Chương 49.
Minh Thứ rời đi.
"Lúc nhỏ nó không phải như vậy!" Giọng của Ôn Nguyệt từ từ trở nên nhỏ và yếu dần, "Các người khiến nó trở nên, trở nên...nó bây giờ không hề lễ phép, còn lái xe tông người khác, tôi đối xử với nó ra sao, nó cũng không để ý!"
Ánh mắt Tiêu Ngộ An lạnh dần.
Minh Thứ tuyệt đối không phải là đứa trẻ không biết lễ phép, ở trường học không có giáo viên nào nói rằng Minh Thứ không lễ phép cả.
Ôn Nguyệt đang điên loạn lên án ở chỗ này, là người mà cậu vốn dĩ không hề quen biết.
Ôn Nguyệt ấn ngực, "Các cậu tới bệnh viện sắm vai gì? Các cậu lấy lập trường gì? Nó tông người ta, là chúng tôi đi nhận lỗi với người ta, giải quyết thế nào cũng là chúng tôi tự suy xét. Phiền các cậu đừng lại tới ảnh hưởng đến nó nữa, tôi biết một đứa trẻ ở tuổi nó, thấy người nào giỏi đánh nhau, giỏi chơi này nọ, thì sẽ thích ngay nên mới đi nhận đại một người anh trai. Nhưng thế là không đúng!"
Tiêu Cẩm Trình nghe không nỗi nữa, "Gì mà gọi là nhận đại một người anh hả? Hồi họp phụ huynh năm lớp một của Minh Thứ, các người không ai tới, hại em ấy bị ăn hiếp. Món nợ này tôi còn chưa tính với mấy người đó! Tôi cứ là anh của em ấy đấy!"
Ôn Nguyệt vừa nghe, càng thêm kích động, lắc đầu nói: "Minh Thứ tuyệt đối không thể ở chung mấy cậu thêm nữa!"
Tiêu Ngộ An nghe ra được điều gì, "Dì muốn đưa em ấy đi?"
"Phải!" Ôn Nguyệt nói: "Tôi hối hận không đưa nó đi sớm hơn! Các cậu đi đi, nếu như mấy cậu lại tới tìm Minh Thứ nữa, vì để nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, tôi chỉ có thể lập tức đưa nó đi!"
Bên ngoài bệnh viện, Tiêu Cẩm Trình nhảy dựng lên, "Không phải chứ? Bà điên đó muốn đưa Minh Thứ đi? Bả sẽ đưa Minh Thứ đi đâu chứ? Bọn họ không phải vốn đã không thèm quản Minh Thứ rồi sao?"
Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình không nói gì, tâm sự nặng nề đi qua đường lớn.
"Anh chíp một tiếng coi?" Tiêu Cẩm Trình kéo lấy áo của Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình vô thức nhìn về phía Tiêu Ngộ An, Tiêu Cẩm Trình cũng nhìn Tiêu Ngộ An.
Bọn họ đều xem Minh Thứ là em út, nhưng ai cũng đều biết Minh Thứ thân với Tiêu Ngộ An nhất. Minh Thứ là do Tiêu Ngộ An nhặt về mà, Tiêu Ngộ An đã là một nửa phụ huynh của Minh thứ.
"Cậu nghĩ sao?" Tiêu Cẩm Trình.
Đầu Tiêu Ngộ An bây giờ cũng hơi loạn, Ôn Nguyệt giống như là nghiêm túc với việc đó rồi, nhất định phải đưa Minh Thứ rời đi. Nhưng họ có thể đưa Minh Thứ đi nơi nào?
Cha mẹ đưa con cái đi chuyển nhà, người ngoài như họ đây, đúng là không có lí do gì để ngăn cản, huống hồ bây giờ Tiêu Lãm Nhạc không ở đây, ngay cả người có thể can thiệp vào nhà họ Minh cũng không có.
"Không thì chúng ta nhận nuôi Minh Thứ đi? Ba mẹ em ấy là cái quái gì?" Tiêu Cẩm Trình lại suy nghĩ viễn vông, "Chúng ta trôm hộ khẩu của em ấy về đi."
"Suốt ngày nghĩ vớ vẩn gì đấy?" Tiêu Mục Đình nói: "Ba mẹ em ấy không phải vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao?"
Ba người bọn cậu nghĩ nát óc cả đường, cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào.
Buổi tối Tiêu Ngộ An không ngủ được, phát hiện chuyện này đúng thật là khó giải thích.
Hôm nay trước khi gặp Ôn Nguyệt, tâm trạng của cậu rất tốt. Cuối cùng cũng gặp được Minh thứ, tốt xấu mà nói thì, dù sao cũng đã dỗ dành được bé con rồi. Lúc rời khỏi phòng bệnh, cậu còn đang ngẫm nghĩ, tuy là nút thắt của Minh Thứ đã được gỡ, nhưng vẫn không chắc vấn đề này sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Tính cách của Minh Thứ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi gia đình và môi trường trưởng thành, không giống ánh ban mai mà bình thường hay thể hiện ra ngoài, những dấu ấn u ám khó mà phai mờ ấy sẽ lẫn vào nơi không ai thấy được 一一 Chúng nó vốn không nên tồn tại.
Thế nhưng cũng đã tồn tại rồi, tương lai cậu chỉ đành ráng chú ý hơn. Minh Thứ còn nhỏ, cậu vẫn còn cách từ từ xoá đi những dấu ấn đó.
Nhưng lời nói của Ôn Nguyệt khiến cậu ý thức được, cậu chắc là không còn cơ hội ấy nữa rồi.
Nhà họ Minh một hai đòi đưa Minh Thứ đi, cậu không có cách nào ngăn cản.
Ánh đèn đường soi vào từ cửa sổ, nỗi lòng cậu rối bời, vươn tay che đi đôi mắt.
Minh Thứ không biết anh sau khi rời khỏi phòng bệnh của mình, đã xảy ra xung đột với Ôn Nguyệt.
Hôm nay nó vui vẻ lắm đó, đem giấy cam kết của anh cẩn thận gấp nhỏ lại, giấu vào trong áo, sau đó nhìn thấy Ôn Nguyệt, cũng không còn chống đối vậy nữa.
Ôn Nguyệt cũng không hề nhắc tới việc đã gặp Tiêu Ngộ An, nói mấy lời không ra làm sao với nó, hỏi nó có chịu đi xin lỗi với Hạ Chung không.
Nếu như Ôn Nguyệt hỏi nó vấn đề