Chương 60.
Cậu không muốn chữa khỏi đâu.
Trong lòng Minh Thứ ôm ấp một chuyện không thể để cho người khác biết, vừa nghe nói trong nhà anh có người khác, người đã hồi hộp, hồi hộp xong thì nhìn thấy ánh mắt đó của anh, mới biết mình bị lừa, lập tức xách hành lý đuổi theo, "Anh, anh giỡn chơi em thôi!"
Tiêu Ngộ An nghĩ bụng, này không phải là đang vội đuổi theo cho giỡn sao?
Minh Thứ lần đầu tiên tới nơi ở của anh sau khi rời nhà tự lập, từ lúc vào thang máy đã kiềm không đặng lòng hiếu kỳ, tới khi đứng ở cửa, thì càng sáng tỏ hai mắt lấp lánh, còn chưa kịp thay dép đã nói: "Anh, anh sài xịt phòng gì thế?"
"Ngoài ban công có trồng vài chậu bạc hà với hoa nhài." Tiêu Ngộ An đã dọn nhà trước đó, còn chuẩn bị dép lê cho Minh Thứ, có hình con trâu hoạt họa màu xanh da trời.
Sàn nhà sạch sẽ, Minh Thứ chân trần đã chạy vào trong.
Tiêu Ngộ An đá dép lê, "Trở về mang dép vào."
"Không mang!" Minh Thứ không có tí ti khách sáo nào, "Anh à, cái dép đó của anh là cho con nít mang đó."
Tiêu Ngộ An nhìn, trên chân mình là đôi dép bình thường cho người lớn, màu xám, không có trang trí thứ dư thừa gì, điều đó tô điểm cho đôi dép kia của Minh Thứ càng thêm buồn cười.
Nhưng Minh Thứ ở chỗ của anh thì cũng chỉ là con nít.
"Em đã sắp 18 tuổi rồi!" Minh Thứ nói: "Không mang dép kiểu đó đâu."
Giờ đang là mùa hè, đi chân trần cũng không sao, Tiêu Ngộ An không ép, nhưng lại áp giải Minh Thứ đi rửa tay.
Minh Thứ cố ý.
Ở trường học cậu rất thích sạch sẽ, lúc nào trên người cũng đem theo khăn tay và nước rửa tay khô, ở trên ngoài chạy nhảy nửa ngày khi về nhà việc đầu tiên nhất định là rửa tay, nhưng nếu cậu tự đi rửa, anh sẽ không càm ràm cậu nữa.
Cậu thèm anh càm ràm cậu, quản lý cậu. Có lúc cậu thấy mình như vậy nói không chừng sẽ thành thói hư gì đấy, nhưng nghĩ thêm một lúc, dù là thói thì đó cũng là một thói hư vui vẻ.
Cậu không muốn chữa khỏi đâu.
Căn nhà này của Tiêu Ngộ An không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, bên ngoài phòng khách có một cái ban công, dành đúng cho một người ở thoải mái, nhưng nhiều thêm một người thì lại chật. Hiện tại Minh Thứ cao lên, lượn ra lượn vô từng phòng một, Tiêu Ngộ An cứ cảm thấy có một cái bóng đang lắc lư trước mặt.
Minh Thứ giờ đang ở ngoài ban công ngắm nhìn bạc hà cùng hoa nhài, sau đó lại chạy vào phòng ngủ, lớn tiếng gào: "Anh! Giường này của anh không đủ rộng nè!"
Giường của Tiêu Ngộ An là người đơn, không biết hai người họ chen được không, nhưng kỳ này lại quá cỡ, bọn họ đều rất cao. Lúc trước Minh Thứ tới, Tiêu Ngộ An đã tính sẵn, để Minh Thứ ngủ giường, anh ngủ sofa.
"Yên tâm, lần này không để em ngủ dưới đất." Tiêu Ngộ An nhớ chuyện hồi mình còn năm hai đại học về nhà nghỉ hè, Minh Thứ lười phải về, một mực đòi ngủ dưới đất trong phòng anh, anh cũng không chiều Minh Thứ, cho Minh Thứ lên giường. Bây giờ dù sao ngoài phòng khách cũng có sofa, kết hợp lại, thì không ai phải ngủ dưới đất.
Minh Thứ thò nửa người ra, "Anh, chen chút đi."
Tiêu Ngộ An cười, "Cho em ngủ một mình, em còn không vui lòng nữa hả?"
Minh Thứ chạy ra, ngồi xổm trước mặt Tiêu Ngộ An. Học kỳ trước cậu đi nhuộm tóc với đám Đỗ Hạo, là màu vàng kim, ngầu đét, bị thầy cô phê bình cũng không đi nhuộm lại, thế mà trước khi tới thủ đô lại ngoan ngoãn đi nhuộm lại thành màu đen.
Anh Tony đã làm rất kỹ cho cậu, bây giờ tóc cậu trông mượt vô cùng, vừa đen vừa bóng, lúc ngẩng đầu nhìn người khác có một loại cảm giác ngoan ngoãn không giống lúc bình thường.
"Anh à, cứ chen tí thôi. Trong phòng đó của anh có điều hòa, chen mấy cũng không nóng, em muốn nói chuyện với anh."
Tiêu Ngộ Anh không biết cậu làm tóc, giơ tay vò hai cái, "Ban ngày còn chưa đủ cho em nói?"
"Ban ngày và tối nói chuyện là hai kiểu phong cách khác nhau." Minh Thứ có lý lẽ lắm kìa, "Tối mới có không khí, có thể nói những thứ ban ngày không tiện nói."
Tiêu Ngộ An không đồng ý, nhưng cũng không lập tức từ chối. Tuy rằng mấy năm này Minh Thứ không làm cái đuôi phía sau anh nữa, nhưng chỉ cần vừa gặp mặt, sức dính người đó của tên nhóc này sẽ lập tức trỗi dậy.
Thế mà anh vẫn cứ khăng khăng chiều theo Minh Thứ giống như lúc trước.
Sau khi dọn dẹp một đợt, Tiêu Ngộ An dẫn Minh Thứ ra ngoài ăn cơm.
Thời tiết bây giờ đi chỗ nào cũng nóng, chỉ có ở nhà là thoải mái nhất, thật ra Minh Thứ cũng muốn ở trong nhà cùng với anh, nhưng mà càng muốn ra ngoài đi dạo với anh hơn.
Hiện tại cậu cao rồi, không còn là nhóc con so với anh lùn cả khúc như khi trước nữa, vả lại nếu như đi dạo phố, thì có thể lén lút làm bạn trai của anh.
Cái loại vui sướng ấy chỉ vừa nghĩ thôi, đã làm cậu suиɠ sướиɠ cả người.
"Cười ngu gì đó?" Đang trên đường đến quán ăn, Tiêu Ngộ An nói.
Trước khi ra cửa, anh đã cảm thấy Minh Thứ phấn phích quá mức, lựa đồ lựa cả buổi, mở phanh hành lý dưới sàn phòng khách, lựa từng bộ một mặc thử, cuối cùng thứ chọn để mặc thật ra là cái bộ thử đầu tiên. Lựa xong đồ thì lại làm tóc, xịt keo xịt tóc. Cái bộ dạng đó nào giống chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, chẳng khác nào sắp lên sân khấu.
Anh vừa nghĩ lại đã thấy, em út nghịch ngợm xinh đẹp này của anh sao mà có tiềm chất của hoa khổng tước thế.
Lúc trước hình như đâu có vậy đâu?
Minh Thứ thừa nhận mình vui vẻ, nhưng không có nhận mình cười ngu, đi ra ngoài hẹn hò với anh, còn không vui chắc?
"Em vui mà." Cậu nhướng mày, mặt mày hớn hở, "Anh, em nhớ anh cực kỳ."
Tiêu Ngộ An khổ tâm trong lòng. Minh Thứ từ bé đã như vậy, có lúc rất phiền, nhưng khi nói lời hay thì lại rất ngoan.
Người khác nói nhớ, vậy thì không nhất định là nhớ thật, có lẽ chỉ là một câu tượng trương, nhưng lời Minh Thứ nói thì là nhớ thật, không chút qua loa, là phát ra từ tận đáy lòng.
Không có ai có thể bỏ qua loại tình cảm chân thành vừa thẳng thắn mà còn nhiệt tình này.
Quán mà Tiêu Ngộ An dẫn Minh Thứ là một nhà hàng kiểu Tây, vừa đúng cái tuổi này của Minh Thứ là tuổi có sức ăn nhất, gọi món không ngại ngần, Tiêu Ngộ An còn không cần bảo cậu ăn nhiều vào, cậu đã cắm đầu ăn rồi.
Đỗ Hạo không biết Minh Thứ đã lên thủ đô, nên gửi liên tiếp vài tin nhắn, hẹn đi núi chơi vài ngày, xem như là tiệc mừng tuyên thệ trước khi lên lớp mười hai.
Minh Thứ dứt khoát chụp tấm hình gửi sang,