Lâm Đông ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo, "Giả thuyết này không có cơ sở, tác phẩm của tôi sẽ không để người khác có cơ hội giẫm đạp trên mặt đất!"
Hắn từ nhỏ đã được thừa hưởng thư pháp và hội họa từ ông bà nội, không dám nói là nổi tiếng, ít nhất là ở Vân Thành, hắn có chút danh tiếng.
Có một lần, nhiều người nghe danh mà đến đây, muốn mua tranh của hắn, nhưng hắn đều lấy lý do không thiếu tiền mà từ chối.
Vì vậy, loại giả thiết này căn bản là một trò đùa.
Ôn Vãn nhìn bộ dáng tự phụ của hắn, nụ cười trên môi càng rộng, "Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ hôm nay nói cái gì!"
Sau đó nắm lấy tay Bạch Lộ bước ra khỏi lớp.
Sau khi họ rời đi, một nhóm người phàn nàn với Ôn Cần--
"Ôn Cần, em gái cậu phách lối như vậy, cậu về nhà nhất định phải dạy cho nó một bài học!"
"Vừa rồi nó còn không thèm để ý đến cậu, thật quá đáng!"
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy rồi, cậu đối với nó còn không quan trọng bằng Bạch Lộ!"
Ôn Cần bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có cách nào, em ấy từ nhỏ đã như vậy, không thân với người nhà!"
Các học sinh rãnh rỗi trò chuyện thêm một chút, rồi giải tán.
Ôn Cần ngồi bên cạnh Lâm Đông, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi Vãn Vãn lại đụng đến cậu!"
Lâm Đông mở điện thoại, đăng nhập vào trò chơi, nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần thay cậu ấy xin lỗi!"
Ôn Cần nhàn nhạt thở dài, "Không có cách nào, ai bảo tôi là chị của em ấy.
.
"
Lâm Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô, "Ôn Cần, làm người không thể quá thiện lương, nếu không người ta không chỉ không nghĩ tình, người bị tổn thương, sẽ mãi là một mình cậu!"
Ôn Tần cười khổ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Thấy Lâm Đông lại cúi đầu nghịch điện thoại, cô lặng lẽ nở một nụ cười tự mãn, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một tia nham hiểm khó nhận ra.
.
Nhà ăn.
Ôn Vãn gọi mấy món ngon, hai bát mì thịt bò, hai ly trà sữa trân châu, cùng Bạch Lộ ngồi xuống bên