“Sinh vật lạ, nếu chúng ta ra khỏi cái nhà này, còn có cơ hội ăn no ngủ kĩ không?”Đáp lại tôi, là đôi mắt to cộ mở to hơn bình thường nữa. Sinh vật lạ mắt long la long lanh, lắc đầu.“Thời này giặc trong địch ngoài, giết người như ngóe, hóa ra Thuận ra khỏi nhà này à? Như vậy không sợ gặp giặc nó hại chết à? Trời… “ “Vậy thôi ta về.”Sinh vật lạ trố mắt nhìn tôi lần nữa. Tôi biết thân biết phận mình mà.“Biết… ờm, khuê phòng của cậu Tư không?”Tôi không biết mình dùng đúng từ chưa, chỉ vì tôi nhớ phòng riêng của các anh chị tư sản thời xưa hình như là cái này. Cơ mà nhìn mặt sinh vật lạ tôi thấy hình như đúng rồi phải, chỉ là sinh vật lạ cứ lắp bắp:“C… có… có biết.”“Vậy đi.”Ít nhất thì cũng phải ôm được chân của đại gia đã, tư sản thì đập tiền đại pháp một ngón tay chứ chục cái chân gà cong cũng thành thẳng.Đường đến khuê phòng của vị kia cũng mất tầm bốn năm phút. Tôi đi qua ba bụi chuối và một cái giếng con. Xung quanh bao đầy toàn cây cỏ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán cây và tiếng ve nghe thật chân thật. Đúng là về thời cổ rồi.Ngày xưa tôi học lịch sử không tệ lắm, mấy trận chiến cũng biết đôi tý gọi là. Nếu may mắn chém gió với thằng cha đó thành công, làm cho chí hướng nam nhi của anh ta vùng lên đi xung phong đánh trận, tôi phải được tuyên dương là người con yêu nước chí khí Trắc Nhị chứ nị.“Đây là cửa sổ của phòng cậu tư, Thuận à… tui…”“Cậu Tư, cậu Tư ơi, Thuận đây, cậu mở cửa ra cho Thuận.”Đón tiếp tôi là một con dao cau thò ra trước mắt, cách một phân nữa thì thứ nó cắt không phải là không khí, mà là giác mạc của tôi.Đôi mắt màu nâu hổ phách ấy, không biết tôi có bị hâm hấp do sốt không, mà tôi thấy vẫn còn đó ánh xanh lơ. Nhưng tình hình cấp bách, tôi hít thở thật sâu để tránh đi cái sự đẹp trai giờ bản thân mới dám thừa nhận của thằng cha kiếp trước tôi chê trước chê sau kia mà rằng đầy thẽ thọt:“Cậu giúp con với, hiện tại con lỡ dại rồi, giúp con với cậu.”“Chị cần tôi giúp gì?”Cái giọng êm ái ngứa hết cả mật. Ở đâu thằng cha này vẫn đều cứ thế.“Tui vừa bẻ gãy ngón tay của một chị trong nhà, cậu thương tui thì nói hộ bà là ngón tay của chị ấy chị ấy tự bẻ, được không cậu? Cậu cứu con lần này con đội ơn cậu cả đời.”Khúm núm tới nhường đấy, thế nhưng tôi chỉ nhận được cái cười giễu. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện giờ tôi biết phận mình, một thẽ hai thọt ba dọa cắt cổ.“Con biết cậu cứu con về để có dịp lại bắt con đi giết như cái chị ở trong rú, nhưng hiện tại cậu cũng mà cứu con được thì cái mạng này con giao trọn cho cậu, cậu kêu con làm gì cũng được.”Có chó nó tin đấy.“Chị bẻ tay con nhà người ta như thế, giờ bị người ta bẻ lại, lại chẳng phải là chuyện thường tình?”Nói rồi, nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhìn sang sinh vật lạ, rồi nói:“Cậu thích tôi bị bẻ mấy ngón để thị ta không bị vạ lây?”Tôi thấy tôi điên chắc rồi. Tôi biết, chỉ có thằng điên mới chấp nhận bản thân mình bị đau để chuộc được cái lợi chẳng phải của mình như này. Nhưng tại tôi tất, nếu sinh vật lạ mà bị vạ lây, tôi sẽ không được ăn cháo hành nữa. Menu đã đạm bạc, tương lai của tôi không có cháo hành thì đau lòng lắm.Và tôi thấy tên đó lại mỉm cười.Khi ngồi trước sân hiên của căn nhà, đối diện với toàn thể anh chị em ông bà cậu mợ, tôi nhận ra cái nhà này gen tốt đấy nhỉ, đẹp trai xinh gái hết. Mấy nhân vật quần chúng thì thôi không cần phải nói nhiều nữa.Nhìn tới khuôn mặt cười tới mức độ nếu nụ cười ấy đi thi thì kiểu gì cũng đạt giải chúa hề của năm, đầu óc tôi đã dừng lại một tích tắc khi bàn tay của tôi bị gã đàn ông nắm chặt, và giây tiếp theo, là bùng nổ.“Không được hét. Nếu chị hét, tôi sẽ không giúp chị đâu.”Cái giọng ngọt nhạt ấy giờ đây lại có uy lực khiến cho tôi nín tiếng hét chắc chỉ kém bom nguyên tử của bản thân hiện giờ. Đau thế này, chắc kém cái lúc bị xương sườn đâm thẳng vào phổi thôi.Nhưng tôi vẫn còn tới tận sáu ngón tay để trải nghiệm.Ngón thứ hai, mắt tôi hẳn như muốn lồi ra vì phải chặn tiếng hét khỏi lồng ra từ miệng. Ngón thứ ba, hai tai của tôi nổ ra, ngón thứ tư, tôi thấy hình như xương sọ mình rạn ra…Tôi nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang cầm ngón tay thứ năm của tôi, khuôn mặt sứt sẹo be bét, bất giác tôi hiểu cái cảm giác của chiến tranh. Và khốn cùng hơn, khi nỗi đau của sự im lặng này tôi hiện tại giờ chính là người phải trải nghiệm.“Bu à, con thấy ả này quen mắt lắm.”“Ý cậu là sao, bu không hiểu.”“Hình như con ả này hôm trước vừa mới vào phòng con. Con nhớ là