Bầu trời về đêm ở Bắc Kinh như thu hoài trong tiếng gió thổi.
Từng hơi thở từng nhịp đập của thần gió như nhẹ nhàng quấn lấy con người trong êm ả.
Ngước nhìn lên tận cao xa là bầu trời đêm nằm sâu trong yên tĩnh, đôi lúc khiến tâm tình con người tựa như cũng trở nên thật tĩnh lặng.
Tiêu Tĩnh Lâm rời khỏi hội trường lớn, cô đi xuống ban công tầng tiếp khách của nhà hàng.
Màu trời đã ngả về đêm đen, bóng tối như dần nuốt trọn lấy hư không của thực tại.
Cô chọn cho mình một góc khá khuất để nơi ánh sáng không chiếu tới, trái tim tựa như lặng lẽ theo vào trong mảnh gió, ánh mắt hòa vào bóng đêm mang theo những âm thanh thoang thoảng nhẹ như tiếng khẽ thở.
Trong lúc còn đang mải miết ngắm nhìn ánh sương đêm tĩnh mịch, tiếng giày cao gót tựa như vô tình lọt vào tai cô, trong vô thức tiếng khẽ ấy như sát lại trở thành một âm thanh vô cùng rõ ràng, Cô tự nhủ rằng chính do sự yên tĩnh của nơi đây được bao bọc khá lớn, nên chỉ một tạp âm cũng lọt tích vào thẳng tai mình.
Tiếng giày cao gót ngày càng gần sau đó tựa như ngưng bật nhưng thấp thoáng để lại chiếc bóng tựa như kéo dài, cô gái bước tới rất yên tĩnh mà dựa người vào ban công, giống như chẳng có ý định đụng vào sự tĩnh lặng vô có của cô, Tiêu Tĩnh Lâm không quay đầu, cô yên lặng thưởng thức cốc nước chanh dịu nhẹ trên tay mình, dường như chẳng có ý định bắt chuyện với ai.
Cứ như vậy hình ảnh hai cô gái tựa trên thành ban công theo sau là bầu trời đêm trải dài trong vô tận khiến con người ta nhìn vào có chút lắng đọng.
Người phụ nữ phẩy nhẹ đôi tay ra hiệu cho nhân viên gần đó đem đến một ly vang đỏ, thứ ánh đỏ dịu nhẹ như tỏa theo mùi hương tinh tế của sự quyến rũ khiến lòng người nao động.
Bức tranh quá đỗi yên tĩnh giữa hai người con gái thật khiến người khác không dám quấy rầy, người nhân viên đem rượu tới cũng vô cũng lịch sự mà lẳng lặng rời đi, hoàn toàn không thêm vào bất kỳ âm thanh dư thừa khác.
Cô gái nhận rượu chỉ mỉm cười đáp lại.
Nền không gian tựa tĩnh lặng, mùi rượu thoang thoảng trong mùi không khí.
Đợi qua một lúc, cô gái bên cạnh cũng phá vỡ đi sự tĩnh lặng của bức tranh vốn dĩ vẫn khá hòa hợp này.
– Có lúc tôi cảm thấy thế giới này quả thực quá nhỏ bé.
Đi đến đâu cũng gặp được người quen.
– Cô gái mỉm cười, đung đưa ly rượu trong tay rồi khẽ nói.
– Phải không? Tiêu Tiêu?
Nói xong câu này cô gái nghiên người dựa hẳn vào ban công, gương mặt quay về phía cô như đang đợi sự hồi đáp.
Bàn tay cầm cốc của Tiêu Tĩnh Lâm có chút sựng lại nhưng rất nhanh đã trở về với dáng vẻ ban đầu.
Có lẽ trên một khoảnh khắc ánh mắt cô đã có chút xao động nhưng tất cả chỉ như một cái thoáng qua thư còn đọng lại trên gương mặt cô chỉ là vẻ thờ ơ lạnh nhạt đến vô cảm.
Cô giơ cốc chanh trên tay mình khẽ nhấp một ngụm, hương chanh như dịu nhẹ trôi qua cổ họng khiến người ta có chút dễ chịu.
Cô không quay người cũng chẳng lên tiếng, lần này như thực đã đưa bản thân vào sự tĩnh mịch lắng đọng trong vô thức.
Cô gái bên cạnh nhìn cô mỉm cười, dường như cũng đoán được thái độ của cô sẽ như vậy, cô ta đưa mặt nhìn vào ly rượu, như xoay đi mấy cái cũng không hề có ý định rời đi.
– Những năm qua không ít lần tôi tự nói với bản thân mình rằng tất cả đã kết thúc.
Cả tình bạn của chúng ta cũng vậy.
Bao năm qua những gì tôi có được đều phải nỗ lực rất nhiều để đạt được, bao gồm tất cả vai diễn của chính mình.
Ở trong cái nghề bạc bẽo này bất cứ ai cũng không còn trong sạch nữa, dù là thể xác hay linh hồn.
– Nói đến đây cô ta lại chợt rướn người về phía cô mà nói với một ý tứ sâu xa.
– Cho nên dù có độc ác xấu xa đến mấy thì cũng chỉ là bản chất do nghề nghiệp mang lại thôi.
Cô thấy tôi nói có đúng không?
– Nếu cô muốn hàn huyên tâm sự thì tìm một đối tượng như tôi quả là không thích hợp đâu.
– Tiêu Tĩnh Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh không trầm cũng không bỗng nhưng lại quá rõ ràng cho sự thờ ơ của chính mình.
– Tiêu Tĩnh Lâm à Tiêu Tĩnh Lâm, cô có biết tôi ghét nhất cô ở điểm nào không? Chính là cái bản tính luôn thích tự cho mình là đúng này.
Thật sự rất đáng ghét! – Cô gái kia nghe vậy lại nở một nụ cười châm biếm.
– Vậy sao? – Thái độ cô vẫn rất hờ hững, dường như ngay cả việc so đo tính toán với người trước mặt cũng đã không thèm nữa rồi.
Sự hững hờ của cô ngược lại khiến cho người phụ nữ bên cạnh từ ngữ điệu châm biếm trở nên ngỡ ngàng, cuối cùng lại bật cười, một nụ cười khinh bỉ ra mặt.
– Không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cô đã học được cách nhẫn nhịn đến như vậy rồi.
Thật khiến tôi bất ngờ lắm đấy! – Cô ta nhấp một ngụm rượu, ánh mắt liếc nhìn cô có phần châm chọc.
– Nói thật tôi vẫn thích cái bản tính ngông cuồng khi xưa đó của cô hơn.
Vì thứ mình muốn mà bất chấp thủ đoạn.
– Tôi có nên coi đó là một lời khen không? – Tiêu Tĩnh Lâm chợt cười khẩy.
– Cứ tự nhiên!
– Hừ! Nói chuyện chính đi.
– Câu này thốt ra trong hoàn cảnh nào cũng đều mang cho người nghe một cảm giác thiếu thiện ý vô cùng rõ ràng.
Dĩ nhiên Tiêu Tĩnh Lâm chính là muốn thể hiện thái độ này.
Cô gái bên cạnh nghe vậy lại càng không nóng vội, cô ta quay người cười khẽ một tiếng.
Chiếc váy dạ màu trắng ngọc cứ như vậy mà đung đưa trong gió, vừa ôm gọn lấy thân hình đẫy đà của cô ta, nhìn theo góc độ này thật khiến người người ta mê đắm, cũng phải thôi, một kẻ vốn xuất thân từ nghiệp diễn dáng vóc sao có thể tầm thường?
– Sao vậy? Chỉ một chút thời gian cũng không đủ cho tôi à? – Cô ta hất mái tóc dài một cách uyển chuyển, sau lại đưa tay kéo phăng chiếc váy dạ trên người, có thể nhận thấy cô gái này cực kỳ chú trọng đến vẻ bề ngoài của mình.
Chỉ tiếc với thái độ ngang nhiên này là không chịu tha cho người.
– Thời gian thì không thiếu nhưng kiên nhẫn với cô thì tôi không có thừa.
– Lời nói của cô không hề khách khí.
– Xem ra muốn ôn lại chuyện cũ với cô thì thật là không dễ.
– Người phụ nữ cố tình ra vẻ thở dài dáng vẻ đó của cô ta thật sự khiến người ta động lòng thương xót.
Nhưng trong mắt Tiêu Tĩnh Lâm bây giờ cô chỉ muốn quay người cào nát cái bản mặt giả tạo của cô ta ra xem bên trong có bao nhiêu lớp mặt nạ mà dày thế không biết.
Tất nhiên mấy chuyện đánh chém lộ liễu cũng không phải phong cách cô hay dùng, còn người phụ nữ này cũng không đáng để cô phải nổi giận.
Thấy cô im lặng không nói người phụ nữ liền cười khẩy một tiếng, trong mắt cô ta Tiêu Tĩnh Lâm chẳng qua chỉ một kẻ mạnh miệng yếu lòng, sẽ không làm gì được cô ta.
Đói với dáng vẻ hờ hững của cô, cô ta cùng lắm cũng chỉ xem như việc cô nhẫn nhịn mình.
Vì vậy cho nên càng thấy cô không bộc lộ điều gì cô ta càng muốn xé nát đi lớp vỏ bọc bình thản đó, ép cô phô ra sự giận giữ đáng thương của chính mình.
– Chuyện tôi muốn nói rất đơn giản.
Tôi biết đạo diễn Hứa đã mời cô cho một dự án phim truyền hình, đương nhiên vẫn phải nhờ đến phần thử vai để đưa ra quyết định.
Nhưng tôi cảm thấy cô không phù hợp.
Không sớm thì muộn cũng bị giật mất vai thôi, cho nên vẫn là cô rút lui đi cho xong.
– Lần này cô ta thẳng thắn đưa ra đề nghị.
– Nói xong rồi? – Từ đầu đến cuối Tiêu Tĩnh Lâm đều có vẻ rất lắng nghe, đợi cô ta nói xong cô cũng chỉ hờ hững buông một câu.
– Cô có ý gì? – Cô ta nghe vậy lập tức chau mày, hình như càng ngỡ ngàng trước thái độ của cô hơn.
– Nói xong rồi thì biến, tôi không có quá nhiều tâm tư để nói thêm mấy lời dư thừa dành cho cô.
– Ly chanh nóng trên tay đã cạn sạch, cô liếc nhìn người phụ nữ một cái rồi quay người rời đi.
– Cô… – Người phụ nữ bị hành động cùng lời nói của cô làm cho sững sờ trong giây lát, khi định hình xong cô ta liền vội nắm lấy cánh tay của cô mà kéo lại.
Lực nắm không hề nhẹ cộng thêm việc cô ta để móng dài nên ngay khoảnh khắc bị nắm lấy khiến Tiêu Tĩnh Lâm bất giác chau mày, ngay lập tức hất móng vuốt của cô ta ra khỏi người mình xong lại cảm thấy trên cánh tay như bị rách cả mảng da nhất thời khiến cô ít nhiều đều khó chịu ra mặt.
Người phụ nữ bị cô đẩy sang một bên không cẩn thận bước chân có chút lảo đảo, khi đứng vững lại vừa lúc thấy được sự khó chịu của cô ít nhiều đã khiến cô ta hài lòng.
Tất nhiên người phụ nữ này không muốn cô cứ như vậy mà xem cô ta như không khí.
– À quên mất, dự án này còn có tôi tham gia, cô khó chịu như vậy cũng là việc dễ hiểu.
– Rất nhanh người phụ nữ đã khôi phục lại dáng vẻ mỉa mai của mình, cô ta khoanh tay trước ngực nhìn cô có chút châm chọc.
Những tưởng đối với mấy lời này Tiêu Tĩnh Lâm vẫn sẽ nhẫn nhịn nhưng sự đắc ý của cô ta vẫn chỉ có thể dừng lại tại đây.
Điều ngu xuẩn nhất của một con người chính là muốn thử thách lòng kiên nhẫn của người khác.
Lần này quả thật đã không sai, lớp kiên nhẫn của Tiêu Tĩnh Lâm cuối cùng cũng bị phá vỡ mà bùng nổ.
– Lương Kỷ Hà, cô rảnh lắm phải không? Nếu rảnh quá thì tự tìm cho mình một bác sĩ tâm lý, điều trị chứng bệnh hoang tưởng thời kỳ tiền mãn kinh sắp tới đó của cô đi.
Đừng có động một tí là lên cơn chạy đến chỗ tôi huênh hoang kiếm chuyện.
Tôi nói cho cô biết cho dù là diễn chính hay diễn thứ thì Tiêu Tĩnh Lâm này cũng ăn chắc trong tay mình rồi.
Còn nữa, nếu có bản lĩnh thì tự mình chạy đi thử vai đi, sao? Chẳng lẽ sợ bản thân rớt vai nên quay sang giở mấy trò con nít đó.
Tôi nói con người cô sao cứ thích gây chuyện, tâm trạng muốn yên tĩnh một chút cũng bị cô phá hỏng, cô muốn ôn chuyện xưa lắm chứ gì? Được thôi, nhảy từ đây xuống mà ôn, tôi nghe nói con người trước lúc chết sẽ tìm lại được ký ức tuổi thơ của mình đấy! Nếu cô cứ cảm thấy trí nhớ mình không tốt nên muốn ôn đi ôn lại ba cái chuyện tầm phào đó thì từ đây nhảy xuống một cái là xong chuyện.
Tới lúc đó ký ức dội hẳn vào đầu là không cần nhớ nữa, còn muốn tưởng niệm chuyện xưa để vạch cho người khác biết thì sau khi chết hãy về báo mộng cho người thân mình, không thì báo mộng cho tôi luôn cũng được, còn tôi dĩ nhiên sẽ vì sự tán thưởng gan dạ dành cho cô mà viết ra một cuốc hồi bút mang tên “ký sự Hà Kỹ Nữ” để cô hoàn thành tâm nguyện mà sớm ngày siêu thoát.
Cô nói một hơi dài đến độ không có chỗ cho Lương Kỷ Hà chen chân vào.
Sau khi bị rủa xả một tràng dài nhất thời khiến cô ta từ kinh hoàng đến câm nín.
– Cô… Cô… – Cô ta chỉ chỉ vào cô nhất thời không thốt nên lời.
– Tôi cái gì? – Cơn giận của Tiêu Tĩnh Lâm tất nhiên chưa được dập tắt, cô hất bàn tay đang chỉ trỏ lung tung của cô ta ra một cách không khách khí.
– Tôi nói ít thì cô không chịu, vậy nói nhiều cho cô hiểu, tại con người cô chậm tiêu quá mà, nói mãi cũng không chịu hiểu, cứ thích ba la bô la ôm mãi một vấn đề.
Tôi nể mặt cô lắm mới không một phát đá bay cô xuống thẳng đây đấy, đừng có mà tưởng bở.
Cô tưởng tôi rảnh lắm à? – Câu cuối cùng tựa như gào thẳng vào mặt cô ta.
– Cô… – Lương Kỷ Hà nhìn cô như chưa hết bàng hoàng sau đó lại liếc nhìn về phía ban công đang hưởng gió, cuối cùng chỉ biết run rẩy trong lòng.
Tiêu Tĩnh Lâm hoàn toàn chẳng có tâm tình để ý đến cô ta, cô thở hắt ra một hơi như muốn lấy lại sức nói của mình.
– Còn nữa, tôi chỉ nói một lần này thôi, nếu cô có lòng tự trọng thì sau này nhớ tránh xa tôi ra một chút.
Nếu không cái hình tượng ngọc nữ của cô cũng có ngày bị tôi giẫm cho vài phát biến thành ngọc nát luôn đấy.
Hừ, đúng là đen đủi hết sức, muốn sống dịu dàng một chút cũng không cho.
– Nói xong câu này cô liền phủi mông bỏ đi, chỉ để lại một Lương Kỷ Hà vẫn còn đang há hốc mồm mà ngơ ngác.
Cô ta nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu khi định hình lại liền không nhịn được mà gào lên.
– Cô nói ai là kỹ nữ hả?
Nhưng rất tiếc, thứ trả lời cô chỉ có ánh mắt hóng chuyện của mấy nhân viên gần đó, gương mặt cô ta từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sắc mặt dĩ nhiên vô cùng khó coi.
Tiêu Tĩnh Lâm ôm một cái bụng tức quay về phía hội trường, còn đang nghĩ xem nên diện đại cái cơ gì để rời khỏi cái nơi quỷ quái này thì thái tuế bà bà đã ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô.
– Ây, Tiêu Tiêu à em đi đâu mà lâu quá vậy? – Vừa nói xong chị ta liền vội vang ngó nghiêng về phía ngoài cửa rồi lại kéo ngược cô sang một góc.
– Em không gặp Lương tiểu thư ở ngoài đấy chứ?
Tiêu Tĩnh Lâm liếc nhìn chị ta cả một lúc lâu, cái nhìn sâu sắc đến độ khiến bụng dạ chị ta cũng không còn thoải mái nữa, cuối cùng đành phải đằng hắng lên một tiếng.
– Em thấy chị suốt ngày lo bò trắng răng thì có, sợ em gặp cô ta đến vậy à? – Cô nói một câu chẳng khách khí.
– Thì chị chỉ lo cho em thôi mà! – Tăng Thanh nghe xong vội hắng giọng.
Tiêu Tĩnh Lâm cũng đâu còn hơi sức mà lằng nhằng chuyện này, chưa đợi Tăng Thanh lên tiếng cô đã giơ tay cắt ngang.
– Nếu còn chuyện gì khác chị nên để sau hãy nói.
Bây giờ em có việc phải về trước, chị cứ diện đại một lý do rồi nói với đạo diễn Hứa một tiếng đi nhé! – Dù sao cũng là buổi liên hoan của đạo diễn Hứa, dù không thích nhưng cũng phải có lời.
Cô nói xong cũng không đợi câu trả lời đáp lại liền lách người đi về phái sofa gần đó, sau khi cầm lấy túi xách của mình lại y như rằng đã quay người định rời đi.
Tăng Thanh thấy hành động này của cô thì hết hồn một phen, không suy nghĩ gì liền vội kéo cô lại, cũng may chỗ hội trường náo nhiệt căn bản cũng chẳng ai để ý xung quanh qua nhiều.
– Ôi thật là, tiểu tổ tông sao em nói đi là đi thế hả? – Giọng nói chỉ ta vang lên có phần sốt ruột.
Tiêu Tĩnh Lâm quay người nhìn về phía chị ta mà buông thêm một tiếng thở dài.
– Tạm thời không nói tới công việc, bây giờ em thật sự có chuyện, sức khỏe hiện tại vô cùng không tốt.
– Đương nhiên câu cuối vẫn được tính là thật, vừa lúc nãy cô đã tự cảm thấy bản thân có một chút vấn đề, phần bụng đột nhiên đau quặn xuống cồn có cảm giác buồn nôn cho nên mới phải diện cớ ra ngoài nhờ nhân viên chuẩn bị giúp mình một cốc chanh nóng.
Bây giờ để ý thì xem ra tình hình hiện tại chắc là do dạ dày không ổn, ngoại trừ việc muốn trốn đi thì nguyên nhân chính vẫn là muốn về khách sạn lấy thuốc.
Cũng do hôm nay thất trách, quên mất cần phải đem thuốc.
– Em có thể không tốt lúc nào nhưng hôm nay thì không được.
– Tất nhiên Tăng Thanh không xem lời nói của cô là thật.
Tiêu Tĩnh Lâm cũng không ngạc nhiên trước thái độ này, cô nghe xong lại uể oải lên tiếng.
– Ý gì thế?
– Em không nghe đạo diễn Hứa nói gì sao? Hôm nay con trai ông ta về nước, tối nay còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mừng, còn mới đến rất nhiều bạn bè góp vui.
Hơn nữa còn là hẹn nhau ở phòng tổng thống phía trên đây đấy.
Đương nhiên đạo diễn Hứa cũng đã có lời mời chúng ta.
Không cần nói xa xôi, em nghĩ mà xem bạn bè của đạo diễn Hứa không phải doanh nhân thì là đại gia giàu có tiếng, còn có cả mấy nhà đầu tư lớn, địa vị ai nấy đều không tầm thường.
Còn lần này chính là cơ hội tốt của chúng ta, em xem lỡ mấy vị trên đó mà để ý em một chút thôi thì cơ hội đầu tư sẽ không còn xa nữa.
Tới lúc đó không chừng em sẽ còn nhận được thêm mấy vai diễn chính, không cần phải ngày ngày đi lên từ vai phụ mờ nhạt này nữa.
Hơn nữa, chị nói cho em biết Kiều Nhất và Lương tiểu thư đều sẽ có mặt đấy, đối thủ nặng ký như vậy em