Ôn Vãn hờ hững nhìn Ôn Cần, ngữ khí tựa hồ có chút lãnh đạm, "Tôi không trở về, chẳng phải là hợp ý với nguyện vọng của các người sao?" Đặc biệt phù hợp với mong muốn của Ôn Cần.
Kể từ khi Ôn Vãn trở về nhà họ Ôn năm mười hai tuổi, cô đã nhận thấy ác ý của chị gái mình, sau nhiều năm ở chung, cô ngày càng tin rằng Ôn Cần coi mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Cô ước gì mình sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó! Ôn Cần bị vạch trần ý nghĩ trong lòng, thẹn quá tức giận siết chặt tay, “Chị có ý tốt tìm em trở về, em nhất định phải tính khí ác độc với chị như vậy sao?”Nghĩ lại những năm qua, Ôn Vãn đối xử với cô thái độ ác liệt, cô cảm thấy ủy khuất: “Mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của em, cả ngày đau đầu buồn bực, chị ban ngày đến lớp, ban đêm ở nhà chăm sóc mẹ, lại lo em ở bên ngoài có ổn hay không, có cơm ăn áo mặc không?” "Chị thật không dễ dàng, em không hiểu cũng không sao, em vậy mà còn đối với chị cay nghiệt như vậy!" "Ôn Vãn, lương tâm của m bị chó ăn mất rồi sao!" Ôn Vãn thần sắc lãnh đạm, thậm chí còn cười nửa miệng hừ lạnh một tiếng, “Chị không dễ dàng, là lỗi của tôi sao?”Cô híp mắt, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, chị liền vội vàng như vậy, lúc trước tôi sống chết không rõ, cũng không nhìn ra chị lo lắng như vậy? " Ôn Cần lập tức ngậm miệng.
Sau khi Ôn Vãn bị đổi cho cô trở về, ba tháng không có tin tức gì, cả nhà đều cho rằng Ôn Vãn nhất định đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì chuyện này quá mức tàn nhẫn, cả nhà đều ngầm hiểu việc xa cách Ôn Vãn.
Bọn họ còn không gọi cảnh sát, chứ đừng nói là nhờ người đến giải cứu Ôn Vãn.
Bọn họ tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không đề cập đến chuyện này, liền có thể bỏ qua chuyện