Nói đến hai chữ Khang An, đây là cái tên nhận được nhiều sự kính nể trong giới tài nguyên, trước kia ông chính là một giám đốc điều hành trong một doanh nghiệp môi trường lớn.
Đối với tầm quan trọng của môi trường thì giá trị của hai từ Khang An là không thể xem thường.
Có thể nói cái không thể xem thường lớn nhất bởi chính ông là một trong những người đã tạo ra điều phi thường đối với tự nhiên khi quyết định tái tạo lại hệ thống theo bước tiến khôn ngoan, tìm ra giải pháp bảo vệ gần như triệt để các nguồn nước khỏi lỗ hỏng được tạo ra bởi chính bàn tay con người này.
Bên cạnh đó, Khang gia từ trước đến nay đều nổi tiếng là một trong những quân sư đi dầu trong lĩnh vực khai thác và tái tạo tài nguyên.
Chính vì thế, cho dù bây giờ Khang An đã hoàn toàn chuyển hướng sang khái thác khoáng sản nhưng những người biết đến ông trong quá khứ đều vô cùng kính nể xem ông như một vị ân sư, ngay cả những người ngoại ngành đối với ông cũng phải cúi đầu kính nể.
Cho nên khi có người thốt lên vì sự xuất hiện của ông cũng là việc bình thường.
Hội nghị ngành công ngiệp viễn thông sở dĩ có mặt của một nhà điều hành lớn này, nguyên nhân chính có lẽ vẫn do người đàn ông đang ngông cuồng trước mặt hai người.
Nhìn thái độ của Khang An đối với anh ta cũng đủ hiểu được địa vị người này thật không hề đơn giản, cũng đúng thôi, người có thể trực tiếp đối đầu với Trình Hải Phong quả là không nhiều.
Sau khi định hình lại thân phận của người đàn ông trước mặt, lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại mà vội thốt ra mấy câu kính lễ.
Khang An cũng không để ý nhiều ông chỉ lấy lệ khách sáo một chút, sau liền mang nụ cười đến trước mặt người đàn ông kia cùng Trình Hải Phong mà lộ ý bắt chuyện rất rõ ràng, mọi người xung quanh nhìn lại không ai nói gì chỉ âm thầm hiểu ý rồi lặng lẽ dời đi.
Bất giác giữa sảnh lớn này chỉ còn lại vài người trống rỗng, Khang An cũng không có nhiều biểu đạt chỉ dò ý muốn cùng mọi người ăn trưa.
Diệp Tâm Giao bên cạnh chỉ nhìn thôi thái độ của cả ba liền cảm thấy chuyện này có vẻ rất chính sự chắc không chỉ đơn giản là ăn trưa, nên dù thân là trợ lý cô cũng nhìn ra có những chuyện đã không liên quan thì cô vẫn không nên trực tiếp nhúng tay vào thì hơn.
Với lại nhìn trợ lý của tên đàn ông kia cũng đã quay người rời đi thì xem ra đã không còn việc cho cô nữa rồi vậy là… Nhưng khi ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu còn chưa thực hiện thì Trình Hải Phong đã kéo cô đi, anh còn không quên đá chân mày một cái để tỏ rõ việc cô muốn trốn về này.
Xem ra chuyến đi Bắc Kinh lần này của cô theo anh có vẻ chính là lành ít dữ nhiều rồi.
Từ đại sảnh xuống, một chiếc xe đã dừng chờ để đón mọi người, nhìn cách đối đãi hào sảng này Diệp Tâm Giao không khó để hình dung ra ý đồ của người đàn ông này, hóa ra mọi thứ không phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà Khang An chính là đích thị đến hội nghị viễn thông chỉ để mời lấy hai đối tượng mình cần, chỉ là cách ông ta dùng không nói tâm cơ cũng không thể xem là chân thật.
Nhưng nếu đã không lý giải được thì xem như một giả định thôi vậy, cũng không phiền phải suy tâm quá nhiều.
Sau một khoảng thời gian nhỏ chiết ra, nơi đặt chân đến là một phòng trà cổ khá nổi tiếng ở Bắc kinh, nói là phòng trà nhưng thức ăn ở đây vẫn vô cùng đặc sắc, không những thanh đạm mà còn rất cầu kỳ hương vị, đặc biệt hơn nữa là thức ăn ở đây đều có một chút vị của trà, không những không khiến người khác khó chịu ngược lại thêm cả hương liệu mới này còn khiến tâm thái thư thả hơn vạn phần.
Phòng trà mở ra vô cùng rộng lớn, Khang An mời mọi người thượng tọa.
Bầu không khí nói không có vấn đề thì thật sai, dù sao hai người đàn ông đang nghịch đối này cũng khiến bầu không khí xảy ra trông thật dị thường.
Lúc nãy khi Trình Hải Phong kéo cô vào cùng, Khang An dường như đã có ý ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn im lặng cho qua.
Còn người đàn ông ngông cuồng kia lại có thái độ hoàn toàn khác, anh ta nhìn cô không rời mắt như muốn suy xét lại càng như muốn ăn tươi nuốt sống cả cô luôn vậy.
Thật quá đáng sợ mà…
– Được rồi, ông có thể nói.
– Khi Trình Hải Phong vừa đặt mông xuống đã y như rằng phi vào thẳng vấn đề.
Phong cách làm việc này đúng chỉ có anh mới có thôi, thật là khiến người ta muốn nuốt trôi ngụm trà vào cũng không kịp.
– Trình… Chủ tịch Trình vẫn xin mạo phạm một chút nhưng buổi trà hôm nay của chúng ta cô gái này không thể ở lại.
– Lần này lời nói Khang An có phần dứt khoát, rất rõ ràng ông ta đang nghi kỵ sự có mặt của cô.
– Cô ấy là trợ lý của tôi, công việc của tôi vẫn cần cô ấy nắm bắt.
– Anh vẫn ung dung không chút nhượng bộ, nói tới nói lui Diệp Tâm Giao vẫn có chút kỳ lạ với thái độ của ba người này, còn Trình Hải Phong anh muốn giữ cô lại để làm gì? Công việc, thật sự là vì công việc? Một nhà điều hành khoáng sản đối với ngành công nghiệp viễn thông này liệu đủ liên quan để một người trợ lý như cô cần nắm rõ? Còn Khang An, người đàn ông này một giây trước chỉ có vẻ hào sảng phóng khoáng một giây sau lại trở mặt lạnh tanh quả thật khó đoán vô cùng.
Nếu đã không muốn người ngoài như cô can dự thì ắt hẳn chính là một điểm không lành.
– Nhưng…
– Trợ lý? Nếu tôi không lầm thì đây chẳng phải là vị hôn thê của anh sao? Giám đốc Khang à, ông lại dám đụng vào người phụ nữ của cậu Trình? – Người đàn ông kia nghe vậy lại chợt mỉm cười mà lên tiếng, giọng nói như lời trào phúng muốn ngầm tranh đấu mãi không tha.
Anh ta liếc nhìn cô như nhìn một món đồ chơi không hơn không kém, ánh mắt mang lên cả sự bọc bạch trần trụi này thật vô cùng đáng ghét.
Sau lời nói của người đàn ông kia lại khiến Khang An có chút sững người, vừa định lên tiếng lại bị giọng nói của Trình Hải Phong vang lên chắn ngang.
Ngữ điệu tuy bình thường nhưng nghe kỹ lại liền cảm thấy lời nói đã thêm phần khó chịu, rõ ràng anh đang rất không hài lòng về trạng thái này.
– Từ lúc nào mà đến chuyện của tôi các người cũng muốn nắm rõ đến thế? – Anh cười khẩy một tiếng khó chịu, ly trà sắp đưa lên miệng cũng bị anh đổ ngược vào khay trước mặt, một hành động nhỏ nhưng đủ khiến Khang An trở tay lo ngại.
– Thứ lỗi, tôi không hề có ý này tôi chỉ sợ…
– Kẻ làm được việc lớn thì không nên sợ hãi mới đúng nhỉ? – Khi Khang An còn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói vang lên đã vô tình cắt ngang đi bầu không khí vốn dĩ không êm đẹp này.
Khác với vẻ ngạc nhiên của mọi người, trong ánh mắt Trình Hải Phong lúc này lại có sự khó chịu và nghi hoặc, anh không lên tiếng cũng không nhìn chủ nhân của giọng nói kia, dáng vẻ trở lại lại có chút bất cần.
Chủ nhân của giọng nói dường như đối với mọi việc diễn ra đều không quá bất ngờ lại càng không hề bận tâm đến thái độ thờ ơ của cậu chủ nhà Trình gia, ông ta như thông dong mà bước từng bước đến bàn trà, Diệp Tâm Giao lúc này thấy rất rõ, người đàn ông lớn tuổi trước mặt mình mặc dù đã mất đi sự trẻ trung nhưng từng bước chân của ông ta bước đi vẫn rất vững vàng, không có một cây gậy nào chống đỡ nhưng người đàn ông có vẻ ngoài bảy mươi tuổi này vẫn rất có dáng vấp của một người hồi xuân.
Chỉ là dáng vẻ của ông ta… Trong khi cô còn đang nghĩ ngợi thì ánh mắt lại vô tình chạm vào mắt ông ta càng giống như chạm vào tia sét khiến cô có chút giật mình.
Khi vừa lướt qua, cô cảm nhận rất rõ được ánh nhìn từ ông ta, ánh mắt này lại như đang nhìn một kẻ thù, là ánh mắt của một kẻ thù có dồn nén và căm hận? Không thể nào chứ? Cô và ông ta là lần đầu tiên gặp nhau sao lại có thể phô ra ánh mắt này được kia chứ?
Diệp Tâm Giao bị ánh mắt đó của ông ta làm cho ngây người, khi cô còn không biết phải làm sao thì giọng nói người đàn ông kia lại một lần nữa truyền vào tai, ngữ điệu lần này lại như trở đi một màng lật mặt khiến người khác không kịp trở tay, ít nhất cô bây giờ chính là có cảm giác này.
– Phải không? Lão nhị? – Người đàn ông nói xong lại bật cười, bộ râu trắng xóa dường như cũng đang đung đưa theo tiếng cười ấy, có lẽ thứ vang lên là tạp niệm chứ không phải là nụ cười đơn thuần ta lại thấy.
Sau giọng cười phóng khoáng kia vang lên lại chỉ thấy Khang An mỉm cười, ánh mắt ông ta như có một tia âm u bất định nhưng rất nhanh cũng đã giấu lẹm đi, nụ cười trên môi như có chút gì đó khinh thường.
Không cần nói đến thái độ của người khác chỉ riêng thái độ ngấm ngầm của ông ta cũng đủ hiểu bàn trà hôm nay đặc sắc như thế nào rồi.
– Trùng hợp thật, không ngờ anh vẫn còn nhã hững để thưởng trà chư vị này sao? – Khang An trực tiếp ngồi xuống, giọng nói tuy như đang cười nhưng ánh mắt lại là vẻ thờ ơ, dường như sự phóng khoáng hào sảng thậm chí là kính lễ khi trước đều bị thu về hết, rất rõ ràng đối với sự xuất hiện của người đàn ông này ông ta suy cho cùng là rất không chào đón.
– Nhã hứng thưởng trà tôi không có, nhưng nghe được tin cậu chủ Trình vừa trở về Bắc Kinh thì đúng là có nhã hứng thật.
– Người đàn ông kia lại như diễn tròn một vai một vị khách không mời mà đến, ông ta cũng rất thoải mái mà ngồi vào ghế, song lại thản nhiên tự rót trà thưởng thức, hoàn toàn không để ý tiểu tiết xung quanh.
Câu trước câu sau nói ra đều như lời thiện ý nhưng lại khiến người nghe khó lòng lọt tai.
Ông ta vừa nói xong câu trước lại liếc nhìn về phía Diệp Tâm Giao mà lên tiếng, lần này thật sự không biết ông ta là đang tán thưởng hay chỉ đang mỉa mai ai nữa.
– Không ngờ lại còn đem theo cả con dâu về cho Trình gia.
– Nói xong ông ta lại uống lên một ngụm trà, còn xem ánh mắt của mọi người là không tồn tại.
– Ông Khang, bàn trà ông mời tôi hôm nay hóa ra chỉ muốn tổ chức múa tạp kỷ cho vui thôi sao? – Trình Hải Phong liếc nhìn người đàn ông kia rồi lại nhìn về phía Khang An, lại không nhanh không chậm mà lên tiếng, dường như anh không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện bất thường này hoặc chính là anh đã sớm đoán được chuyện gì.
Ngược lại với sự thản nhiên của anh, Khang An sau khi nghe được những lời này lại không biết phải nói gì, bất giác chỉ cảm thấy xấu hổ trong lòng.
Dù sao hôm nay đúng thật ông ta đã có sự chuẩn bị nhưng việc bị gián đoạn như vậy thật đúng là không thể lường được.
– Thay vì quan tâm xem tôi về lúc nào, khi nào thì kết hôn, tiệc thoi noi sẽ tổ chức ở đâu, vậy thì vẫn nên có nhã hứng với những người lớn tuổi rồi mà vẫn chưa biết mùi vị đàn bà là như thế nào kia kìa.
– Vừa nói anh vừa liếc nhìn người đàn ông với danh xưng Tiểu Bát anh vừa gọi khi nãy, ánh mắt lúc này nhìn vừa chế giễu vừa thương hại khiến cô bên cạnh cũng phải lắc đầu cảm phục, đúng là khả năng con người là vô hạn, nhất là ở khoảng nói kháy người khác thì thật không ai dám lấy hết danh hiệu đệ nhất của anh rồi.
Đàn ông như cô mà nghe được câu này chắc đã bị anh chọc tức chết rồi.
Hơn nữa, đã là tình thế nào rồi anh vẫn còn đùa được thế?
– Hừ.
– Người đàn ông đó liếc xéo anh một cái, anh ta không nhịn được lại gầm lên một tiếng tức giận, dáng vẻ này đúng là bị thọt vào chỗ hiểm thật rồi.
Trình Hải Phong người lại chẳng buồn quan tâm đến, anh nói xong lại nhìn đến Khang An, nhướng mày.
– Chủ tịch Trình, Tạ tổng hôm nay mời hai vị qua đây đúng thật là có việc….
– Khang An ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng.
– Đây là bản tư liệu về các khoáng tài nguyên nhiệt, tôi biết hai vị đối với việc này không hứng thú nhưng vị trí cần khai thác lại do Trình gia và Tạ gia nắm giữ, vậy cho nên… – Khang An nói đến một nửa lại ngầm biểu đạt toàn bộ ý niệm phía sau.
– Cho nên ông muốn Tạ gia nhượng quyền sở hữu vị trí khai thác này cho ông sao? – Người đàn ông tên Tiểu Bát kia nghe vậy lại có chút nực cười, anh ta tự châm cho bản thân một điếu thuốc cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cứ như vậy mà một hơi hít hà nhã khói sau đó anh ta mới chợt lên tiếng, nhưng giọng điệu cũng không có vẻ gì là dễ tính.
– Không phải nhượng quyền mà là hợp tác, sức nặng của tài nguyên có tầm quan trọng như thế nào tôi nghĩ mọi người đều thấu rõ, nếu lần này có thể thuận lợi khai thác, há chẳng phải đều là việc tốt của cả đôi bên? – Khang An tuy chỉ là giám đốc điều hành trong lĩnh vực thiện nguyện nhưng bây giờ nói cách khác ông ta cũng là nhà đầu tư, mấy chuyện kinh doanh đương nhiên không thể bị làm khó được, mối quan hệ có thể phát triển lâu dài hay không vẫn dựa vào việc phần trăm chia ra có đủ khiến hai đại dương hài lòng? Xét về chuyện mượn đất lần này, không chỉ là cách thức nhưng suy cho cùng vẫn là một phương pháp tốt vừa củng cố được phương pháp nghiên cứu mới cho công nghiệp môi trường, nếu thành công lợi nhuận thu về đều đủ chia cho cả hai.
Đây chính là một phương án tốt có thể thông qua.
Bóp bóp bóp…
– Qủa không hổ danh là lão nhị, ăn nói rất trơn tru nhỉ? – Tiếng vỗ tay vang lên vội vã vừa dứt, người đàn ông kia lại đổi sang dáng vẻ tán thưởng này.
– Anh nói vậy là có ý gì? – Khang An chau mày.
– Vị trí mà các người muốn khai thác chẳng phải nằm về phía Tây sao? Cuối tháng này Trình gia khai tiệc vào đúng chỗ xác nhận, chuẩn bị xây lên một cơ cấu hạ tầng lớn, mà tôi nhớ không sai thì Tạ gia cũng có tham gia.
Bây giờ lại bị Lão Khang cậu xen vào, chẳng phải chỉ muốn chạy nước rút cho chính mình đây sao? – Người đàn ông kia cười khẩy một tiếng.
Nghe câu này Diệp Tâm Giao mới ý thức được một chuyện, Trình gia khởi nghiệp từ bất động sản mà vị trí khai thác vừa đúng vào mỏ khoáng sản mà Khang An nhắm tới.
Cho nên ông ta mới tìm tới Trình Hải Phong sao?
– Hừ, tôi nghĩ anh vẫn không nên suy bụng ta ra bụng người, lần này sắp xếp khai thác như thế nào đều có tính toán cả, nên không cần lão già lẩm cẩm như anh nhúng tay vào.
– Khang An bên đây cũng không hề nhượng bộ trong lời nói, cứ như vậy hai bên trực tiếp đấu khẩu cùng nhau.
– Hahaha… – Câu nói sau cùng của Khang An khiến ông ta bật cười, thái độ thật không đoan chính.
Tiếng cười vừa dứt, căn phòng lại như rơi vào u ám, Trình Hải Phong liếc nhìn tên họ Tạ kia một cái, sau lại không nhanh không chậm mà lên tiếng, bầu không khí này anh thật sự đã nuốt không trôi nữa rồi.
– Nếu như mọi chuyện đều an bày tất nhiên sẽ không phiền đến tôi phải nhúng tay vào, bản tài liệu này Tạ gia nên tự mình suy xét, còn nếu các người cần sự đồng thuận của Trình gia thì trực tiếp đưa đến đó là được.
– Sau câu nói này là một câu nói đủ ẩn ý để nói với Khang An khiến ông ta có chút lại giật mình.
– Bàn trà hôm nay tiếp tục chi bằng dừng lại tại đây, giám đốc Khang sau này vẫn nên xem xét địa điểm thảo luận kỹ càng hơn.
– Vừa nói xong, Trình Hải Phong đã kéo cô rời đi, nhưng khi vừa đi ngang qua người đàn ông lớn tuổi kia lại nghe thấy giọng nói ông ta vang lên, lần này người giật mình không hiểu sao lại là cô.
– Cô gái, cô tên gì? – Giọng nói này vang lên không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại khiến người nghe cảnh giác.
– Cô ấy là người của Trình gia, ông chỉ cần biết như vậy là được.
– Trình Hải Phong ngắt lời.
Một câu nói của anh y như rằng đều khiến mọi người trong phòng thay đổi cả sắc mặt, nhất là người đàn ông kia, chỉ thấy đôi mày như chau lại, nụ cười nở ra càng