Giọng nói Diệp Tâm Giao tựa như bị vây hãm bởi một đôi mắt âm trầm mà mỗi lúc một nhỏ dần, đến cuối cùng liền im bặt đi.
Cô cắn môi, cảm giác chua xót mỗi lúc một dâng tràn, trong lòng tự trách chính mình đã phá hỏng đi một bầu không khí vốn dĩ rất tuyệt.
Có phải chăng cái tên Lộ Phi đã thực sự biến thành một loại khúc mắc vấn lại trong lòng cô không cách nào xóa bỏ được.
Cô không có đủ dũng khí để hỏi anh, càng không có đủ dũng khí để nghe anh thừa nhận điều gì.
Thật ra, chính ngay lúc này cô dường như lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, muốn yêu một người lại không có cách nào mở lời yêu người đó, đến cuối cùng lại vì sự xuất hiện của một nhân vật khác mà chột dạ đau lòng.
Sau khi câu nói kia vừa được thốt ra Diệp Tâm Giao dường như cảm nhận được bầu không khí hiện tại đang bất chợt ngưng đọng đi trong khoảng lặng của không gian vô tận, đến tiếng gió thoảng quanh đây cũng da diết xào xạc như tiếng oán than của lòng người, sóng lưng cô đột nhiên lại lạnh hẳn đi.
Rất lâu sau, cô cũng không hề nghe được chất giọng trầm ấm kia vang lên, ngay khoảnh khắc này khiến cô không kìm lòng mà ngẩng đầu lên lại vô tình chạm phải một ánh mắt thâm trầm thêm một chút sắc bén đang chăm chăm nhìn về phía mình.
Diệp Tâm Giao há hốc mồm nhìn Doãn Kỳ Thần không rời mắt, nhưng dường như lại bị ánh nhìn của anh chạm đến không được tự nhiên, cái cổ vì ngước lên cao mà bắt đầu ê ẩm, vừa muốn nói lại thôi.
Thực ra cô là chẳng biết phải nói gì cả, bởi vì chính cô cũng có cảm giác câu nói vừa rồi của mình đã vô tình tiết lộ một điều gì đó.
Doãn Kỳ Thần âm thầm thu vào hết những biểu cảm trên gương mặt cô, anh ngược lại lại không hề có biểu hiện gì, ngay khi Diệp Tâm Giao nghĩ bản thân không thể chịu được bầu không khí dị thường này nữa thì giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vang lên phá tan khoảng không vốn dĩ đang chìm lặng mà mang theo một sự bình tĩnh khiến người ta không cách nào đoán trước.
“Tại sao em lại cho rằng Lộ Phi chính là bạn gái anh?”
Diệp Tâm Giao như bị ai đánh cho một chưởng, cô thật tình không ngờ chờ lâu như vậy rồi mà anh lại thốt ra một câu lại hơi xa hơn với chủ đề hiện tại.
Những tưởng sau câu nói của cô ít nhất anh cũng chỉ có hai cách để trả lời mới đúng chứ? Hoặc nếu Lộ Phi thực sự là bạn gái của anh, với tính cách của anh không phải sẽ thẳng thắn thừa nhận một chút sao? Nhưng mà nhìn hành vi hiện tại của anh đối với cô quả thực là có gì đó không đúng lắm.
Anh có bạn gái vậy người anh quan tâm nên là bạn gái anh mới đúng, nhưng, nhưng anh với cô như vậy là… Là, thật ám muội… Đúng vậy, vừa nghĩ đến cái tư thế lúc nãy của hai người khiến trái tim cô lại chẳng thể bình tĩnh nỗi.
Nhưng Diệp Tâm Giao vốn không cho rằng Doãn Kỳ Thần lại trùng hợp là tên tra nam trong truyền thuyết.
Vậy thì có thể đưa ra một giả thuyết khác là cô đã hiểu lầm anh, hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh cùng Lộ Phi? Cách giải thích như vậy xem ra sẽ hợp lý hóa mọi vấn đề hơn, phải không? Nghĩ tới đây tâm trạng vốn đã có chút hụt hẫng dường như đã được điều hòa lại một cách cân bằng.
Nhưng mà… Sao anh lại quan tâm đến việc nguyên nhân vì sao cô biết chuyện này cơ chứ?
Càng nghĩ cô lại càng không biết đáp trả câu nói này như thế nào cho đúng, cô đâu thể mang danh “giải thích” ra mà để Doãn Kỳ Thần hiểu lầm rằng cô đang “chất vấn” anh.
Diệp Tâm Giao nhíu mày suy tư, lần này cung phản xạ của cô đúng là dài hơn mức người thường mất rồi.
Ngay khi cô cảm thấy mình cần phải mở miệng thanh minh hay viện đại một lý do hợp lý nào đó thì một áp lực vô hình đã bất ngờ vây lấy cô trong phạm vi nhất định.
Vừa ngẩng đầu lên một chút liền thấy “tượng người” Doãn Kỳ Thần đã tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người một cách triệt để.
Diệp Tâm Giao vội thấy tình cảnh có chút không hợp lý lại len vào một nỗi sợ không đoán trước, cô bất giác nuốt nước bọt, hai chân không ý thức dần lùi về sau như muốn tìm một khoảng rộng để hít thở.
Doãn Kỳ Thần thấy hành động cảnh giác của cô cũng không tức giận mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú, anh giơ tay kéo lấy bờ eo nhỏ của cô một cách dứt khoát ngăn không cho cô có cơ hội tiến xa khỏi phạm vi của mình.
Doãn Kỳ Thần cúi người, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Câu hỏi của anh khó trả lời đến vậy à?”
Mùi hương nam tính quen thuộc lại bao trùm lấy cả người cô thay cho cơn lạnh của gió Bắc, hơi thở người đàn ông đột nhiên sát lại khiến gương mặt vốn đã ửng hồng càng trở nên đỏ bừng lên trong gang tấc, hô hấp cô không biết là vì câu hỏi kia hay bởi do chính anh mà chợt trở nên dồn dập.
Cô theo bản năng đưa tay chống lên ngực anh, động tác gấp gáp chợt dùng sức muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng một giây sau hai bàn tay mềm mại đã bị một tay anh bao trọn lấy.
“Trả lời anh!” Câu nói như mang theo một mệnh lệnh tối cao khiến người ta không thể khước từ.
Anh nói xong thân hình to lớn lại càng áp xuống bao lấy cả thân thể nhỏ nhắn trong chính phạm vi của mình, giọng nói như vang lên sự yêu chiều khó tả lại như có chút chờ mong được hồi đáp: “Em rất quan tâm đến chuyện này?”
Cô trợn mắt nhìn anh, câu hỏi này có phải là quá ngoài lề rồi không? Anh hỏi cô câu này là có ý gì? Là quan tâm đến cảm nhận cô hay là bắt cô thừa nhận rằng mình quan tâm đến anh? Trời ạ! Diệp Tâm Giao học văn bao nhiêu năm lại không hề hay biết thì ra mấy câu hỏi thông thường không chỉ tồn tại dưới cấu trúc chủ ngữ vị ngữ mà còn mang theo cả tầng tầng lớp lớp nghĩa lớn.
Cô học luật đúng là uổng phí của công nhà nước, chỉ một câu đơn giản cũng không biết phải làm sao phản bác?
Nhưng mà với câu hỏi của anh, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào? Nói cách khác, nếu cô xuôi theo câu hỏi chính là thừa nhận bản thân rất quan tâm đến anh, thừa nhận này xem ra cũng quá lộ liễu rồi.
Còn nếu cô cố ý chối bỏ thì ngược lại càng khiến anh nghi ngờ lời nói của cô nhiều hơn thôi.
Nói thẳng ra là trả lời không được mà không trả lời cũng không được.
Cô còn nhớ trước kia từng có thời gian đi theo Rùa Lão Sư, ông ấy là một vị lão sư có tiếng trong giới luật nhưng tính cách cổ quái lại quá thích ham vui, người bên cạnh ông xem ông ấy chẳng khác gì một tay lão già bình thường nhưng người ở giới luật lại cung kính gọi ông một tiếng Quy Lão.
Còn nhớ câu khẩu ngữ thường thấy nhất của ông chính là “biện luận trên tòa cũng giống như ra chợ mua hàng hóa, nói giá rồi mua chứ không thể nghe giá rồi tính”.
Nói theo cách ông thì văn tự dài dòng nhưng mục đích chính là nói: Sau khi lên tòa cự không được thì đi “nước trôi” không lại dùng phương thức “đánh trống lảng” là tốt nhất, có thể kéo dài được bao thời gian thì kéo, cò kè mặc cả được bao nhiêu thì cò kè, còn tốt hơn là á khẩu không nói được thành lời, làm mất uy danh của mấy tay học luật.
Nhớ lại lời răn dạy không được nhiệt tình cho lắm của vị Rùa Lão Sư, tự nhiên cô lại có dũng khí khoe thành tích xuất khẩu thành thơ của mình.
Nhưng nghĩ lại trong trường hợp không thể vận dụng thơ ca thì lãng sang vấn đề khác lại là chuyện khá đơn giản.
Diệp Tâm Giao vội hít vào một hơi lạnh, cô mang một tâm thái bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào ánh mắt anh, hắng giọng nói: “Chuyện em quan tâm dĩ nhiên rất nhiều, chẳng hạn như việc tối nay chúng ta nên đi ăn ở đâu? Ăn quá khuya sẽ không tốt cho sức khỏe, anh nói có đúng không?” Cô nói xong lại thấy anh định lên tiếng liền vội bồi thêm một câu: “Đúng là em đã nợ anh một bữa ăn, yên tâm đi tối nay em nhất định sẽ bù lại.” Có thể nói Diệp Tâm Giao chưa bao giờ cảm thấy tâm thái mình thư thả như thế này bao giờ, hoàn toàn là cảm giác như sắp đánh xong một trận thắng.
Liếc mắt nhìn thấy bàn tay mình đang được đặt không đúng chỗ lại khá thiếu tự nhiên mà rút tay về.
Doãn Kỳ Thần nheo mắt nhìn cô, bờ môi hơi cong lên như cười như không khiến Diệp Tâm Giao nhìn đến lạnh cả sống lưng.
Nhưng dường như anh cũng không định làm khó cô thêm nữa mà thả lỏng cánh tay mình.
Cô thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nếu anh còn tiếp tục truy hỏi vào tâm tư cô cô cũng chẳng biết phải làm sao.
Người đàn ông này không làm thủ phán thật uổng phí tài năng, chỉ một ánh mắt thôi cũng thật độc.
Còn nói với bản tính chết nhát không sửa được này, ngày cô thật sự phải hầu tòa chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
“Em định bù cho anh thứ gì?” Ngoài dự đoán, Doãn Kỳ Thần lại bất ngờ hỏi một câu.
Cô không nghĩ nhiều liền nói: “Bù? Tất nhiên là bù một bữa ăn tối!”
Anh mím môi cười.
“So với bữa ăn tối anh lại càng có hứng thú để thưởng thức một thứ khác hơn.” Khoanh tay nhìn cô chợt nói ra một câu đầy ý vị.
Trong tình yêu Diệp Tâm Giao chính là một loài sơ cấp điển hình, cho nên cũng là đối tượng mà Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm đều thống nhất cho là dễ bị lừa tình nhiều nhất.
Đương nhiên, sự thống nhất của họ đưa ra là có nguyên nhân…
“Hả? Là gì thế?” Câu nói đầy ý vị ấy chỉ đổi lại bằng một sự ngu ngơ khó lường của cô, quả nhiên chính là Diệp Tâm Giao không biết bản thân đã bị làm cho sập bẫy liền thành thật hỏi.
Mà Doãn Kỳ Thần hình như cũng không có ý định giải thích quá nhiều, anh khẽ nhếch môi, ánh mắt không rời khỏi cô nửa bước.
Khi nhìn vào những suy nghĩ nghiêm túc thông qua sự đơn thuần này lại khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Diệp Tâm Giao vốn dĩ đã mờ mịt càng không ngờ đến việc tự nhiên anh lại cười, hơn nữa còn bị nụ cười của anh làm cho ngẩn người trong giây lát.
Nói thật, khi Doãn Kỳ Thần cười rộ lên thật sự rất đẹp, bớt đi sự lạnh nhạt trong đôi mắt, nụ cười của anh càng thêm thâm trầm và êm dịu, lại như một sự ấm áp hòa vào khí chất cao ngạo khiến nụ cười anh càng trở nên sâu xa khó lường lại mang theo chút độc dược trí mạng làm say lòng người.
Và… Người say lần này lại là cô?
Ngay khoảnh khắc này Diệp Tâm Giao cảm thấy bản thân thật sự vừa nhặt được may mắn, bất chợt cô lại nhớ đến một câu ngạn ngữ trong lịch sử Trung Quốc xưa “Nhất Tiếu Thiên Kim” để chỉ nụ cười đắt giá của nàng Bao Tự được đổi bằng cả giang sơn triều Chu.
Còn bây giờ, cô lại cảm thấy câu này nên đổi theo một tầng nghĩ khác, nhìn mà xem một Doãn Kỳ Thần bình thường lạnh lẽo khó gần khi cười lên thật giống với một vị vương, chỉ là một nụ cười lại có thể khiến cho người khác có cảm giác uy quyền đến thế sao? Không chút tùy tiện lại ngẩn ngơ người nhìn, phải chăng câu nói trên phải đổi là “Nhất Tiếu Phan An?” Chính là thật là hiếm có được một nụ cười của mỹ nam như Phan An nha!
“Kỳ Thần, anh cười lên thật sự rất đẹp!” Một lời khen vốn dĩ rất bình thường cũng là xuất phát đi theo lòng mình mà thốt ra, lời nói vừa dứt lại không chỉ khiến Diệp Tâm Giao người vừa nói xong cũng tự giật mình mà còn khiến cả Doãn Kỳ Thần đang cười kia cũng phải sững người.
Bây giờ Diệp Tâm Giao tựa như mới ý thức được lời nói của mình.
Cô vừa gọi anh là… Kỳ Thần?
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh như vậy… Thực sự là lần đầu…
Khóe môi Doãn Kỳ Thần như càng vì câu nói kia mà kéo rộng thêm, ánh mắt như mang theo ý cười đầy thâm ý lại chỉ “ừm” một tiếng xem như đáp lời.
Cũng không biết câu đáp lời này là vì cô gọi tên anh hay vì anh tự thừa nhận mình đẹp thật nữa.
Lòng Diệp Tâm Giao nở rộ như hoa tươi, có lẽ cũng chính bởi vì lời đáp dịu dàng kia của anh.
Anh không phản cảm khi cô gọi thẳng tên anh, tức là sau này cô có thể gọi anh là Kỳ Thần? Càng nghĩ trái tim lại bắt đầu treo lơ lửng trên một cành cao nào đó, cô nhìn bóng lưng anh vội bước nhanh lên phía trước một bước, dè dặt hỏi: “Nói vậy là anh thật sự chưa ăn gì?” Vậy tức là tối nay cô có thể cùng anh ăn tối thật rồi!
“Em nói xem?” Anh không nhìn cô mà hỏi ngược lại.
Câu nói này nghe sao cũng cảm thấy có chút hờn dỗi trong đó thế nhỉ?
Cô nghe vậy liền bĩu môi, trong miệng lại không ngừng lầm bầm: “Bên cạnh người đẹp như vậy mà anh lại không ăn được gì… Là vì để ngắm người ta sao?”
“Hả? Em vừa nói gì cơ?” Anh cố ý áp sát tai mình lại, giả vờ hỏi.
Cô bị hành động của anh làm cho giật mình, liền vội lui ra xa một bước mà xua tay nói: “À, không, không có gì, Em chỉ đang nghĩ tối như vậy rồi còn quán nào mở cửa không nhỉ?”
Doãn Kỳ Thần vốn đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, lại thấy dáng vẻ xấu hổ này khiến anh không khỏi buồn cười.
Anh đưa tay kéo cả người cô lại, giọng nói vang lên có phần nghiêm túc: “Em nên rõ một điều, người cùng anh ăn cơm là em!” Anh nói xong cũng không đợi Diệp Tâm Giao có thêm phản ứng mà trực tiếp kéo lấy tay cô rời đi.
Diệp Tâm Giao gần như bị câu nói kia làm cho chấn động cả người.
Cô ngước nhìn người đàn ông cách mình không xa kia, bàn tay anh rắn rỏi bao gọn lấy tay cô, lời nói anh lại như một vòng xiềng vây chặt bên người cô.
Lại giống như vừa có một thông tin quan trọng nào đó được tiết lộ.
Có phải hay không người anh đợi từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô? Diệp Tâm Giao vô thức mỉm cười, cô tựa như mặc kệ anh thế nào lôi mình vào xe, nơi lồng ngực như lấp đầy một khoảng trống dồn dập, trái tim trong khoảnh khắc này chỉ càng vang lên “thình thịch” những tiếng sống động.
Mùi vị của tình yêu như nóng dần…
…
Di Hòa Viên là cung điện được xây từ đời nhà Thanh, do vua Càn Long cho người xây dựng để mừng thọ thần của mẹ mình, trước đó nơi đây được gọi với cái tên Thanh Y Viên.
Thanh Y Viên là công trình kiến trúc tiêu biểu của đất nước tỷ dân, có khoảng địa lí nằm cách trung tâm Bắc Kinh mười lăm kilomet theo hướng Tây.
Và là một cung điện hoàng gia được bảo tồn và lưu giữ cho đến nay.
Thanh Y Viên từng có một khoảng thời gian lịch sử bị tàn phá nặng nề do chiến tranh gây ra, chính vì vậy mà sau 28 năm Từ Hy thái hậu đã cho người trùng tu xây dựng lại tòa hoa viên này và đổi tên thành Di Hòa Viên, ý chỉ “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”.
Hơn thế nữa, theo sử tích ghi lại tòa hoa viên này còn là nơi tụ họp mà các hoàng thân quốc thích thường xuyên lui tới để vui chơi giải trí.
Có thể nói Di Hòa Viên là một tác phẩm điệu nghệ trong kiến trúc điêu khắc cung đình cổ nổi bật nhất triều đại nhà Thanh.
Nói về Di Hòa Viên bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ ngay đến cụm bốn chữ “Cung Điện Mùa Hè”, đây cũng xem như một chốn bồng lai tiên cảnh được đặt hạ xuống trần gian khiến nhiều người không khỏi ngợi ca khen thưởng.
Nhưng đêm nay có lẽ lại có một viễn cảnh thật khác thường, Tiêu Tĩnh Lâm kéo theo Triệu Thừa Nghiêm cùng đến hưởng ứng tòa cung điện nguy nga tráng lệ này nhưng lại vào một buổi đông giá lạnh.
Nói về điểm này, Triệu Thừa Nghiêm quả thực vô cùng nể phục cô, mùa du lịch ở đây thường là mùa hè, nơi vầng sáng đầy ắp những rừng hoa thơm mát.
Còn đêm nay anh và cô lại vô ý vô tứ biến nó thành một cái “Cung Điện Mùa Đông” theo nghĩa khác.
Không những vậy, để vào được đến đây là