Ôn Vãn hoa mắt, lười tranh luận với Tần Nguyệt, lùi lại một bước, không chút lưu tình đẩy tay Tần Nguyệt ra, ý cười không giảm, "Con bất quá chỉ đùa với mẹ một chút thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy?" Tần Nguyệt nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô, cảm thấy giận không có chỗ phát tiết.
Hai cô con gái của bà, một đứa ngoan ngoãn biết quan tâm, một đứa ngỗ nghịch ngu dốt, quả thật khác nhau quá! Làm sao bà lại sinh ra một đứa trẻ như Ôn Vãn chứ? ! "Nếu không có chuyện gì, con đi lên lầu ngủ đây!" Tần Nguyệt bị Ôn Vãn làm cho tức giận đến nhìn cũng không thèm nhìn cô, xua tay, “Ngủ ngủ ngủ, cả ngày ngoài ngủ ra con còn làm gì nữa không?” "Còn ăn.
" Ôn Vãn nói xong liền xoay người đi lên lầu.
"Con——" Tần Nguyệt muốn đuổi theo dạy cho Ôn Vãn một bài học, nhưng lại bị Ôn Cần giữ lại.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, tức giận có hại cho thân thể không đáng đâu!” Ôn Cầm đỡ mẹ ngồi xuống, rót cho mẹ một cốc nước nóng.
Cô biết, Lâm lão gia làm sao có thể được con phế vật Ôn Vãn cứu chứ! Chắc trời tối quá, bọn họ nhận nhầm người rồi! Tần Nguyệt thật sâu thở dài một hơi, "Vẫn là con quan tâm! Không giống như em gái con, không những không để cho mẹ bớy lo lắng, mà thói quen nói dối đến bây giờ cũng không thể thay đổi được!" "Mẹ, Vãn Vãn còn nhỏ, không hiểu chuyện!" "Nó đã 17 tuổi, cũng không còn nhỏ! Là con, cứ luôn chiều chuộng nó!" "Đó là đương nhiên, Vãn Vãn là em gái con!" ! Ôn Vãn nghe hai mẹ con bọn họ đối thoại, chỉ cảm thấy nực cười.
Cô bước nhanh hơn, cô chỉ muốn về phòng ngủ một giấc cho êm tai.
Ôn Vãn gần như ngủ thiếp đi ngay khi vừa chạm vào giường.
Vào ban đêm, cô bị đánh thức bởi cơn đau đầu như muốn nổ tung.
Mở mắt ra, bóng tối trong phòng ập vào mắt, bật đèn lên, nhanh chóng tìm thuốc cảm và thuốc giảm đau, pha với nước nóng rồi nuốt xuống.
Hứng thú đi ngủ đã bị đánh gãy.
Văn Vãn mở điện thoại, trên WeChat có tin nhắn của Đường Miên: [Lão đại, hắn ta cái gì cũng không thừa nhận, xử lý thế nào? 】 Ôn Vãn không chút do dự, trả lời