Chương 9.
Thi diễn.
Đã tới tình cảnh này rồi, cô chị còn có thể nói gì đây.
Hướng Tiểu Viên đứng nhìn hai người bọn họ ôm nhau khóc lóc, đôi mắt rỗng không.
Cô không đáp lại, cũng không có không nhận lời.
Không cần phải nói, chỉ còn mỗi lựa chọn kia, chẳng cần nói cũng biết.
Tiếng khóc của hai mẹ con đang ngồi dưới đất dần tắt, dìu đỡ nhau đứng lên.
"Đừng khóc, mau tới cảm ơn chị con đi." Đôi mắt Hà Thần Ảnh đỏ bừng, khẽ nói.
Đừng nói chi ai, người ở ngoài xem đều bị một câu "cảm ơn chị con đi" này đâm cho một nhát.
Quá độc ác!
Trên mặt Hướng Tiểu Viên vốn dĩ không có vẻ mặt gì, đột nhiên giần giật.
"Cảm ơn chị." Trâu Nhất Nhụy thút tha thút thít nói xong, Hà Thần Ảnh lại không nhìn Hướng Tiểu Viên, mà cụp mắt xuống, ngược lại chuyển qua nhìn về phía Trâu Nhất Nhụy.
Cô ấy thò tay qua xoa xoa lau trên hai má của con gái, đầy âu yếm tiếc thương.
Nhận được cử chỉ thân mật yêu thương này, Trâu Nhất Nhụy cười với cô ấy một cái.
Hà Thần Ảnh nâng mi, tựa hồ muốn ngẩng về một hướng nào đó, nhưng lại thu về.
Cô ấy bỗng nhiên giơ tay vén gọn tóc lại, khẽ khụt khịt mũi.
Trâu Nhất Nhụy kìm lòng không được cũng dựa sát vào cô ấy, "Mẹ ơi......"
"Khóc đến độ không ra cái dạng gì rồi, lại đây, chúng ta cùng đi rửa mặt sạch sẽ nào." Khóe môi Hà Thần Ảnh thoáng hiện ý cười không được tự nhiên, mang sự che dấu, lại vén tóc.
Vài giây sau, cô ấy dường như quay về người mẹ có khí chất, có giáo dưỡng tốt đẹp như trước, không còn sự thất lễ như vừa rồi.
Hai người bọn họ kề sát nhau, tay nắm tay, bước chân lên lầu.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bước chân của Hà Thần Ảnh dường như thoáng ngừng lại, trông giống như có ý muốn xoay người, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quay đi, chỉ để lại bóng lưng cho người xem.
Phía sau màn hình theo dõi, Vĩ Gia Bảo thật lâu mới hoàn hồn, lúc vừa định mở miệng muốn hô dừng, Trần Vân Tú lại lần nữa đè tay hắn, "Chờ đã, nhìn kìa!"
Còn cần nhìn cái gì? Diễn đến đây không phải kết thúc rồi sao?
"Nhìn đi, cô ấy còn chưa diễn xong," Trần Vân Tú lại chỉ hướng bên kia, Vĩ Gia Bảo nhìn theo:
Hướng Tiểu Viên một mình lẻ loi đứng nơi đó, nhìn nửa đoạn cầu thang, chỗ sớm đã không còn ai.
Cô vẫn đứng như cũ, cứ nhìn, nét mặt giống bị đông cứng, các giác quan cũng tựa như cứng đờ, cả người phảng phất như một pho tượng đá.
Trần Vân Tú ra hiệu với tổ quay phim, người tổ trưởng hợp tác ăn ý lập tức gật đầu, điều chỉnh vị trí máy quay.
Một cảnh quay gần đặc tả cần thiết.
Đôi mắt, ánh nhìn, cái mũi, khóe miệng Hướng Tiểu Viên chầm chậm thay đổi, nét mặt cứng ngắc dần dần sụp xuống, tượng đá cũng lộ vẻ đau thương.
Tiếp đó cô rũ mắt, tựa như đang nhìn xuống giày, lại tựa như nhìn dưới sàn nhà.
Thân mình dần khuỵu xuống, không phải khuỵu thấp người xuống mà vẫn đứng đó, nhưng lưng gù như có thứ gì nặng nề đang đè xuống.
Tay phải ôm lấy cánh tay trái, cô chỉ có thể chống đỡ bằng thân thể gầy yếu như vậy, cuộn tròn co quắp.
Cô cứ đứng như vậy một hồi lâu......
Vĩ Gia Bảo dụi dụi đôi mắt, cổ họng chẳng hiểu sao lại khô khốc, chỗ nào đó trong tim bị đánh trúng, chua xót khổ sở đến không thở nổi.
Trần Vân Tú nhìn một vòng bốn phía xung quanh, mọi người ở đây hầu như đều đang lau nước mắt, có mấy nữ nhân viên công tác dễ xúc động đã thấp giọng nức nở, Thái Quyển còn khóc đến mức lấy khăn giấy lau không ngừng.
Tổ trưởng quay phim lau lau khóe mắt, cẩn thận nhìn vào máy móc, hướng Trần Vân Tú ra hiệu "OK".
Trần Vân Tú đi từ kinh ngạc đến kinh hỉ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vĩ Gia Bảo, Vĩ Gia Bảo hít một hơi thật sâu hô lên, "cut!"
Hướng Tiểu Viên dường như không nghe được, vẫn đứng ở nơi đó.
Vĩ Gia Bảo cho rằng cô không nghe thấy, lớn tiếng nói: "Tiểu Viên, màn này tốt lắm, đạt rồi!"
Tiểu Viên vẫn đứng tại chỗ không lên tiếng, đột nhiên quay phắt rời đi, cũng không nhìn ai, chẳng nói lời nào, vừa cất bước liền chạy ra khỏi phim trường.
Thái Quyển vội hít vào một hơi mau chóng đuổi theo, vẫn không quên chào hỏi với hai vị đạo diễn, "Đạo diễn à, ngại quá, thật ngại quá......"
"Cô ấy làm sao vậy?" Vĩ Gia Bảo có hơi khó hiểu.
Trần Vân Tú đang xem lại cảnh vừa rồi trên màn hình theo dõi, tấm tắc khen ngợi không ngừng, không rảnh trả lời hắn.
"Cho cô bé chút thời gian để dịu lại đi, mọi người cũng nghỉ ngơi một chút." Hà Thần Ảnh không đi tẩy trang, ở lại cũng xem được đến cuối cùng.
Cô ấy nói, nhìn theo bóng dáng Hướng Tiểu Viên.
Cảm nhận của cô ấy là sâu sắc nhất.
Suy cho cùng, những người diễn chung tiếp xúc mắt chạm mắt, mặt đối mặt, tất cả đều không giả được.
Toàn bộ quá trình hai bên tới lui qua lại, cô ấy có thể khống chế được cảnh quay, nhưng cuối cùng vẫn bị diễn xuất của cô gái trẻ này lấn át.
Cô gái này tuổi còn trẻ mà năng lượng thật không thể khinh thường.
Vừa rồi cảnh kia diễn đến thật vừa lòng, thật thoải mái.
"Chị Ảnh, chị là đang giơ cao đánh khẽ sao?" Vĩ Gia Bảo cười hỏi.
"Không có, cô bé thật sự rất giỏi." Hà Thần Ảnh dừng một chút, cười rộ lên, "Rất thú vị......" Cô ấy không nói hết.
Đứa nhỏ kia có dã tâm trong diễn xuất, cô ấy xem xong màn thử sức tráo đổi nhân vật lẫn nhau của Hướng Tiểu Viên cùng Trâu Nhất Nhụy kia là rõ ngay.
Có dã tâm, có tài năng, rất giỏi.
Chỉ là lúc diễn phim không thể chỉ một người có chuyên môn giỏi là được, mà phải phối hợp với nhau, diễn mới có thể vẹn toàn và suôn sẻ.
Lịch trình của cô ấy kín mít, không muốn bị kéo dài, cho nên cô ấy vẫn luôn giữ khống chế tiết tấu cảnh quay.
Dưới sự khống chế của cô ấy, cô gái trẻ không luống cuống, càng phát huy đến mức xuất sắc.
Điều này là bất ngờ ngoài ý muốn.
"Tốt thật đó!" Trần Vân Tú nhịn không được phụ họa, đôi mắt còn dán ở màn hình theo dõi không rời đi.
Hà Thần Ảnh nhìn trầm ngâm, cười cười, vươn tay duỗi cái eo.
Tiểu Viên cắm đầu chạy đến một nơi yên tĩnh mới ngừng