Chương 79.
Cậu vẫn tham lam quá.
Khi năm nhất sắp kết thúc học kỳ, học viện điều tra hình sự mà Minh Thứ đang theo tổ chức lượt tuyển chọn, nội dung sát hạch tuyển chọn bao gồm thao tác thực tế trong điều tra hình sự, cũng hàm chứa kỹ năng giả chiến.
Kỳ tuyển chọn này không bắt buộc ai cũng phải tham gia, đều dựa vào nguyên tắc tự nguyện, trong quá trình tuyển chọn nếu được đứng trong top 10 sẽ được đồng hành với các sinh viên cảnh sát khác cùng nhau trải qua buổi huấn luyện đặc biệt khép kín trong 45 ngày.
Buổi huấn luyện này được tổ chức vào mùa hè, đây đồng nghĩa với, Minh Thứ một khi tham gia tuyển chọn phải đứng trước top 10, kỳ nghỉ hè đầu tiên sau khi học đại học sẽ bị nhỡ.
Hơn nữa, đám sinh viên mới bọn họ khi vừa nhập học đã được thông báo là, hè năm nhất rất có thể là kỳ nghỉ hè duy nhất không bị rộn vì nhiệm vụ ở Đại học.
"Răng rứa(*)?" Dương Cạnh mặc chiếc quần đùi lớn, lo lắng ngồi xổm trước ban công kí túc xá, "Lú Lú cậu răng rứa, đợt tuyển chọn này chúng ta phải tham gia hử?"
*咋整: khúc này em nó dùng câu địa phương thật, mà tui biết ít câu địa phương lắm nên chỉ biết mỗi chữ rằng rứa thôi =))
Minh Thứ vừa kết thúc buổi cuối tuần vui vẻ của mình, xách một bọc đồ từ nhà lên kí túc xá, nhân tiện đem về con vịt quay cho đám anh em trong kí túc xá.
Học bá không đọc sách nữa, lập tức không khách sáo mà chia vịt quay.
"Tham gia chứ." Minh Thứ thấy việc này còn chẳng tính là một vấn đề, tuyển chọn không tham gia, vậy còn muốn làm gì? Kí túc xá của bọn cậu làm sao lại mọc ra một tên không có chí cầu tiến như Dương Cạnh thế này.
Dương Cạnh phiền muốn chết, "Nhưng mà nếu đạt được trong top 10, vậy kì nghỉ hè này coi như bỏ đi rồi."
Minh Thứ đang uống trà sữa, suýt nữa sặc mất, "Nghĩ cái quái gì thế Cảnh Cảnh? Còn chưa được vào top 10 đã tưởng bở mình mất kỳ nghỉ hè á?"
Dương Cạnh là một cậu chàng chịu không nổi cú sốc, vừa nãy còn bày ra bộ mặt Boss đây không muốn tham gia tuyển chọn đâu, bây giờ lại nhảy dựng lên, "Top 10 đã là cái méo gì? Anh Cạnh của cưng đây một khi đã xuất trận, thì nhất định sẽ lấy top 5 về cho ông bà của phòng chúng ta nở mày nở mặt!"
Học bá đang ăn dở vịt quay, thì nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, "Nở mình nhà ông đi."
Cả phòng Minh Thứ đều đăng ký, về sau khi có bảng xếp hạng, người đem top 5 về cho ông bà nở mày nở mặt lại thành Minh Thứ, Dương Cạnh thì xếp top 9, cũng được chen vào một slot trong bảng danh sách huấn luyện, học bá và một cậu bạn khác trong phòng thì nằm trong top 12, thi cuối kì năm nhất vừa kết thúc đã lập tức sắp xếp hành lí về nhà.
Dương Cạnh thấy hơi oán hận, "Tôi nói mà, tôi không nên đăng ký."
Minh Thứ khinh bỉ cậu ta, "Cậu kiếm đâu ra lắm trò vậy hả?"
"Tôi giống cậu hả?" Dương Cạnh đắc ý thì đắc ý, nhưng không thể về nhà, rốt cuộc vẫn cảm thấy đau trong lòng nhiều chút, "Nhà cậu chỉ cần ngồi xe điện ngầm qua vài trạm, còn nhà tôi ấy hả má nó ở tận Đại Tây Bắc đó."
"Nhà tôi..." Minh Thứ vốn ra muốn nói nhà mình thật ra cũng không phải ở đây, khi tới cũng phải ngồi máy bay đi xe lửa đến, nhưng vừa nghĩ lại, Tiêu Ngộ An ở đâu, thì nhà cậu không phải ở đấy sao?
"Nghỉ hè tổng cộng có 60 ngày, huấn luyện hốc mất 45 ngày." Dương Cạnh đau khổ vạch tay đếm số, "Nếu như trong 15 ngày còn dư này tập trung ở trước hay sau, thì tôi còn có thể về thăm nhà một đợt, má nó phía trước thì 8 ngày phía sau thì 7 ngày!"
Minh Thứ nghe rồi cười, sau vỗ lên lưng Dương Cạnh, "Đi thôi, anh Minh dẫn cậu đi ăn thịt nướng."
Toàn khu lầu kí túc xá không còn bao nhiêu người, hôm nay Minh Thứ cũng phải về nhà, nên vô cùng có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo tính an ủi bạn cùng phòng bằng cách đi ăn thịt nướng.
"Cóc cần." Dương Cạnh lắc loạn đầu, "Về nhà của cậu đi, từ nay về sau tôi sẽ độc chiếm kí túc xá thành của riêng mình!"
Dù gì cũng làm anh em với nhau được một năm, Minh Thứ phút cuối vẫn dắt Dương Cạnh đi ăn thịt nướng, khi về kí túc xá dọn hành lý, đã thấy xe Tiêu Ngộ An dừng ở dưới lầu.
Dương Cạnh nhiệt tình đáp: "Anh!"
Tiêu Ngộ An tới đón Minh Thứ về, tất nhiên là nhận ra bạn cùng phòng của Minh Thứ, nên cười rồi gật đầu.
Minh Thứ ở trước mặt bạn bè là một kiểu, còn ở trước mặt Tiêu Ngộ An là một kiểu khác, vừa gặp thấy người tim đã bay cao, gấp rút quăng Dương Cạch qua một bên, xách hành lý vào ghế sau, chiếm lấy ghế phó lái.
Ăn xong thịt nướng, trên người thể nào cũng sẽ có chút mùi, trong xe bật điều hòa, Minh Thứ còn mở cửa sổ cho bằng được.
Tiêu Ngộ An trước khi lái xe, cậu đã tiến lại gần thơm lên cổ của Tiêu Ngộ An. Áo Tiêu Ngộ An bận là sơ mi, môi của cậu nửa chạm vào da cổ, còn nửa còn lại chạm cổ áo.
Trong miệng thì ngậm kẹo bạc hà lấy ở trong tiệm ăn, hơi thở mát lạnh vươn lại trên cổ của Tiêu Ngộ An, cũng lưu lại trên áo của Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An nhấc tay lên sờ, còn Minh Thứ thì ngồi yên về vị trí.
"Ngày nào về trường?" Tiêu Ngộ An đã biết Minh Thứ được trong top 10 kỳ tuyển chọn. Năm đó khi anh học Đại học, kỳ nghỉ hè năm nhất cũng có tổ chức một cuộc tuyển chọn tương tự, chẳng qua nhập học không bao lâu anh đã được chọn vào thi đội huấn luyện đặc biệt, không cần phải tham gia tuyển chọn.
"Chỉ được ở nhà có bốn ngày." Minh Thứ mím môi, "Lão Triệu bảo tụi em về sớm nữa, để ổng còn dũa tụi em vài ngày."
Tiêu Ngộ An cười, "Phải thế thôi, nếu không khi vào huấn luyện rồi, mấy em lại không thích nghi kịp."
Giọng nói Minh Thứ mềm mại, còn chứa chút ý nhõng nhẽo, "Anh à, vậy ngày mai anh dắt em đi dạo đi. Em muốn thử quần áo mới cơ."
Thời điểm này năm ngoái, cậu và nhà họ Minh đang gay gắt, còn mang theo hành lý ít ỏi chạy đến nhà Tiêu Ngộ An vòi "nương tựa", trên người chỉ có tấm thẻ Minh Hãn đưa, tiền trong thẻ cậu không tính đụng đến, vì muốn kiếm tiền sinh hoạt học phí nên làm hai công việc, điều trong đầu nghĩ đến toàn là tự lập.
Nhưng về sau vẫn không thể tự lập nổi
Tiêu Ngộ An cho cậu tiền, nuôi nấng cậu, vì cậu giải quyết chuyện tiền học phí mà cậu âu lo. Cậu chưa từng nếm phải cuộc sống khổ cực, luôn thích những món quần áo đẹp đẽ có thương hiệu nổi tiếng, Tiêu Ngộ An cũng không thiếu cho cậu.
Lúc đầu cậu còn thấy ngại, nghĩ rằng vậy sao mà được, vẫn nên đi làm công thôi, ít nhất mua quần áo sẽ không tiêu tiền của Tiêu Ngộ An.
Nhưng ngành học không nhẹ chút nào, cậu muốn đuổi theo Tiêu Ngộ An, thì không thể bỏ thời gian tiêu tốn cho việc ấy.
Dần dần, da mặt cũng dày lên, ở thì ở nhà Tiêu Ngộ An, ăn thì cũng ăn của Tiêu Ngộ An, còn vòi Tiêu Ngộ An mua quần áo cho.
Tiêu Ngộ An nói: "Ngày mai trên đội có việc, trưa ngày kia dắt em đi."
Minh Thứ vui vẻ đáp: Anh ơi, anh tốt nhất trên đời."
Sắp phải chịu kỳ huấn luyện quỷ quái, Minh Thứ ở nhà ngủ cả một ngày, đến trưa mới chỉnh mình trở về thành hình dạng con người, xong ngồi xe điện ngầm đi tìm Tiêu Ngộ An.
Lúc đợi Tiêu Ngộ An thì lại gặp phải Dịch Trác, ông anh này khi đánh nhau rất hăng, vậy mà vừa đụng phải chuyện liên quan đến mèo, đầu óc đã lập tức trở nên đơn giản vô cùng. Chuyện này đã trôi qua một năm rồi, Dịch Trác vậy mà vẫn chưa phát hiện Minh Thứ là con mèo ta kia của Tiêu Ngộ An.
Minh Thứ và Dịch Trác tám chuyện một hồi về mèo, mỗi người nói mỗi ý, vậy mà cuộc trò chuyện vẫn trôi