Đường Quỳ “a” một tiếng, cố đoán xem cô ấy định nói gì.
Trịnh Ngọc nói thế này là có ý gì?
Trước đó Giang Trúc đã thẳng thắn nói cho cô biết về thân thế của anh, nhưng cũng không đề cập với cô rằng, trong việc này lại còn có tình tiết như vậy.
“Chị và Giang Trúc vốn là bạn học.” Trịnh Ngọc tiếp tục nói, bên cạnh lỗ tai cô ấy có một lọn tóc rơi ra, cô ấy đưa tay vén ra đằng sau, giọng nói không nhanh không chậm: “Lúc đó cậu ấy rất trầm tính, nhưng bởi vì thành tích tốt nên trong lớp không có ai dám trêu chọc đến. Nói ra, cái lớp kia cũng chị thật sự cũng chẳng có gì đặc sắc.”
Cô ấy nói chuyện hơi lộn xộn, Đường Quỳ nắm cái ly đế cao, không cắt ngang cô ấy.
“Nếu tính là đặc sắc thì thật ra là đối với chị cũng có một người. Chẳng giấu gì em, ngay khi Giang Trúc vừa bước vào phòng học, chị đã chú ý tới cậu ấy.” Trịnh Ngọc như có như không cười lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, giống như muốn mượn khoảng không gian này để hồi tưởng lại quá khứ mờ mịt của mình: “Dáng vẻ cậu ấy rất được, đúng không? Nhưng vẻ đẹp của cậu ấy không giống với những người khác… Chị không tìm được từ để diễn tả, nhưng kể từ lúc nhìn thấy cậu ấy, chị đã không cách nào rời mắt được.”
Đường Quỳ nghĩ thầm, đây là chuyện dễ hiểu, vẻ ngoài của Giang Trúc quả thật rất ưa nhìn. Về điểm này, ngay từ lúc cô học đại học thì đã thừa nhận rồi.
Không phải cứ đến tiết lý thuyết của anh thì giảng đường đều đông nghịt đấy sao?
“Trong mắt cậu ấy dường như chỉ có sách giáo khoa, chỉ có bài vở, rất ít khi nói chuyện với bạn học khác, ngay cả chị cũng nhờ ngồi ngay đằng trước mới có thể thỉnh thoảng nói với cậu ấy mấy câu. Vào học chưa được bao lâu thì trong nhà cậu ấy lại gặp chuyện không may. Sau khi cậu ấy rời đi, thầy chủ nhiệm lớp có mở cuộc họp, kêu gọi mọi người trong lớp quyên góp tiền ủng hộ cậu ấy, nói rằng trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu ấy, nếu như bọn chị không giúp thì sợ là cậu ấy chỉ có thể bỏ học. Mọi người trong lớp quyên góp không ít, chị cũng không ngoại lệ.”
Ngón tay Trịnh Ngọc gõ gõ lên ly thủy tinh rất có nhịp điệu: “Lúc về đến nhà, chị có nói chuyện này với người nhà. Vừa vặn khi đó dượng cũng đến nhà chị chơi, sau khi nghe chuyện thì hỏi chị hai chữ ‘Giang Trúc’ kia viết như thế nào, là người ở đâu, lại hỏi tuổi đại khái. Dượng chị nói, không chừng đó chính là con trai của chiến hữu cũ. Hôm sau đi hỏi thăm thì thật đúng là như vậy. Dượng chị vốn chỉ định giúp đỡ để cậu ấy được tiếp tục đi học, chị liền nói với dượng, cậu ấy cũng mới chỉ là trẻ vị thành niên, nếu như dượng thật sự muốn giúp đỡ cậu ấy, chi bằng nhận nuôi cậu ấy luôn đi. Lúc ấy chị chỉ nói vậy thôi, nào ngờ họ lại làm thật.”
“Mấy năm trước đó cô chị mắc bệnh, phải cắt bỏ tử cung, không thể sinh con.” Trịnh Ngọc nói: “Nghe người lớn trong nhà nói, trước đây từng có ý định để chị làm con thừa tự cho cô và dượng, nhưng mà mẹ chị không nỡ lòng, sống chết không đồng ý, cho nên mới giữ chị lại. Còn về phần Giang Trúc, không biết sau đó dượng đã nói gì với cậu ấy, tóm lại là sau đó cậu ấy đã đến nhà của cô và dượng. Tối đó, dượng chị mời cả đại gia đình một bữa cơm, cậu ấy gọi chị là ‘chị họ’.”
Nói đến đây, tay của Trịnh Ngọc không khống chế được cơn run rẩy.
Cô ấy nhắm mắt một cái, cảnh tượng hôm đó giống như hiện ra trước mắt.
Tối hôm ấy, mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, Giang Trúc là một đứa trẻ được giáo dục tốt, ngoan ngoãn lễ phép, đàng hoàng nghiêm chỉnh, thành tích học tập lại tốt, cả cô và dượng đều hết sức hài lòng với Giang Trúc.
Cô ấy còn nhớ rõ hôm đó Giang Trúc mặc một bộ quần áo thể thao khá cũ, có lẽ là vừa mới tới, còn chưa kịp đi mua đồ mới, nhưng quần áo của anh đều được giặt rất sạch sẽ, nhìn không hề có vẻ nghèo khó túng thiếu.
Người ta đều là người đẹp vì lụa, mà anh đến đây, chỉ riêng vóc dáng cũng đã đủ nổi bật.
Một người có vẻ ngoài đẹp như vậy lại đi tới trước mặt cô ấy, chào một câu: “Chào chị họ!”
Giọng điệu lúc chào cô ấy không khác gì lúc chào những bậc bề trên khác trong nhà.
Trịnh Ngọc bỗng nhiên như rơi vào hố băng.
Cô ấy đột nhiên ý thức được, tự mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
Nếu Giang Trúc đã vào trong hộ khẩu nhà dượng, vậy có nghĩa là cô ấy và Giang Trúc thật sự trở thành chị em họ. Những tâm tư mơ mộng tuổi mới lớn trước kia, trong nháy mắt vỡ vụn không còn một mảnh.
Những thứ như sớm chiều chung đụng, từ từ nảy sinh tình cảm mà tiểu thuyết hay nói… hoàn toàn không tồn tại.
Giang Trúc thật sự kính trọng cô ấy như chị họ. Việc học bận rộn, cho dù có thời gian rảnh thì Giang Trúc cũng sẽ tìm việc làm thêm, hai người vẫn là bạn học chung lớp cấp ba như trước kia, không hề có gì thay đổi.
Trịnh Ngọc bừng tỉnh ra, tự tay cô ấy đã bê đá chắn đường đi của chính mình.
“Từ đó về sau, cho dù không cam lòng thì chị cũng không có cách nào, chỉ có thể cất giấu chút tâm tư nhỏ bé ấy đi.” Trịnh Ngọc có vẻ đã say, trên khuôn mặt có sắc đỏ không bình thường: “Chỉ là, về sau nghĩ lại, cũng không sao cả, dù sao thì trong lòng Giang Trúc cũng không có chị, trong
lòng cậu ấy nhớ thương một người khác.”
Lúc nói lời này, cô ấy quan sát phản ứng của Đường Quỳ, mà Đường Quỳ thì đang chậm rãi cắt thịt bò, nhìn có vẻ không muốn ăn, cẩn thận cắt ra thành từng miếng nhỏ, nhưng không cho vào miệng.
“Em không tò mò người đó là ai sao?”
Trịnh Ngọc nhướng mắt lên nhìn cô, thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, không hiểu sao bỗng dưng trong lòng lại thấy nổi giận — cô ấy chính là giận Giang Trúc, tại sao bỗng dưng lại đi nhìn trúng một cô bé con chưa đủ lông đủ cánh như vậy?
Cô ấy cho rằng, một người như Giang Trúc, cho dù là muốn lấy vợ sinh con thì vợ của anh cũng phải là một người tâm đầu ý hợp với anh.
Không ngờ rằng, Giang Trúc vậy mà lại đi xem mắt.
Đi xem mắt một cô nhóc kém mình nhiều tuổi như vậy thì thôi đi, lại còn thật sự để tâm, tính toán đến chuyện kết hôn.
Đối với Đường Quỳ, Trịnh Ngọc cũng không phải là có thiện cảm gì.
Hôm sinh nhật đó, cô ấy rốt cuộc cũng gặp được “cô em dâu” này, mắt hạnh, da trắng nõn, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng nhìn thế nào thì vẫn thấy có nét gì đó giống như trẻ con.
Cái nét trẻ con đó, khiến cho Trịnh Ngọc dường như chỉ mất một giây đã nhớ ra cô.
Cái buổi tối mà cô ấy không muốn nhớ lại kia, cô ấy đã từng nhìn thấy Đường Quỳ.
Cô mặc một chiếc váy sạch sẽ, trên lưng đeo một cái cặp, bên cạnh là một anh chàng cao cao, nhìn không rõ khuôn mặt.
Lúc đó Trịnh Ngọc nằm ngã xuống đất, trong bụng quay cuồng khó chịu, cô bé con kia chạy tới đỡ cô ấy: “Chị bị làm sao thế?”
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Trịnh Ngọc hơi giật giật, cơ bắp giống như bị mất khống chế, không ngừng run rẩy, nụ cười cứng ngắc.
Rốt cuộc Đường Quỳ cũng mở miệng, cô đặt dao sang một bên, cười cười: “Chị họ, Giang Trúc hơn em nhiều tuổi như vậy, những chuyện anh ấy từng trải qua chắc chắn cũng hơn nhiều so với em. Trước kia anh ấy chưa gặp em, em cũng chưa biết đến anh ấy, không tham dự được vào quá khứ của anh ấy. Những chuyện xảy ra lúc trước, em cũng không tiện tò mò.”
“Em nói thế này…” Trịnh Ngọc cúi đầu cười, ánh mắt lúc nhìn Đường Quỳ mang theo ý châm biếm: “Nếu như Giang Trúc biết, trong lòng chắc chắn sẽ rất khổ sở.”
“Chuyện này có gì mà phải khổ sở?” Mặt Đường Quỳ không hề đổi sắc: “Cứ bám lấy cái vấn đề ấy mà vặn hỏi, nhất quyết không bỏ qua thì mới gọi là yêu sao?”
Trịnh Ngọc giơ ngón tay cái lên với cô: “Rộng lượng!”
Đường Quỳ chỉ mỉm cười, đứng lên: “Thật xin lỗi, em đi toilet một lát!”
Cô cầm lấy di động, cắn môi, trốn trong nhà vệ sinh, viết tin nhắn cho Giang Trúc: “Chị họ nói trong lòng anh có một người…”
Nghĩ nghĩ, cảm thấy viết như vậy có phần giống như đang hỏi tội, lại xóa đi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng hơi phiền muộn.
Bữa cơm tối này cũng coi như là cô đã hiểu rõ tâm tư của Trịnh Ngọc.
Cô ấy rõ ràng là mình không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng được vui vẻ.
Trịnh Ngọc chỉ nói là anh nhớ thương “một người khác”, là trước đây nhớ thương, hay là đến tận bây giờ vẫn còn nhớ?
Người đó là ai? Bây giờ đang ở đâu?
Cô túm lấy tóc vò vò.
Đường Quỳ không muốn hỏi Trịnh Ngọc, cảm thấy nếu mở miệng hỏi thì chính là tự nhận thua.
Hơn nữa, nếu như Trịnh Ngọc đang tự thêm mắm thêm muối vào chuyện này thì cô cũng chẳng biết được đâu là thật đâu là giả, lỡ như vì vậy mà châm ngòi mâu thuẫn cãi cọ với Giang Trúc thì chẳng phải là càng vừa ý cô ấy sao?
Nếu như chỉ là chuyện quá khứ, giống như Diệp Thời Ngôn đối với cô, vậy thì cũng chẳng cần phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, Đường Quỳ cũng tỉnh táo lại.
Cô mở túi xách, lấy son môi ra, lại kẻ lại mí mắt, dặm lại lớp trang điểm, sửa sửa tóc, sau đó mới đi ra ngoài lần nữa.
Không thể để lộ sự yếu thế trước mặt tình địch được!
Trịnh Ngọc vẫn còn đang chậm rãi ăn beefsteak, mấy thứ không nuốt nổi ở trong mắt Đường Quỳ, đối với cô ấy lại là mỹ thực.
“Hôm nay hẹn em ra ngoài cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với em một tiếng –” Trịnh Ngọc nói: “Giang Trúc và chị cũng coi như đã từng cùng nhau trải qua sống chết. Năm đó đến cái thôn làm thuốc giả kia, cậu ấy không để ý đến tính mạng của bản thân, che chắn để cho chị chạy thoát — người như vậy, đã từng chịu nhiều khổ sở như thế, em hãy hết sức quý trọng.”
Trong giọng nói còn có phần khoe khoang.
Nghe trong ý của cô ấy còn có cảm giác như thể một kẻ si tình xả thân cứu mỹ nữ.
Đường Quỳ mỉm cười đáp lại cô ấy: “Giang Trúc chính là người trượng nghĩa như vậy, nếu như năm đó anh ấy bỏ chị để chạy một mình, em cũng sẽ không vừa mắt với anh ấy.”
— Năm đó, cho dù là người khác thì có lẽ Giang Trúc cũng sẽ làm như vậy.