Ôn Vãn chỉ ngả người ra sau, uể oải dựa vào ghế, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ bất lực, “Về điểm này, thật ra tôi cũng rất khó hiểu, tại sao mình lại xui xẻo như vậy?” "Nếu như anh nhất định muốn tôi nói cho anh biết nguyên nhân, chỉ có thể trách tôi xui xẻo.
" Cô khẽ thở dài.
Có vẻ ảo não.
"A--" Đột nhiên, cô khẽ nhướng mày, vẻ mặt vô tội chợt hiểu ra: “Cảnh sát Trương, anh làm cảnh sát, không phải có trách nhiệm phá án sao?” Giỏi lắm, dăm ba câu liền đá sang cho hắn.
Trương Lăng nhìn cô gái trước mặt thật sâu.
Hắn đặt bút xuống, một tay xoa cằm, lại nhìn Ôn Vãn, xóa bỏ mọi thành kiến trước đó, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt cô gái nhỏ này.
Nhưng cuối cùng, chẳng thu hoạch được gì.
Cô vẫn điềm tĩnh lộ ra chút bộ dáng vô tội.
Có thể gọi cô là máu lạnh, nhưng ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự ngây thơ trong sáng, khiến người ta không khỏi thương tiếc, không thể liên tưởng cô với sát nhân là cùng một dạng được.
Trái tim cô giống như một cái kén dày, khiến người ta không thể nào hiểu được.
! Mười phút sau, cuộc thẩm vấn kết thúc.
Trương Lăng tắt thiết bị ghi âm, cất giấy bút, đứng dậy.
"Cô Ôn, cô tốt nhất nên cầu nguyện có thể cứu cô Trương thành công, nếu không, cô có thể phải ở lại cục cảnh sát một thời gian, cho đến khi vụ án được đưa ra ánh sáng.
" Ôn Vãn ngáp một cái, "Vậy thì tốt, ta cứu ngươi đi học.
" Trương Lăng cau mày, nhưng vẫn nhắc nhở: "Nếu cần luật sư, tôi có thể liên hệ giúp cô.
""Không cần.
" Ôn Vãn hếch cằm lên, ra hiệu cho Trương Lăng nhìn vào cổ tay mình, "Bây giờ mở cái này ra cho tôi được không? Tôi ngồi lâu quá, mông có chút đau.
" Biểu hiện của Trương Lăng thay đổi.
Hắn lấy chìa khóa, đi tới mở khóa, nhưng khi đến gần Ôn Vãn, ngửi thấy mùi tóc của cô, trong nháy mắt, tinh thần hắn bị lung lay.
"Cảm ơn!" Giọng nói tươi cười của cô gái lọt vào tai hắn, hắn chợt tỉnh táo trở lại.
Trương Lăng thân thể có chút căng thẳng, hầu kết của hắn bắt đầu