Ôn Cần từ trước đến nay luôn là như vậy.
Cho dù là khi còn bé, hay bây giờ, cô luôn giả vờ là một người chị tốt trước mặt người khác, trên thực tế, cô luôn nghĩ nghĩ cách để bôi nhọ hãm hại Ôn Vãn.
Về phần nguyên nhân, đến nay Ôn Vãn vẫn chưa tìm ra đáp án.
Đối mặt với lời buộc tội của Lâm Đông, Ôn Vãn thản nhiên thừa nhận: "Anh nói đúng, tôi thực sự không coi cô ấy là chị gái mình, nhưng điều này – liên quan gì đến anh?"
Lâm Đông nghiến răng trước bộ dạng thách thức không xem ai ra gì của Ôn Vãn.
"Ôn Vãn, em đừng quá đáng!"
"Hừ, anh làm gì được tôi?" Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, bên môi nở nụ cười thách thức.
Con nha đầu xấu xa này thật là.
.
phách lối!
Lâm Động lao tới, muốn dạy cho Ôn Vãn một bài học thật tốt, để cô biết bốn chữ "trời cao đất rộng" viết như thế nào!
Ôn Cần sợ sự việc trở nên nghiêm trọng, vội ôm lấy Lâm Đông để nguôi giận, "Bỏ đi Lâm Đông, chúng ta đi thôi!"
Lâm Đông lại không bỏ qua, "Ôn Cần, cậu mềm lòng cũng không sao, tôi giúp cậu giáo huấn em gái!"
Ôn Vãn ánh mắt trở nên lạnh lùng, chỉ bằng tiểu tử này, còn muốn giáo huấn mình?
Có phải Lương Tĩnh Như đã cho hắn dũng khí không?
Ôn Cần ôm chặt Lâm Đông, qua khóe mắt bắt gặp một giáo viên đang đi về phía mình, dịu giọng van xin: "Tôi biết cậu đau lòng cho tôi, nhưng Vãn Vãn dù sao cũng là em gái tôi, tôi không muốn bất cứ ai làm tổn thương em ấy!"
"Lâm Đông, cậu xem như nể tình tôi, lần này coi như bỏ đi, chúng ta đi thôi!"
Lâm Đông nhìn thấy Ôn Cần sắp khóc, lửa giận trong nháy mắt bị dập tắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Được rồi, lần này bỏ qua cho em ấy, đi thôi.
"
Hắn nắm lấy tay Ôn Cần, lúc đi ngang qua Ôn Vãn, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Ông nội nếu biết cô là người như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng!"
Hai người đi xa dần, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của họ nữa, Vãn Vãn mới xuống lầu.
Đến cuối cùng ai mới lẻ kẻ khiến ông lão thất vọng?
Khi