Ôn Vãn như có điều suy nghĩ híp đôi mắt xinh đẹp, "Xem ra! tôi thành người nổi tiếng rồi?"Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải sao! Bài viết kia phần bình luận đã tăng vọt! Dư luận đại đa số đều cho rằng cậu là sát nhân, ngay cả học sinh lớp chúng ta cũng ầm ĩ lên, vừa rồi trước khi cậu bước vào cửa trước, bọn họ đang nói về cậu!" Đinh Hạo phẫn nộ nói: "Dựa vào hai bức ảnh kia, một đám anh hùng bàn phím đã tưởng tượng ra quá trình phạm tội cụ thể của cậu.
Hừ! Bọn chúng đều mắc chứng hoang tưởng cường vọng, đầu óc có bệnh không nhẹ!" Ôn Vãn lấy điện thoại ra mở Weibo, rất nhanh đã thấy hot search liên quan tới mình.
Tiêu đề ngắn gọn nhưng rất bắt mắt: Một vụ án giết người xảy ra tại một tiệm giặt khô ở phía nam thành phố, nghi phạm là một trẻ vị thành niên! Có hai bức ảnh phía dưới, Trương Mạn Mạn nằm bất tỉnh trên đất và Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi.
Hình ảnh rõ nét, góc chụp chính xác, người chụp có thể nói là dụng tâm rất cao.
Sau đó, Ôn Vãn vào trang chủ của người đăng, đúng như dự đoán, là một người dùng mới vừa đăng ký Weibo hôm nay.
Cố ý gây sự với cô?A! thật thú vị! Khóe miệng Ôn Vãn chậm rãi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tinh nghịch.
Tuy nhiên, ánh mắt không có chút ấm áp nào.
Anh em nhà họ Đinh cảm thấy nụ cười của Ôn Vãn thật nham hiểm, trong lòng không khỏi sởn gai ốc.
Đột nhiên, lớp trưởng Trương Cường đi đến chỗ Ôn Vãn.
Hắn cao lớn cường tráng, đứng nhìn Ôn Vãn với thái độ trịch thượng, "Ôn Vãn, tối hôm qua cậu đã làm gì, vì sao lại bị cảnh sát bắt đi?" Giọng điệu rõ ràng là đang dò hỏi.
Sự thèm ăn của Ôn Vãn đột nhiên biến mất.
Cô đặt đũa xuống, không nói lời nào dọn hộp bento.
Thấy Ôn Vãn không để ý tới mình, lớp trưởng cao giọng hỏi lại: "Ôn Vãn! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc, không nghe thấy sao?" "Ôn Vãn, Ôn Vãn!" Sau khi kêu mấy tiếng, Ôn Vãn lười biếng