Sau đó, những người còn lại lần lượt tự sát.
Lúc này, tiếng còi báo động cách đó không xa vang lên! Ôn Vãn đứng dậy, đưa tay, chán ghét lau đi vết máu bắn trên cằm, quay người lại, không ngờ nhìn thấy một bóng người ở đầu ngõ.
Trong cơn gió lạnh gào thét, người đàn ông mặc áo khoác dài đến đầu gối, thân hình cao lớn cường tráng phủ xuống bóng đen thon dài, mỗi bước đi đến gần, đều toát ra khí thế uy hiếp.
Đằng sau anh, nhiều xe cảnh sát nối đuôi nhau dừng lại.
Ôn Vãn nhìn người đàn ông, cánh môi dần mím chặt.
Cuối cùng, cả hai đối mặt với nhau.
Người đàn ông liếc nhìn mặt đất đầy máu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như có thứ gì đó cuộn sóng lăn tăn, sau đó anh nhìn về phía Ôn Vãn, chỉ thấy chiếc áo len xanh lam và quần jean xám đậm của cô dính đầy máu đỏ tươi, còn có một ít vết máu trên khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn.
Anh đưa tay lên, định lau cho cô.
Nhưng Ôn Vãn quay đầu, tránh đi.
“Đừng làm dơ tay của anh.
” Giọng điệu nhẹ nhàng, lộ ra vẻ xa cách.
Tư Cảnh Hạc cau mày, những ngón tay thon dài cuối cùng cũng đặt lên mặt cô, dùng sức mà dịu dàng lau đi vết máu.
"Em là một cô gái trong sạch, máu của bọn họ không nên dính trên người em.
" Giọng trầm và mạnh mẽ của anh đầy từ tính, từng chút một gõ lên trái tim của Ôn Vãn.
Ôn Vãn nhìn những cảnh sát bước ra khỏi xe cảnh sát, họ lần lượt chĩa súng vào cô, như thể cô là một sát nhân.
Cô mím môi, tùy ý cười nói: “Tư tiên sinh, hiện tại tôi đang dính vào một vụ án giết người, anh không sợ tôi liên lụy tới anh sao?” "Vãn Vãn, đừng sợ.
"Tư Cảnh Hạc vừa nói, vừa cởi áo ngoài, tùy ý khoác lên người Ôn Vãn, quấn chặt lấy cô, sau đó cúi người ôm cô vào lòng, bước đi trầm ổn đi ra ngoài.
"Có anh ở đây, cảnh sát sẽ không làm khó em đâu!"Cảm giác an toàn.
Đây là cảm giác thật nhất của Ôn Vãn lúc này.
“Vị tiên sinh này, tôi là Trương Lăng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Sở cảnh