mắt cũng lăn xuống theo động tác của cô.
"Còn nói không phải cô.
Người có thù oán với Dương Nghị là cô, với cả sau chuyện của cô, mãi ngần ấy năm cô đều không chủ động tiếp cận nam giới, vì sao cô lại chịu chủ động tiếp cận Từ Cường? Còn nhận lời đi ăn gì đó với anh ta?"
"Giải thích của cô thế nào? Rốt cuộc có phải cô hay không, người là một mình cô giết hay là có người giúp cô?"
"Tôi không có, tôi không có......"
Đội tưởng Chu ép sát thêm một bước, Mạnh Tiểu Chu không ngừng kêu khóc phủ nhận: "Tôi không có giết người!"
Khuôn mặt cảnh sát phụ trách ghi chép và cảnh sát đứng bên cạnh thám tử Hoắc ở bên ngoài đều biểu lộ nghiêm túc.
Thật ra bọn họ đều rõ ràng, đây là đang gạ ép cô ấy.
Ép cung, xui khiến nhận tội, áp dụng cuộc chiến tâm lý cao độ.
Mấy cái này là phương pháp khá mẫn cảm, nhưng lúc này đã đến giai đoạn đặc biệt, thời hạn phá án phía trên giao cho tổ hình sự càng lúc càng ngắn dần.
"Vậy cô nói thử xem tại sao, rốt cuộc cô đã nói gì với Từ Cường? Vì sao cô đi ăn cùng với Từ Cường? Lần cuối cô nhìn thấy anh ta là mấy giờ?"
Mạnh Tiểu Chu vừa thút thít vừa nói: "Đúng là tôi biết chuyện Từ Cường......!có lần anh ta muốn nói chuyện với XX, nói muốn dẫn cậu bé đi chơi......!rồi bị tôi ngăn cản."
"Sau đó anh ta kêu tôi đừng lo chuyện bao đồng, còn mời tôi đi ăn......!tôi không dám không đi......"
Chỗ này, Tiểu Viên hổn hển đứt quãng nói xong, sau cùng bưng kín mặt.
"Ồ, hóa ra là thế." Cảnh sát bên cạnh cố vấn Hoắc than thở, nói.
Cố vấn Hoắc thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, cảm khái: "Thật là không chút sơ hở."
Đội trưởng Chu nhìn cô thật kĩ: "Cho nên cô đã sớm biết, vì sao không báo án, vì sao không tố giác anh ta?"
Cố vấn Hoắc nghe được câu này, sắc mặt liền biến đổi: "Chậc......"
Câu thoại này chính là bước ngoặt của cả phân đoạn diễn.
Hướng Tiểu Viên chậm rãi đặt đôi tay xuống, không khí đều trở nên đông cứng lại theo động tác của cô, một luồng không khí ảm đạm đặc sệt đè nặng.
Ống kính kéo gần rồi kéo gần, lại kéo gần thẳng đến đặc tả kĩ nét mặt.
Bàn tay mảnh khảnh