Sau cả ngày ủ ê, cuối cùng vào buổi chiều, những đám mây xám xịt kéo theo cơn mưa nặng hạt.
Mưa rơi lộp bộp trên ô cửa kính, hòa cùng tiếng giáo viên bên trên như một bài hát ru, khiến lũ học sinh trong lớp học kém nhất trường cũng buồn ngủ.
Ôn Vãn ngồi ở hàng cuối cùng, để tiêu khiển cho đỡ buồn chán, cô dựng sách Ngữ văn lên, lặng lẽ đọc tiểu thuyết.
Giáo viên đều có một đặc điểm, đó là: Đôi mắt tinh tường.
Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm luôn coi Ôn Vãn là một học sinh hư, lại càng dễ dàng phát hiện ra cô đang đào ngũ.
"Ôn Vãn!"
Lý Nhiễm tức giận hét lên một tiếng, cầm một viên phấn ném về phía góc tường--
Tuy nhiên, kết quả mong đợi đã thất bại.
Ôn Vãn kịp thời né tránh.
Các học sinh lần lượt nhìn Ôn Vãn, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ: Cái này cũng có thể tránh sao!
Có vẻ như bạn học Ôn Vãn thực sự là kẻ già đời như lời đồn đại!
Lý Nhiễm tức giận đùng đùng đi tới, trừng mắt nhìn Ôn Vãn hỏi: "Em đang xem cái gì? Giao ra!"
Ôn Vãn cũng không giấu giếm, lưu loát đem cuốn tiểu thuyết giao ra.
Lý Nhiễm tùy ý lật xem mấy trang, lông mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Trong giờ học, em vậy mà đọc tiểu thuyết ngôn tình, trong mắt em có còn người chủ nhiệm này không!"
"Tịch thu!"
Ôn Vãn không thèm để ý, dù sao trong nhà cũng còn nhiều, rất nhiều.
Nhìn thấy Ôn Vãn dáng vẻ không quan trọng, Lý Nhiễm cũng không có tức giận, bổ sung nói: "Đi ra ngoài đứng!"
Ôn Vãn đứng dậy, hiên ngang bước ra ngoài giữa bao ánh mắt dõi theo đầy phấn khích.
"Được rồi, đều lấy lại tinh thần đi!"
Lý Nhiễm trở lại bục giảng, "Nào, chúng ta lật sách đến trang 3.
.
"
Ôn Vãn dựa vào tường, đút hai tay vào túi, hai mắt trống rỗng nhìn bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có vài giáo viên và bạn học đi ngang qua hành lang, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Cô không quan tâm, yên lặng nghĩ ngợi gì đó.
.
Lớp 12 (1).
Là lớp chủ chốt của toàn trường, tuy đã tan học nhưng lớp học vẫn