Tiểu Viên nhấc tinh thần dậy hoàn thành xong xuôi công tác ngày hôm ấy, về tới nhà đã là đêm khuya.
Cô nằm liệt trên giường, một hồi lâu mới đi tắm rửa xong xuôi ra, trước khi sắp sửa ngủ vẫn không nhịn được xem WeChat.
Chủ yếu là xem khung đối thoại của cô với Vĩ Trang được ghim đánh dấu.
Ban ngày cô đã gửi cái tin "em thật khổ sở" kia.
Tới hiện tại đã được năm tiếng đồng hồ rồi.
Mười lăm phút trước Vĩ Trang đã gửi một tin tới: "Nghỉ ngơi rồi sao?"
Mùa hè, khi còn bé, cô rất muốn ăn kem ốc quế, nhìn thấy bạn học ăn mùi khoai môn, cô đã thèm một thời gian rất dài, nhưng cô không có tiền tiêu vặt.
Mà có một ngày, khó khăn lắm mẹ cho cô 3 đồng, cô hưng phấn vọt tới cửa hàng tiện lợi, ngày đó vị khoai môn đều bán hết rồi, cô lùi về một bước mà mua vị dưa lưới.
Kem ốc quế thì ăn được rồi, lại không phải cái mà chính mình muốn nhất, luôn có kiểu tiếc nuối khiếm khuyết gì đó, nhưng chung quy thì vẫn đã được dễ chịu.
Tâm trạng thoáng như giờ phút này.
"Vẫn chưa." Cô lời ít ý nhiều gửi đi.
Cô vẫn cảm thấy có tí tủi thân: "Ban ngày vì sao người không để ý tới em?"
Lúc gửi qua một góc trong lòng cô tựa như có tiếng nói dị nghị bảo cô mau chóng rút về, nhưng tiếng nói này quá nhỏ yếu, cảm xúc tủi thân đã chiếm giữ thế thượng phong.
Sau khi gửi đi WeChat tiếp tục yên ắng thêm một lát, sau đó Tiểu Viên nhìn thấy màn hình kia hiển thị "Đối phương đang nhập vào......", Trái tim nhấc theo nửa ngày, mới đổi lấy được hai chữ "Đang bận."
Lại một câu nữa theo sát đó: "Đã xảy ra chuyện gì".
Tiểu Viên khẽ bĩu môi, may mà người hỏi thêm một câu, em mới không giận người nữa.
"Đã qua rồi." Cô gửi, nghĩ nghĩ, lại nói bổ sung: "Là việc trong nhà."
Thật ra cô chẳng cần phải tức giận, đây là chuyện nhà, còn là chuyện riêng của anh trai.
Dù cho có nói thì Vĩ Trang cũng không thể giải quyết thay cô.
Ở thời điểm khổ sở lúc ấy, cô rất muốn nghe được giọng nói của Vĩ Trang, rất muốn người ấy ở bên mình, nhưng đây là ý tưởng không thực tế.
Người ấy không có khả năng 24 giờ đều kè kè di động kế bên, chờ tin của mình, chính mình cũng không làm được y như thế.
Con người là cá thể độc lập.
Trong nháy mắt này, cô đã nghĩ nhiều tới như vậy, theo lý mà nói thì hẳn cô nên thoải mái, nhưng vẫn cứ có một kiểu cảm giác mất mát nói không nên lời.
Cô ngã người trên giường, ngẩn ra nhìn trần nhà, rồi lật qua nhìn di động.
Người trưởng thành đều có giới hạn của chính mình, yêu thích một người thì muốn tận dụng hết khả năng tiếp cận người ấy.
Cô cũng biết hiếm ai có thể tiếp cận thành lũy nội tâm của Vĩ Trang, cần phải lên tinh thần, vạch kế hoạch.
Rõ ràng đã nói không gấp gáp, hay là vẫn còn nóng vội ư?
Hoặc là bởi vì anh trai dần dần đã có cuộc sống của anh ấy, cô mất đi cái người ban đầu có thể dựa vào nhất kia, cho nên càng thêm ỷ lại Vĩ Trang rồi?
Này hình như không phải chuyện không tốt gì, mà hình như cũng không tốt lắm?
Tiểu Viên che kín mặt mình.
Cô cũng đã không có đóng phim hai tháng, xem ra phải nhanh chóng vào đoàn mới được, bận rộn lên thì có lẽ rồi sẽ không có cảm xúc phức tạp như vậy nữa.
Cô nằm trong chốc lát, suy nghĩ rất nhiều thứ, mệt mỏi trườn tới, di động ở bên cạnh người cô đã sáng lên, Vĩ Trang gửi qua một cái: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Hôm sau cô trông thấy WeChat này, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, khe khẽ cười.
Được thôi, kem ốc quế vị dưa luới" ăn cũng ngon, cũng có thể cho cô sức mạnh.
Cô nâng tinh thần dậy xử lý công việc, bây giờ cô đã trưởng thành, có một số việc không thể trốn tránh, anh trai là người quan trọng nhất với cô, cô nhất định phải bảo vệ anh ấy.
Đầu tiên để lại tin gửi Du Thu Sắt: "Chào cô, cô Du.
Tôi cũng thường xuyên có nghe nhạc cô hát, không ngờ đến cô sẽ trở thành người thân thiết với anh trai tôi, tôi có hơi bất ngờ.
Chẳng qua tôi cũng không có bất kỳ ác ý và thù địch gì đối với cô, người anh trai tôi thích, thì tôi cũng sẽ thích, anh ấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻ.
Làm em gái, tôi sẽ ủng hộ hết thảy quyết định của anh ấy."
"Còn có, thân thể anh ấy thật sự không tốt lắm, chỉ xin phiền cô chăm sóc anh ấy.
Chúc hai người hạnh phúc."
"Phù ~" gửi xong cô thở hắt ra một hơi lớn, dù sao lời tốt đẹp cô cũng đã nói hết rồi, để xem lời đáp của cô Du này vậy.
Tiên lễ hậu binh (*).
Tuy rằng cô hoàn toàn không có nghĩ xong xuôi "binh" như thế nào, thì cũng phải bày tỏ thái độ trong đó.
(*) Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực; nói chuyện đàng hoàng, lịch sự trước, không được thì dùng tới sức mạnh, gây sức ép.
Cô lại thử gửi WeChat cho Hướng Chi Thạch: "Anh ơi, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, anh chừng nào thì về thành phố Thân ạ?"
Du Thu Sắt không đáp lại cô.
Hướng Chi Thạch trả lời: "Được rồi, anh sẽ cố gắng về sớm một chút."
Đôi mắt Tiểu Viên hơi nóng lên: "Vâng."
Còn một việc.
Cô đi qua đối diện tìm Thái Quyển, hỏi một câu mà cô quan tâm khác.
"Bác gái......" Thái Quyển nhìn nhìn cô, dừng một chút, mới nói bằng giọng ấm áp: "Tinh thần rất tốt, anh đã chụp ảnh, em muốn nhìn chút chứ?"
Tiểu Viên thoáng giật mình, vô thức siết chặt nắm tay, khẽ gật đầu không nói gì.
Thái Quyển lật ảnh chụp ra cho cô xem.
Sau lưng có một cánh cửa sổ, nhìn ra được thời gian là vào buổi sáng, ánh mặt trời rất đẹp, còn có một góc trời xanh.
Người phụ nữ trong ảnh chụp mặc chiếc áo sơ mi ngắn màu ngà, có chút nếp nhăn, mái tóc buộc tùy ý ở phía sau, có vầng trán rất cao, đường cong dáng đầu và khuôn mặt tinh xảo lưu loát.
Bà ấy hơi khẽ cười, ánh mắt ngưng đọng ở trong một hư không nào đó.
Truyền thông đều nói Hướng Tiểu Viên có một khuôn mặt điện ảnh, 360 độ không góc chết, thật ra là được di truyền từ mẹ.
Tiểu Viên ngơ ngẩn mà nhìn ảnh chụp, mẹ còn chưa đến 60 tuổi, mà tóc ở đỉnh đầu cũng trắng rồi.
"Anh Chi Thạch nói bác không nhận ra thân phận của anh ấy, chẳng qua thì có ấn tượng với anh ấy.
Mỗi lần anh ấy đến, bác đều rất vui vẻ, có khi còn sẽ bảo anh Chi Thạch ở bên cạnh cùng ăn với bác."
"Còn có video, anh gửi cho em nhé." Thái Quyển sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Một lát em lại xem."
Tiểu Viên đỏ mắt nhấp môi cười cười với anh ấy, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh Thái Quyển."
Cô cất giữ cẩn thận ảnh chụp và video, nghĩ khi bản thân dũng cảm hơn một chút rồi hẵng xem.
Có một số việc ở trong lòng khó vượt qua được, cô cần càng thêm thời gian nhiều một chút.
Buổi chiều khi cô đi công ty, Nguyễn Thanh nói cắt lọc xuống được hai kịch bản, bảo cô đi qua cùng nhau thương lượng.
Thứ nhất là kịch bản phim điện ảnh, phim tình cảm văn nghệ, câu chuyện tình tay ba thậm chí nhiều tay, đạo diễn là một nữ đạo diễn giỏi quay phim tình cảm rất có danh tiếng.
Thứ hai là phim truyền hình, phim thời kì chiến tranh gián điệp, từ dân quốc quay một mạch đến cận đại thành lập nên Trung Quốc mới.
Nguyễn Thanh phân tích với cô, chất lượng của hai kịch bản này đều chỉ có thể tính bậc