Chương 74.
Minh Thứ chỉ cần tỏa sáng lấp lánh thôi.
Tiêu Ngộ An nghiêng mặt, ngắm Minh Thứ bằng ánh mắt khác ngày thường
Đây dường như là lần đầu tiên Minh Thứ nhắc về tiền với anh sau khi không còn là đứa trẻ. Nhà họ Minh và nhà họ Tiêu không thiếu tiền, nhưng Minh Thứ lại không cần, khoảng khắc Minh Thứ rời khỏi khu viện lớn, thì cũng là lúc cậu thoát khỏi cái gia đình khiến người khác ngột ngạt.
Nhưng trưởng thành cùng việc thi lên Đại học ở thời buổi xã hội bây giờ không có nghĩa đã hoàn toàn tự lập. Tiêu Ngộ An nhớ lại mình lúc trước sau khi kết thúc kì thi Đại học cũng thế, không ngay trong tức khắc đã buông bỏ sự hỗ trợ từ gia đình, cũng chưa từng phiền muộn vì tiền bạc, càng không vì lý do học phí và tiền sinh hoạt mà mỗi sớm phải thức dậy đi làm đến đêm tối.
Mười chín tuổi đã có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, có rất nhiều đứa trẻ xuất thân từ gia đình khốn khổ, chỉ mới học cấp hai đã ra ngoài bôn ba kiếm tiền.
Thế nhưng đổi lại là đứa nhỏ được mình trông đến lớn, nghĩ đến thế khó trách khỏi có chút đau lòng, dù có thế nào vẫn không hi vọng em ấy chịu nhiều khổ cực, mong muốn em ấy có thể thuận buồm xuôi gió.
Minh Thứ không thể làm bảo bối nhà họ Minh, chẳng lẽ lại không thể thành báu vật của nhà họ Tiêu sao? Con cháu nhà họ Tiêu, tuy rằng cách giáo dục không nghiêm khắc, nhưng có cu cậu nào lại không phải được nuông chiều đến lớn?
Không có lý nào trước mắt đã sắp học năm nhất đến nơi, mà Minh Thứ còn đang lo về vấn đề học phí, lo âu công việc ở tiệm trà sữa mất rồi, phải mau mau đi đâu tìm gấp một việc khác.
Trước kia Minh Thứ chưa từng nghèo, vậy bây giờ hay cho có kể là tương lai cũng đừng như vậy.
Không phải không được phiền muộn vì tiền, mà là không cần thiết.
Lúc bé Minh Thứ là anh Minh tràn đầy kiêu ngạo, được bao bọc bởi nhiều mối lo vụn vặt, thế thì ngày sau vẫn gói kĩ những thứ ấy trên lưng đi, không được tủi thân, còn những túng quẫn, chi li, bứt rứt vì thiếu thốn tiền đều không thuộc phạm vi của Minh Thứ.
Minh Thứ chỉ cần tỏa sáng lấp lánh thôi, anh dạy ra sự kiêu ngạo của Minh Thứ, chẳng lẽ lại để Minh Thứ mất đi nó?
Minh Thứ bị nghía đến căng thẳng, không thể không tách khỏi đường nhìn, "Anh này, anh, anh nhìn gì đó?"
Tiêu Ngộ An nổ máy, dần dần gia nhập vào dòng xe giữa đêm đen, "Tích được bao nhiêu rồi?"
"Dạ?" Minh Thứ không ngờ được Tiêu Ngộ An tự dưng lại hỏi đến vấn đề này, ngẫm nghĩ một hồi, cúi đầu, "Được vài ngàn."
Thật ra cậu làm hai công việc, tích góp trong một kì hè, thì tiền học với sinh hoạt không thành vấn đề.
Nhưng suy cho cùng cậu chưa từng trải qua cuộc sống phải lo nghĩ đủ hướng, tiền kiếm được rất nhiều, nhưng tiêu cũng không ít, cứ xem nhà của Tiêu Ngộ An như nhà của mình, đôi lúc sắm thêm vài thứ, mua rất nhiều hoa đắt tiền với trái cây hàng nhập nhằm để che giấu mình đang nịnh nọt.
Nếu như chị Cẩn Lan không gửi quần áo hè thu mới cho, cậu còn phải cất công mua thêm.
Anh Minh của Nhất Trung không phải để kêu chơi chơi, cậu đẹp trai, ăn bận cũng không loa qua, nhưng nếu ngay tức khắc bảo cậu phải đổi từ đồ hiệu sang đồ lề đường, thì trong lòng cậu cũng rối rắm lắm.
Nên cứ vậy tiêu sài, tiền cũng vơi đi dần. Cậu đã tìm hiểu chương trình đào tạo chuyên ngành của mình, năm nhất bận lắm, tuy là không đến nổi không có thì giờ đi làm thêm, nhưng nếu làm những công việc không liên quan thì tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Nhắc đến tiền là cậu cứ thấy khó chịu, vốn chưa từng thiếu tiền, bỗng dưng nghèo túng, cái cảm giác ấy có hơi xấu hổ mất mặt, đầu cậu lại cúi càng thấp, muốn kiếm một cái hố chui vào cho rồi.
"Tiền của cụ ông cho không tính động vào?" Tiêu Ngộ An hỏi.
Minh Thứ "ò" một tiếng, "Không động, tự em có thể kiếm được."
Tiêu Ngộ An nói: "Khai giảng thì sao, vẫn đi làm thêm à?"
Minh Thứ không lập tức trả lời. Chuyện này cậu cũng đang do dự, nếu tiếp tục làm thêm, thì sẽ hao tốn thời gian, thi vào đại học Cảnh sát chỉ là bước đầu tiên, nhưng Tiêu Ngộ An giỏi hơn sinh viên ưu tú bình thường của trường rất rất nhiều, năm ấy khóa Tiêu Ngộ An vào là thê đội(*) huấn luyện đặc biệt, giờ cậu đã thua Tiêu Ngộ An một đoạn rồi, nếu còn không nổ lực đuổi theo, thì khoảng cách giữa cậu và Tiêu Ngộ An sẽ ngày càng xa hơn.
*Thê đội (梯队): bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang
"Ý anh không phải làm thêm không tốt, lao động để xoay sở cuộc sống của mình, là một chuyện đáng để ta ngẩng cao đầu." Tiêu Ngộ An để tâm đến lòng tự tôn của Minh Thứ, mỗi một câu đều phải thông qua dày công suy nghĩ, "Em rời khỏi ba mẹ, nếm trải một cuộc sống mà trước kia chưa từng thử, kiếm tiền, tích góp, chuyện này không mất mặt."
Minh Thứ khẽ siết chặt ngón tay. Nhịp tim cậu đang đập ngày một nhanh, trong đầu thì vừa tỉnh táo vừa mù mịt. Cậu dường như đoán được Tiêu Ngộ An đang nói gì với mình, cũng dường như trống rỗng không hiểu gì.
"Nhưng anh không muốn thấy em bởi vì tiền mà túng quẫn đến vậy." Giọng nói của Tiêu Ngộ An giống như hòa vào màn đêm, nồng nàn say lòng người, "Công việc ở tiệm tiện lợi, em cứ tiếp tục làm, nhưng công việc thứ hai, thì không nhất thiết phải tìm nữa."
Minh Thứ nghe mà lâng lâng nhìn Tiêu Ngộ An, "Nhưng mà..."
Tiêu Ngộ An nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không liếc sang phải lần nào, "Em hiểu thế nào là tự lực cách sinh, nhưng tự lực cánh sinh không hoàn toàn đại biểu cho không ỷ lại vào người bên cạnh."
Mười đầu ngón tay Minh Thứ thu hẹp lại càng gần, yết hầu chuyển động khó khăn, "Anh..."
"Học phí, tiền sinh hoạt em không cần bận tâm." Tiêu Ngộ An nói: "Ngày trước sống thế nào, thì ngày sau vẫn thế ấy."
Lồng ngực Minh Thứ "thình thịch" liên hồi, chỉ mới qua một lúc, trước trán đã toát đầy mồ hôi.
"Anh à. Anh nói mấy lời này, không ổn chút nào." Đầu óc loạn tung, từ ngữ nhả ra từ miệng vẫn không chịu chút ràng buộc, Minh Thứ thấp giọng thủ thỉ, nói mấy câu mà tới chính mình cũng chẳng hiểu nổi.
Gần nhà có vài nhà hàng kiểu Tây, lúc chạy đến gần đó, Tiêu Ngộ An ngừng xe hẳn.
Hôm nay anh lười nấu cơm, không bằng dắt Minh Thứ ra ngoài giải quyết.
"Xuống đi." Tiêu Ngộ An mở dây an toàn, "Vừa ăn vừa nói."
Minh Thứ vẫn còn chìm trong ưu tư của riêng mình, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhà hàng Tây đó là kiểu nhà kính rất có phong cách, buổi tối lắp đèn màu lấp lánh, xinh đẹp mà lãng mạn.
"Ăn ngoài ạ?"
"Ừ, có món cơm cua(*) em thích."
*Cơm cua (蟹肉焖饭):
Thời gian đã hơi muộn, khách dùng cơm cũng rất ít, ví trí bên cửa kính rất yên tĩnh, trên quầy rượu có một cô gái bận chiếc váy dài trông rất ưu nhã đang kéo đàn vi-ô-lông.
Tiêu Ngộ An gọi món cua và bò bít tết, thêm một phần hải sản các loại, toàn là những món có giá khá cao ở đây.
Minh Thứ đang bàn tính chuyện vừa nãy nói ở trên xe, phục vụ vừa đi, đã lập tức hỏi: "Anh, lời khi nãy của anh có ý gì?"
"Anh còn tính hỏi em." Tiêu Ngộ An nói: "Anh nói vậy, có gì không ổn?"
Minh Thứ lúng túng, "Anh nghe