Bầu trời buổi đêm mang theo từng đợt gió nhẹ làm lạnh đi tâm tình người đối diện.
Trên bàn ăn lại là một cảnh tượng thật khác.
Đêm nay, Lộ Phi xinh đẹp đến nỗi phải khiến người ta ngoáy đầu nhìn lại, cô ta mặc trên mình một chiếc váy trang nhã màu ngọc bích, bất chấp thời tiết lạnh lẽo bên ngoài, chiếc váy ấy có thể nói là mỏng manh vô cùng.
Thân váy dài qua gối, phần vai chẽ để lộ mảng da thịt trắng ngần cùng chiếc cổ thiên nga kiêu hãnh.
Mái tóc xoăn dài bồng bềnh càng làm cho người ta liên tưởng đến vị nữ thần cổ đại.
Nhất là khi khuôn mặt xinh đẹp được tân trang qua lớp trang điểm tỉ mỉ càng khiến đường nét trên gương mặt trông hài hòa cân đối.
Sắc đẹp này quả thực đã khiến bất kỳ ai cũng phải nghĩ ngay đến bốn chữ “đẹp không tì vết”.
Lộ phi là một cô gái sở hữu vẻ ngoài trưởng thành, lại nói ngoại trừ sự xinh đẹp vốn có thì sự dịu dàng pha chút lãnh đạm của cô ta mới chính là chất xúc tác khiến nhiều nam sinh mê luyến.
Trên giảng đường Lộ Phi là một nữ thần khiến người ta không dám mạo phạm nhưng chỉ khi trước mặt Doãn Kỳ Thần, cô ta vẫn mang trái tim của một cô thiếu nữ tầm thường, là si mê và cuồng nhiệt.
Đây cũng chính là điều được thể hiện rõ nhất thông qua ánh mắt của Lộ Phi mặc dù cô ta đã kín kẽ giấu đi.
Lộ Phi của hôm nay lại tự xem mình không khác gì một cô nhân tình bên cạnh Doãn Kỳ Thần.
Từ lúc bước vào đây cô ta đã thản nhiên ngồi trước mặt anh, cũng thản nhiên gọi lên rất nhiều món ăn, phàm đều là những món rất thanh đạm, cũng là dựa theo sở thích của Doãn Kỳ Thần mà gọi.
Nhưng điều khiến cô ta vỡ lòng nhất chính là từ đầu bữa ăn đến giờ Doãn Kỳ Thần thậm chí không hề động đũa, đối với sự xuất hiện của Lộ Phi ngoài sự không hài lòng ánh lên trong đôi mắt thực chất anh cũng chẳng thể hiện quá nhiều.
So với một Lộ Phi có bao nhiêu nhiệt tình như nước thì thái độ của anh hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Từ đầu chí cuối, thần hồn của Doãn Kỳ Thần hầu như đều không đặt ở đây, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào chiếc đồng hồ, vẻ bình thản thường ngày lại cứ chốc chốc thay thế bằng động tác nhíu mày, biểu hiện này càng giống như anh đang sốt ruột vì một điều gì đó.
Lộ Phi thấy anh không động đũa, cô ta cũng chỉ có thể tự mình thưởng thức, so với vẻ trầm mặc kia trong Lộ Phi lại tỏ ra hào hứng với bữa ăn này.
Cô ta mang vẻ mặt tươi như hoa nở mùa xuân cũng không để ý đến thái độ kỳ lạ của người đàn ông trước mặt mà thoải mái chuyện trò.
“Kỳ Thần, anh không định dùng bữa thật sao? Thức ăn ở đây thật sự khá ngon đấy!” Cô ta gọi lên vài món tủ của quán, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đặt chân đến đây.
Ngoại trừ cái tên cùng phong cách quán kỳ lạ cô ta cũng chỉ biết gọi vài món mà bản thân cho là Doãn Kỳ Thần cũng sẽ thích.
“Cô định ngồi ở đây đến hết bữa ăn?” Anh không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ hờ hững lên tiếng.
Lộ Phi có vẻ đã quá quen với thái độ không nóng không lạnh này của anh nên chỉ mỉm cười, ra vẻ vô tội: “Không được sao? Anh nói như vậy chẳng khác nào muốn đuổi em đi.”
“Tôi đã có hẹn.”
Ý trên mặt chữ của anh rất rõ ràng, nguyên văn chính là: Tôi đã có hẹn với người khác, đây là chỗ hẹn, phiền cô tránh sang một bên.
Người thông minh như Lộ Phi sao không nghe ra được ý tứ của câu nói này cơ chứ? Mặc dù người đàn ông trước mặt xưa nay đều rất lạnh nhạt thậm chí đối với cô ta muôn phần xa cách nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ trái tim của Lộ Phi đã thầm đắm chìm trong ảo vọng của chính mình.
Trước mặt người ngoài Lộ Phi chính là một bông hồng cao quý khiến người ta mê đắm, cô ta là tiểu thư kiêu ngạo lại có sắc đẹp kiêu kỳ, cũng giống như tính cách của bản thân luôn tỏ ra lạnh lùng và cao quý.
Nhưng đối với Doãn Kỳ Thần, Lộ Phi lại phát hiện bản thân trước mặt anh không thể tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta chỉ muốn làm một cô gái dịu dàng, muốn được gần gũi người đàn ông này hơn bất kỳ ai.
Lúc trước là bởi vì biết anh chủ động xin làm trợ giáo cho khoa luật cho nên cô ta hiển nhiên đã đồng ý việc tiếp nhận giảng dạy mà hiệu trưởng đề xuất.
Tuy cô ta không hiểu rõ nguyên nhân gì khiến anh chú ý đến một khoa khác nhưng khi biết đó là khoa luật trong lòng Lộ Phi lại không đè nén được xúc động, bởi vì cô ta có lòng tin Doãn Kỳ Thần không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, có lòng tin sẽ có một ngày cô ta chiếm trọn được trái tim anh.
Ngày hôm nay sau khi ra khỏi phòng họp cô ta đã chạy theo anh chủ động muốn mời anh ăn bữa tối nhưng Doãn Kỳ Thần lại thẳng thừng từ chối.
Thật ra cô ta biết do trước kia vì thích anh mà bất chấp tất cả cố ý nối móc quan hệ với Doãn gia đã khiến Doãn Kỳ Thần ít nhiều phản cảm cho nên từ thái độ khách sáo giữa đồng nghiệp anh bây giờ càng đối với cô ta muôn phần xa cách.
Lộ Phi từ nhỏ đến lớn là một cô công chúa trong lồng kính, đối với chuyện nam nữ cô ta đương nhiên cũng sẽ có cái nhìn cùng hành vi khác với người thường.
Ví dụ nếu là một người bình thường khi bị người mình yêu cự tuyệt thì sẽ càng trở nên dè dặt và cẩn trọng hơn trong tình cảm.
Còn Lộ Phi thì khác, Doãn Kỳ Thần càng lãnh đạm bao nhiêu thì cô ta càng không nề hà mà sấn tới bấy nhiêu, cho nên dù đã bị từ chối nhưng cô ta mặc nhiên vẫn không quan tâm đến việc người khác có bị ảnh hưởng không, mà chỉ chăm chăm vào việc bản thân yêu thích.
Hôm nay cũng vậy, chỉ vì một bữa cơm mà khi vừa ra khỏi cổng trường cô ta đã ngang nhiên bám theo anh đến đây.
“Anh nói anh có hẹn? Nhưng hơn nửa giờ đồng hồ em ngồi ở đây hình như lại không thấy đối phương xuất hiện.” Đây cũng là lý do khiến Lộ Phi tự tin ngồi trước mặt anh như vậy.
Bởi lẽ cô ta cảm thấy việc có hẹn chỉ là một cái cớ cho nên bản thân mới bạo gan như vậy.
“Đây là việc của tôi.” – Doãn Kỳ Thần chau mày, có thể nói sự đeo bám của Lộ Phi thật sự khiến anh vô cùng phản cảm, nếu không nể việc cô ta là con gái của nhà Vũ Văn thì anh có thể đã trở mặt từ lâu: “Nếu cô đã thích ở đây vậy thì xin mời.”
Doãn Kỳ Thần nói xong lấp tức cầm lấy áo khoác, đã gần một giờ đồng hồ, Doãn Kỳ Thần thật sự đã không đủ nhẫn nại với người phụ nữ trước mặt mình.
Trong hơn nửa giờ đồng hồ này anh chỉ nghĩ đến việc Diệp Tâm Giao sẽ đến nên cho dù bị Lộ Phi giở trò quấy rầy như thế nào thì bản thân cũng chỉ có thể mặc kệ cô ta, nhưng đến bây giờ tại sao cô vẫn chưa xuất hiện? Nghĩ đến việc ở quán cà phê anh chỉ đành nhẫn nhịn không gọi cho cô vì anh hiểu cô cho dù là bận rộn việc gì cô nhất định sẽ tới đây, dù cho cô đến trễ một chút cũng không sao vì anh định sẽ chờ cô, giống như câu nói hào hứng của cô trong điện thoại, cô nói: Anh nhất định phải chờ em, nhất định phải chờ em đấy!
Đúng vậy, anh sẽ chờ cô!
Nhưng điều anh không ngờ tới là Lộ Phi lại xuất hiện, cô ta ngang nhiên ngồi trước mặt anh.
Lúc đầu anh chẳng có chú tâm gì, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm nhưng lâu dần anh lại cảm thấy bất an, anh gọi vào điện thoại của Diệp Tâm Giao, kết quả cô khóa máy, gọi cho bạn thân cô, cô ấy ngẫm nghĩ một chút rồi nói: Tâm Giao chắc là đến trung tâm thương mại lấy đồ rồi, Trợ giáo Doãn cứ yên tâm.
Anh nghe vậy lại ngây ngô hỏi một câu vì sao phải lấy đồ vào giờ này?
Đương nhiên so với sự sốt ruột của anh thì đầu bên kia lại có vẻ đắc ý, anh nghe thấy cô ấy hắng giọng cười: Trợ giáo Doãn, bữa cơm tối nay anh nhất định phải chăm sóc Tiểu Tâm Giao nhà em thật tốt đấy nhé! Cô bạn này của em vì muốn cảm ơn anh đã chuẩn bị rất chu đáo cho nên anh không cần phải lo lắng, cứ tận tâm thưởng thức là được.
Lời nói của cô ấy khiến anh hơi buồn cười, anh rõ ràng chưa hiểu ý nghĩa của từ “chuẩn bị chu đáo” mà cô ấy nói, thật ra anh chỉ muốn gọi cho cô, cũng có thể đơn giản là vì muốn dẫn cô đến một địa điểm không ai quấy rầy để ăn cơm.
Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, chủ yếu vẫn là anh muốn gặp cô nhưng khi nghe được lời từ bạn cô nói khiến trái tim anh lại có chút dao động.
Cô ấy đã chỉ ý rằng cô sẽ cho anh một bất ngờ, vậy thì anh càng không thể bỏ đi ngay được.
Chính vì ý nghĩ đó cho nên Doãn Kỳ Thần mới nhẫn nhịn đến lúc này.
Nhưng bây giờ thì không được, anh chỉ muốn đi tìm cô.
Vì anh hiểu quá rõ con người cô, hoặc là cô sẽ đến hoặc là thật sự đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô không xuất hiện.
Lộ Phi thấy anh chuẩn bị rời đi liền nhanh chóng giữ chặt tay anh lại.
Cô ta cũng chỉ muốn thử tính nhẫn nại của anh thôi, không ngờ lại làm anh muốn bỏ đi thật: “Kỳ Thần, em thực sự có chuyện cần nói.” Lộ Phi sợ anh bỏ đi liền gấp gáp tiếp lời: “Chuyện này liên quan đến việc tranh cử.”
Doãn Kỳ Thần nheo mắt lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng không hề có ý muốn ngồi xuống tiếp chuyện.
“Chẳng lẽ anh không thể ngồi cùng em đến hết bữa ăn này được sao?” Lộ Phi thấy anh như vậy trong lòng lại có chút không vui, anh thật sự muốn hẹn ai sao? Chẳng lẽ người đó thật sự quan trọng với anh đến vậy sao? Nếu anh có thể ngồi ở đây gần một giờ đồng hồ để đợi người ta thì tại sao không ngồi lại với cô ta đến hết bữa ăn này?
Anh gạt tay cô ta ra, nhiệt độ trong đôi mắt thêm phần lạnh lẽo.
Lộ Phi đương nhiên cũng hiểu được bản thân không có cách nào giữ người đàn ông này lại, mặc dù không tình nguyện lắm nhưng cô ta chỉ có thể lấy chủ đề khiến anh hứng thú ra mà nói: “Bố, bố em đã có lời, chỉ cần anh vừa lấy được học vị tiến sĩ, ông ấy sẽ đứng ra hỗ trợ anh tiến hành tranh cử vào chính phủ.”
Doãn Kỳ Thần khẽ cong môi, nhưng anh không hề cười ngược lại trong đôi mắt lại toát lên một vẻ âm u bất định: “Bố cô?”
Lộ Phi nhìn anh có chút dè dặt nhưng vẫn kiên định gật đầu.
“Điều kiện là gì?”
Cô ta nhìn Doãn Kỳ Thần có chút sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng giấu dẹm đi vẻ hoảng loạn trong lòng mình mà nhanh chóng lên tiếng: “Không có điều kiện!”
Câu nói đó ngược lại khiến anh cười khẩy: “Người như tôi không hiểu kinh doanh nhưng cũng hiểu đạo lý giao dịch ngang giá, bố cô là thương nhân không lý nào không biết điều này.”
“Anh cũng biết bố em rất quý trọng nhân tài, mà đối với anh, ông ấy lại càng quý trọng.
Hơn nữa hai nhà chúng ta cũng xem như đã có chút giao tình, ông ấy giúp đỡ anh cũng là chuyện dĩ nhiên…”
Anh không lên tiếng đáp lại tựa như chỉ im lặng chờ cô ta nói xong.
Lộ Phi nói tới đây liền có chút ngập ngừng, thấy Doãn Kỳ Thần chỉ im lặng nhìn chăm chăm về phía mình khiến gương mặt liền có chút đỏ ửng, cô ta vội liếm môi nói tiếp: “Mà, mà anh cũng biết đối với anh, em từ lâu đã nảy sinh lòng ái mộ.
Bố em, ông ấy chỉ hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Một lời thốt ra lại vô cùng đặc sắc, còn hay cho câu “giúp đỡ lẫn nhau” này đã gián tiếp nêu rõ âm mưu ứng định từ trước của nhà Vũ Văn.
Anh hừ lạnh: “Tôi nghĩ cô hẳn phải hiểu rõ kết cục của hôn nhân chính trị là như thế nào.”
“Không có, đây là em tình nguyện sao có thể xem là nó giống như hôn nhân chính trị được, Kỳ Thần, em thật sự…”
“Tôi không tự nguyện.”
Câu nói vừa thốt ra khiến nụ cười trên môi của Lộ Phi chợt cứng đờ, đương nhiên Doãn Kỳ Thần cũng không định giải thích quá nhiều, anh chỉ để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Để mặc cho gương mặt bàng hoàng trắng bệch của Lộ Phi ở lại.
Bóng dáng người đàn ông tựa khuất dần, Lộ Phi đứng lặng người không nhúc nhích, cô ta chính là không ngờ rằng Doãn Kỳ Thần lại thản nhiên cự tuyệt lời mời của mình như vậy.
Cô ta cứ nghĩ nếu anh đã dấn thân vào giới chính trị thì ắt hẳn cần có một thế lực doanh nghiệp đứng sau hỗ trợ, đối với danh tiếng của nhà Vũ Văn chỉ cần anh gật đầu một cái đã có thể đảm bảo được địa vị trong giới chính trị sau này.
Nhưng cho dù đã nghĩ đủ hết mọi khả năng cũng không ngờ đến việc anh lại dễ dàng từ chối thậm chí cả một ý niệm khác cũng bộc lộ.
Cứ như vậy một chút mặt mũi cũng không cho cô ta…
Doãn Kỳ Thần ơi là Doãn Kỳ Thần, anh nhất định phải hối hận vì lời nói hôm nay của chính mình!
…
Màn đêm như chìm dần vào khoảng trống của hư không, đến tia sáng cuối cùng cũng nhuộm thành một mảnh đen huyền ảo.
Sau khi rời khỏi Cố La Cổ Quán, Diệp Tâm Giao chỉ biết quay lại quán cà phê đối diện trường, vốn dĩ cô chỉ định tìm chiếc khăn choàng bị bỏ quên ở lại nhưng hỏi hết nhân viên trong quán cũng tìm hết ngõ ngách của quán lại chẳng có một chút dấu vết gì, cứ như vậy một món quà ý nghĩa biết bao lại bị cô làm