Chương 65.
Càng là vì tôi yêu anh ấy.
Trung tuần(*) tháng 9 bộ vest được gửi đến tay của Tiêu Ngộ An, nhưng có tặng Minh Thứ làm quà sinh nhật trưởng thành hay không, Tiêu Ngộ An đã đắn đo rất lâu.
*中旬: 11 - 20 hằng tháng.
Bộ vest này là bộ được đặt trước khi Minh Thứ ngỏ ý lòng mình cho anh, lúc ấy anh vẫn còn xem Minh Thứ là em trai. Lúc trước mỗi lần có người tỏ tình với anh, anh một khi đã từ chối xong đều giữ khoảng cách với đối phương.
Điều này rõ ràng rất tuyệt tình, nhưng cho dù không có ý đó, thì cũng không nên cứ mãi dây dưa không dứt, cho đối phương một hi vọng không thực tế nào.
Đến khi áp dụng đặt vào chỗ của Minh Thứ, đồ vest đáng lẽ không nên tặng nữa.
Thế nhưng Minh Thứ không phải là người mà anh có thể không kiêng dè vô tư lự giữ khoảng cách.
Bọn họ không thể chấm dứt.
Trong quá khứ Minh Thứ là trách nhiệm của anh, tương lai cũng vẫn là trách nhiệm của anh.
Sau khi Minh Thứ trở về, có vài lần anh muốn gọi điện thoại cho Minh Thứ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, sống hơn hai mươi mấy năm, ấy vậy mà chưa từng rối bời đến thế.
Mấy chàng khi ở độ tuổi này của Minh Thứ đều rất kiêu ngạo lại còn mỏng manh yếu đuối, chút chuyện nhỏ nhặt cũng đã có thể giữ trong lòng rất lâu. Hơn nữa lại thêm Minh Thứ là học sinh lớp mười hai, trẻ nhỏ lớp mười hai, toàn là mấy nhóc không chịu nổi một xíu kích động nào.
Đoạn đối thoại ở trong mưa đêm hôm ấy, thật ra anh có hơi hối hận. Hiện tại nhắm mắt nghĩ lại, cảm thấy vẫn còn sốt ruột, lúc ấy Minh Thứ cho dù không nói rõ ra với anh, thì tương lai một năm sau cũng sẽ không thể theo cạnh anh, anh cần gì phải phá thủng tầng giấy ấy khi Minh Thứ đang sắp lên mười hai kia chứ?
Phá thủng nó rồi, vấn đề vẫn giải quyết không xong, trong lòng Minh Thứ có thể không rối sao?
Suy đi tính lại, anh cuối cùng vẫn quyết định trước sinh nhật Minh Thứ, gửi đồ vest ấy đi, làm món quà sinh nhật tuổi mười tám.
Mười tám tuổi, độ tuổi quá mức quan trọng, anh lại hiểu rõ Minh Thứ như thế, bé con này nếu như trong thời khắc trưởng thành không nhận được quà và lời chúc mừng của anh, vậy nhất định sẽ buồn bã, sẽ đau lòng.
Mà đối với anh mà nói, không chúc mừng Minh Thứ ngay lúc trưởng thành, đấy cũng là một chuyện sẽ canh cánh trong lòng.
Đồ vest là dùng danh nghĩa anh trưởng để tặng, nếu Minh Thứ nhất định cứ nghĩ theo hướng kia, vậy anh cũng hết cách.
Anh chỉ là một vị phụ huynh trong nhà có bé con thi Đại học như bao nhà khác, tận lực ở năm lớp mười hai vừa quan trọng vừa ảo diệu này, vì Minh Thứ tạo nên một vòng dây đủ cho em ấy an lòng chiến đấu.
Còn về chuyện khác, chỉ đành tạm gác lại, đợi chen qua cây cầu độc mộc thi đại học này lại nói sau.
Minh Thứ không nói cho bất kỳ người nào biết mình có đồ vest, tự mình ngắm mình đẹp rồi, thì thay ra, treo gọn gàng vào tủ quần áo, sau đó mới bình tĩnh hòa nhã làm bài tập ba tiếng đồng hồ.
Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vạn vật đều im lặng, đèn trước bàn học của cậu phản chiếu ánh sáng bên đường, giống như một ngọn đèn ánh sao chiếu rọi trong con ngươi màu nâu sậm.
Khi viết ra một dãy đề cuối cùng, Minh Thứ ngẩng đầu, nhìn bóng mình trên mặt kính cửa sổ, bỗng nhiên thấy hơi không thể tưởng tượng nổi.
Cậu không ngờ mình có thể bình tĩnh như vậy.
Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của cậu, cậu nhận quà trưởng thành của Tiêu Ngộ An, là một bộ đồ vest.
Trong lòng cậu đã phân loại quà, sinh nhật năm ngoái là món quà của anh tặng, còn quà sinh nhật mười tám tuổi này là của Tiêu Ngộ An.
Nhận được món quà của người mình thích, thế mà còn có thể chuyên tâm làm bài tập?
Ngay khắc ấy, đôi tay cậu che khuất hai mắt, mỉm cười không thành tiếng, cánh vai ấy thế mà còn rung rung.
Tiêu Ngộ An, là anh cỗ vũ tôi theo đuổi anh đấy.
Vậy thì tôi tới đây. Anh chờ tôi thi vào trường anh trước đi.
Anh cứ đợi đấy cho tôi!
Cậu đã nghĩ vậy.
Thi cuối kỳ học kỳ trước, Nhất Trung lại làm thêm kỳ thi thử đợt một, học kỳ sau là tháng ba và tháng năm, còn thi thử đợt hai và đợt ba.
Thi xong môn cuối cùng của kỳ thi thử đợt một, đầu nấm đã chạy ra tìm Minh Thứ so đáp án, nôm trông lo lắng sợ sệt, "Anh Minh, cậu thi ổn chứ?"
Nửa học kỳ này Minh Thứ thường hay lên lớp tự học với bọn đầu nấm, điểm toán và vật lý vẫn ngày một nâng cao, đầu nắm vui thì vui, nhưng thi thử đợt một vẫn không giống với thi tháng, kiểu thi tổng hợp, đề cũng khó hơn, thi tháng thi có tốt, thì thi thử đợt một không nhất định cũng sẽ tốt.
"Chắc là ổn." Minh Thứ cầm bóp viết, không hoảng hốt lo lắng liếc nhìn đầu nấm, "Cậu thi không tốt à? Mặt mày nhăn thành giẻ lau hết rồi kìa."
Đầu nấm thở dài, "Tớ thế này không phải là vì lo cho cậu sao? Lại đây so đáp án đi, làm sai chỗ nào thì tớ giúp cậu tính thử trước, vậy thì trong lòng cậu cũng sẽ nắm chắc hơn."
Minh Thứ thấy vui.
Trong lòng cậu thật ra đã chắc lắm rồi, những thứ cậu có thể làm đều đã làm hết, còn những cậu tính không ra được vốn dĩ đã là ngoài năng lực của cậu, kỳ nghỉ đông lại càng thêm chắc, đợt thi thử lần hai chắc sẽ không thành vấn đề.
Trừ môn ngữ văn, mấy môn khác cậu đều có thể ước lượng tính ra điểm số.
Chuyện ước lượng này, là cậu học được từ Tiêu Ngộ An khi trước.
Lúc Tiêu Ngộ An thi lên cấp ba, cậu vẫn còn là một bạn học sinh tiểu học, thấy rằng anh sao lại giỏi đến vậy, vừa thi xong đã biết rõ điểm số đại khái.
"Anh ơi, anh siêu nhân ghê." Khi ấy cậu còn nói giọng rất tự hào.
"Này thì có là gì." Tiêu Ngộ An cười, "Đợi em lên cấp ba rồi, em cũng sẽ biết."
Mấy ngày sau, điểm được phát ra, đầu nấm nhìn xong của mình lại nhìn của Minh Thứ, ngạc nhiên đáp: "So với cậu tính không lệch bao nhiêu!"
"Nói rồi mà tôi có chừng mực." Minh Thứ cười cười, vỗ lên vai của đầu nấm, "Cám ơn nhé, học kỳ trước giảng cho tôi nhiều đề tới vậy."
Đầu nấm không tự kiêu, lập tức ngại ngùng, "Toàn là bạn học với nhau, có gì đâu!"
Tết đến Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình đều không trở về, thậm chí có người còn không còn ở trong nước, nhà họ Tiêu không ai liên lạc được với bọn họ.
Minh Thứ biết Tiêu Ngộ An đang chấp hành nhiệm vụ, nên đêm 30 đón Tết đứng ngồi không yên. Cậu đến giờ không sợ gì hết, chỉ lo sợ chuyện ảnh hưởng đến sự an toàn của Tiêu Ngộ An, cậu hiểu rõ đó là con đường Tiêu Ngộ An đã chọn, cậu cũng sẽ đuổi theo theo con đường đấy.
Khi học kỳ tiếp theo chính thức khai giảng, Tiêu Ngộ An về nước, gọi điện thoại cho gia đình báo bình an, Minh Thứ lúc ấy mới yên lòng, bắt đầu bốn tháng cuối chạy nước rút này.
Học sinh lớp mười hai có vài nghi thức kỳ lạ, đó là dán giấy ghi chú lên bảng hoặc tường lớp học.
Tờ đầu nấm ghi "Tôi tin bản thân mình, tôi giỏi nhất", còn Đỗ Hạo thì "Tôi nguyện dâng hiến gương mặt đẹp trai này đổi thành bảng điểm cao đẹp trai nốt."
Trên bàn của Minh Thứ cũng dán một tờ ghi chú, lời ít ý nhiều, "Đợi tôi."
"Cậu ghi vậy là sao?" Chắc là vì lời tối nghĩa quá, Đỗ Hạo không hiểu, "Ai đợi cậu thế?"
Minh Thứ làm thinh, múa bút ghi một dãy công thức định lý tính toán trên giấy nháp.
Đỗ Hạo nghĩ một hồi, bỗng dưng tự