Tiếng đàn gảy
Tiếng nước chảy
Tiếng của nỗi đau em réo gọi vào tim
Người tiếc thương, trái tim đã nguội, người khổ ải, day dứt khôn nguôi…
Ai cần ai, cần chân tình, ai yêu ai, ẩn nhẫn đau.
Không khí lạnh của buổi sáng luôn khiến con người ta phải vô ưu lười biếng, trong những âm thanh vọng lại của tự nhiên khắp chốn lại có sự êm dịu như một khúc thanh ca đoàn viên nghe thật vui tai.
“Trời lạnh, tim lạnh, lạnh không gì sánh nỗi cô đơn”.
Bài hát nhẹ nhàng rung lên theo thanh điệu, có chút trầm buồn, lại có chút ẩm đau, có thể là thương đau khi tình đã đoạn mới trở nên vô vị cảm xúc.
Lời bài hát vang lên tựa thấm đẫm từng nỗi buồn thay cho người nghe.
Có lẽ khi thể hiện bài này người thí tỷ Nhạc Nhược đã dùng chính cảm xúc của mình mà hòa lẫn vào trái tim người nghe, cũng có thể chỉ là sự bi thương thay cho ai đó trong kiếp người nơi trần thế.
Cô ấy từng viết: “Muốn hòa vào suối ấm, trên nền tuyết lạnh lẽo thêm bờ vai tựa đầu để kiếp mộng mị trôi theo men say triền miên không ngừng nghỉ.
Muốn hòa vào biển khơi để khỏa lấp nỗi tương tư trong vô vọng, theo làn gió bay về chốn bình yên là cõi vĩnh hằng khi ta đoạn tuyệt, nhớ lại những ái tình còn vấn vương, trên ải trần gian một đời cô độc, dưới địa trùng cửu âm hồn dã tan…” Lời bài hát càng nghe càng khiến con người ta ghê sợ, bi thương lại là thứ cảm giác thấu đến tột cùng.
Có lẽ chính vì như vậy mà cuối đoạn nhạc lại thêm câu: “Yêu người ta mãi kiếp nhân sinh, tỉnh mộng gian truân hóa ra người vẫn yêu ta.” Đây có lẽ chính là cái khổ ải mà người ta thường xem như một giấc mộng là yêu nhưng không phải yêu, nên cố tỉnh mộng để thấy tiếp đoạn trường xuân của đời người.
…
Diệp Tâm Giao nhìn lên trần nhà vắng lặng, cả đêm hôm qua đều là cô dựa tường mà ngủ.
Tiêu Tĩnh Lâm không có ở đây, một mình cô cũng trở nên tùy tiện hơn rồi.
Chợt thở dài, cô cố gượng dậy, nhìn qua phía gương chỉ thấy một cô gái đầu tóc rối tung, đôi mắt sưng húp nhòe đi màu mascara đen xì, khuôn mặt lại trắng bệch như người mất hồn, trên thân vẫn là chiếc váy dạ đêm qua, giờ cũng đã nhăn nhúm chẳng còn nhìn ra thứ hàng hiệu lộng lẫy đắt tiền nào.
Cô của bây giờ nhìn thật thảm hại…
Khi Diệp Tâm Giao rời khỏi phòng tắm thì đồng hồ đã điểm hơn chín giờ, đầu tóc cô ướt sũng, sau khi đã sấy khô mái tóc thì toàn thân đều quấn lấy chiếc chăn bông ấm áp, cả người cuộn tròn như một con mèo nhỏ.
Cô lại bắt đầu nhìn thơ thẩn xung quanh trần nhà, bây giờ dường như cũng chẳng có tâm trí để nghĩ tới đều gì.
Thoáng nhìn chiếc điện thoại trên bàn lại bắt đầu réo vang liên tục, từ điện thoại cầm tay rồi đến chiếc điện thoại bàn cái nào cũng không được tha, nhìn kỹ lại thì đã có khoảng hơn năm mươi cuộc gọi được gọi đến.
Nếu Tiêu Tĩnh Lâm ở đây chắc chắn sẽ mắng cô vì không để cậu ấy ngủ yên giấc mất.
Khẽ nhấc máy, chưa kịp nói gì thì một giọng nói như âm loa võng vạc xuyên thẳng vào tai cô, có thể thấy người gọi này đã mất nhẫn nại cỡ nào.
– Diệp Tâm Giao chết tiệt, em cũng biết bắt máy rồi sao? – Bên kia điện thoại giọng nói Trình Hải Phong vang lên có vẻ vô cùng tức giận.
– Nói cho anh biết, sao bây giờ mới chịu nhấc máy của anh, em có biết là anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không? Không nói nhiều nữa, mau mở cửa xuống đây anh đang ở dưới tiểu khu chờ em.
– Nói đến chuyện này càng khiến anh tức giận, anh đã gọi cho cô tổng cộng là năm mươi tám cuộc gọi nhưng cái đồ vô tâm vô phế nhà cô lại không bắt máy, thật sự là khiến anh lo chết đi được.
Nếu lần này cô còn không nhấc máy nữa thì anh có lẽ đã gọi ngay đến đồn cảnh sát luôn rồi.
– Này, sao em không nói gì hết vậy? Anh đang ở dưới tiểu khu đấy, con nhóc nhà em mau xuống đây cho anh.
Diệp Tâm Giao nếu em còn không xuống thì anh…
– Nếu anh còn nói nữa thì đừng mong tối nay em giúp anh.
– Qua một khoảng cuối cùng Diệp Tâm Giao cũng có thể nói, cô xoa xoa thái dương thầm nghĩ người đàn ông này cũng thật là kêu cô nói nhưng lại không cho cô thời gian để nói, thật là chẳng biết làm sao.
Trình Hải Phong vừa nghe thấy từ tối nay liền lập tức ngậm miệng lại, qua một hồi không thấy cô lên tiếng anh mới nhỏ giọng nói vào điện thoại, dù sao chuyện tối qua anh còn chưa làm rõ bây giờ tốt nhất là để cô thoải mái trước đã.
– Được, anh không nói, nào Tiểu Tâm Giao, em… Anh đang ở dưới tiểu khu, em xem anh đợi ở đây từ sáng rồi, cũng chưa ăn gì cả, em đi ăn sáng cùng anh được không?
– Hôm nay không được, anh tự đi một mình đi.
Em, còn có việc nếu không có gì quan trọng em cúp máy đây.
– Diệp Tâm Giao cố giữ giọng thật bình thường, khóc cả đêm qua giờ cổ họng cô như muốn đóng lại, nếu còn để Trình Hải Phong nhìn thấy bộ dạng người không ra mà ma cũng chẳng phải này của cô nhất định anh sẽ biến thành mẹ cô mất, lúc đó thế nào cùng tìm mọi cách để làm sao ép cô nói ra nguyên do cho coi.
Đến lúc đó chẳng lẽ nói với anh là cô thất tình muộn?
– Khoan đã, em thật sự không muốn đi với anh sao? Anh… – Trình Hải Phong dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Em không đi đâu, anh… Cứ đi đi.
Còn nữa, Trình Hải Phong…
– Hả?
– Xin lỗi, vì chuyện tối qua, em… – Bây giờ cô không biết phải giải thích như thế nào với anh nhưng có lẽ chuyện này thật sự không thể giải thích được, cô chỉ có thể xin lỗi anh như vậy thôi.
– Tiểu Tâm Giao, em thật sự không sao đấy chứ?
– Em không sao đâu, tạm biệt!
Cô biết Trình Hải Phong còn nhiều chuyện muốn nói với mình, nhưng nếu nói tiếp để anh nhận ra thì ra cô cũng từng là một con ngốc yếu đuối như vậy chắc anh cũng sẽ cười cô cho xem.
Cô thật sự không muốn để Trình Hải Phong biết chuyện này, dù đã gặp rồi thì sao chứ? Người đàn ông đó có lẽ cũng không còn nhớ rõ cô là ai nữa đâu, thế giới của anh ấy bây giờ có lẽ đã khác đi hoàn toàn so với trước kia rồi, hoặc là người đàn ông ấy đã tìm được ý trung nhân của mình rồi không chừng, còn cô và anh sẽ mãi là hai thế giới biệt lập không dính dáng gì với nhau nữa, anh là anh, cô là cô, cứ xem như lần gặp mặt này chính là một sự hữu duyên không đáng có.
Cô bình tâm rồi sẽ không khóc nữa đâu.
Trình Hải Phong sau khi cúp máy chỉ biết thở dài, nhìn hộp đồ ăn trên tay lại khiến anh lo lắng, Tiểu Tâm Giao của anh từ trước giờ đều không phải người tùy hứng, hôm qua cô đột nhiên rời khỏi chắc chắn có lý do nhưng thật sự là vì chuyện gì thì anh lại không tài nào lý giải được.
Tối qua cô vẫn rất bình thường, hình như là sau khi nhìn thấy gì đó mới trở nên kích động đến như vậy, nhưng là gì được kia chứ? Bất giác khiến anh nhớ lại lần đầu tiên khi gặp cô, đối với anh lúc đó cô chỉ là một cô nhóc rụt rè, xa cách.
Thậm chí cô rất thụ động khi nói chuyện.
Cho đến bây giờ đúng là chính thời gian đã mài giũa nên một con người, từ một cô gái non nớt mọi chuyện cô của bây giờ ít nhiều lại trở nên trầm tĩnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng đối với anh ó lẽ cô mãi là con nhóc nhỏ ngày nào vẫn cần để anh huấn luyện.
Nói đi cũng phải nói lại anh chưa từng tìm hiểu bất cứ điều về quá khứ của cô nhưng giờ anh lại bắt đầu lo lắng rồi, rốt cuộc thì Tiểu Tâm Giao của anh có thật sự ổn không?
Trình Hải Phong nhìn lên tiểu khu một lát rồi lại thở dài, sau hồi lâu anh mới lái xe rời đi.
Sau buổi đấu giá từ thiện của tập đoàn An Viễn Thông, phía bên công trình Hoàn Thụy lại nhận được thêm sự tín nhiệm của quốc tế, tài vận dĩ nhiên lại lên như diều gặp gió.
Hoàn Thụy là một công trình lớn nằm trong Đông Âu Quốc Tế do An Viễn Thông phụ trách lợi nhuận.
Còn An Viễn Thông lại được xem là tập đoàn lớn có thương mại cầu nối với thị trường quốc tế, không phải khi không An Viễn Thông lại được quốc tế trọng dụng nhiều về kinh tế lẫn chính trị đến như vậy, mà ẩn trong đó đều là có nguyên do.
Nếu đã nói đến chuyện này thì phải nhắc đến người đã sáng lập ra An Viễn Thông, nhà tài phiệt Mã Đức Hoa.
Ông ta trước kia xuất thân là một tư nhân nhỏ người Trung Quốc, tuy tài lược không nhiều nhưng có lẽ chính nhờ sự khéo léo của bản thân mà giúp mình giành được một công trình xây dựng khá lớn khi hợp tác với nước ngoài, sau khi phụ trách dự án không lâu ông ta gặp được Marry, bà ấy lại là con gái của một chủ thầu giàu có ở Bang California của Mỹ cũng là vợ ông ta sau này.
Dự án thành lập tổng công ty cũng xảy ra rất tình cờ khi Mã Đức Hoa vô tình tìm được một khoáng thạch khá lớn ở bìa đông Thái Bình Dương, sau khi bán khoáng thạch này đi ông ta đã thu cho mình rất nhiều lợi nhuận, cùng lúc đó phía Marry cũng đã thu về hàng tỷ đô nhờ các dự án bất động sản khổng lồ.
Khi tài vận đang lên ba của Marry đột ngột qua đời, dòng tộc nhà Marry lại là những người tham vọng luôn muốn độc chiếm lợi ích về phía mình.
Chính vì vậy mà sau khi ông Robert qua đời, người nhà họ liên tục ra tay chiếm lợi ích cho bản thân, khủng hoảng kinh tế lại cùng lúc nổ ra, Marry bị chèn ép buột phải cùng Mã Đức Hoa chạy về Trung Quốc, tại đây lại chính là thời cơ tốt để gây dựng sự nghiệp khi trong tay cả hai đều có vốn lớn.
Sau một thời gian dài đi lên, công ty của Mã Đức Hoa ngày càng lớn mạnh, Marry cũng sinh cho ông ba người con trai lần lượt là Mã Từ An, Mã Thiên Viễn và Mã Phúc Thông.
Từ đó cái tên An Viễn Thông cũng chính thức được sát lập.
Khi khủng hoảng kinh tế qua đi, Châu Âu quay về với thời huy hoàn vốn có, An Viễn Thông ngày càng phát triển mạnh trong nước sau đó lại tiếp tục đẩy lên phía thế giới, mọi người bắt đầu tìm hiểu sâu về công ty tài chính thương mại cấp quốc gia này.
Khi ba người con của Mã Đức Hoa lần lượt đảm nhiệm các vị trí quan trọng trong các doanh nghiệp lớn nhỏ dưới trướng An Viễn Thông thì lại lộ tin Marry chính là con gái của chùm thầu đã qua đời, sau khi sự việc chia lợi ích của gia tộc nhà Marry được giải quyết, các đồng lão từng có mối quan hệ thân thiết với Robert đều đồng lòng ủng hộ lại hai vợ chồng Mã Đức Hoa.
Vì vậy có thể nói cho tới nay cũng vì điều này mà An Viễn Thông đã giành được vô số sự tín nhiệm của rất nhiều quốc gia, sau khi hai người Mã Đức Hoa và Marry lần lượt qua đời thì dòng tộc của Marry, ngài Henry cũng là ông hoàng tài chính ở Mỹ đã xin đặc ân từ tổng thống để An Viễn Thông có cơ hội tự do du nhập để cùng hợp tác kinh tế trên phương diện toàn cầu hóa tài chính công thương nghiệp.
Đây chính là bước ngoặc lớn để An Viễn Thông vươn tầm đổi mới như ngày nay.
Nên mới nói vì sao phía Châu Âu lại giành nhiều tài nguyên cho An Viễn Thông, không những vậy vì tưởng nhớ người đã cho nền kinh tế Trung Quốc một bước tiến mới như vậy mà nhiều tiểu thuyết gia đã dựa theo lời kể của người nhà họ để viết nên câu chuyện tình yêu có chút chính trị lại vượt qua cả trắc trở tự đi lên bằng con số không của hai người, thêm vào đó còn có tin đồn nói rằng Mã Đức Hoa chính là người chồng mẫu mực nhất thời đó, bởi ông không có quan niệm tam thê tứ thiếp hay trọng nam khinh nữ lại là người đàn ông hết mực yêu thương vợ con, còn có một số tin cho rằng bà Marry đã sinh con gái cho ông, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được.
Nên nói chính tình yêu sự kiên trì đã giúp họ làm nên tất cả hoặc có thể đó chỉ là một vố ăn may thôi.
Tuy vậy cũng có rất nhiều ý kiến cho rằng, Mã Đức Hoa có con riêng bên ngoài còn chuyện chung tình gì đó chỉ là giả thuyết của các nhà viết truyện đặt ra thôi.
Bầu trời hôm nay lại mang một màu xanh trong thật êm dịu, bây giờ đã qua giờ trưa, Diệp Tâm Giao ngồi bên vệ đường, trước màn hình lớn của siêu thị cô nghe lại được một số thông tin thời sự, xem ra buổi đấu giá tối qua diễn ra vô cùng thành công, An Viễn Thông lại có thêm một trợ lực kinh tế từ nước ngoài, mọi chuyện dường như đều rất thuận lợi.
Câu chuyện tình yêu của Mã Đức Hoa và Marry thực chất cũng bị báo giới lôi ra thành bản tin thời sự miết thôi, sự việc này có lẽ cũng chẳng đậm chất chính trị nhiều tới vậy đâu.
Còn nhớ có một lần khi tình cờ đài phim lại nhắc đến câu chuyện nói ra lại mang đậm chất hào môn này, Trình Hải Phong vô tình nghe thấy, lúc ấy chỉ thấy anh bĩu môi, cô hỏi anh chẳng lẽ tình yêu hào môn không giống như vậy, sau khi hết một tách trà cô vẫn còn nhớ rất rõ câu nói của anh lúc đó: “Chuyện thiêu dệt đều là từ báo chí, nói cái gì mà tình yêu hào môn khắc nghiệt cỡ nào các dòng tộc máu lạnh ra sao, còn nói chuyện tình như Mã Đức Hoa huyền thoại thế kỷ.
Tất cả những thứ đó ai mà chẳng tưởng tượng ra được.
Anh nói này Tiểu Tâm Giao, con người chúng ta luôn cần quá trình, mà người hào môn họ chỉ hướng kết quả thôi.
Không có tình yêu vĩnh cửu chỉ có lợi ích vĩnh cửu…”
Câu nói của anh vang lên trong đầu cô tựa như lời nhắc nhỡ, cô biết Trình Hải Phong rõ ràng không tin vào chuyện mà báo chí suốt ngày đồn thổi, nhưng mà anh nói đúng thứ con người cần chính là quá trình còn thứ hào môn muốn lại là kết quả, dù cho chuyện này có phải sự thật không thì An Viễn Thông cũng chính là dùng kết quả của chuyện tình này để đánh bóng tên tuổi, còn thực hư ra sao chỉ có người trong cuộc mới lý giải được.
Nhẹ nhàng nhìn lên bầu trời cao, ánh nắng dường như dần tắt đi sự nóng nảy của tự nhiên thay vào đó lại là một nền chiều êm dịu.
Bất giác một giọng nói vang lên trong đầu cô, tựa như có chút lạ lẫm lại lạnh lùng, vô tình khiến người ta phải âm ỉ suy tư.
“Tôi chỉ muốn tự do, yêu đương với ai không quan trọng…”
Đúng thật là anh chỉ cần kết quả chẳng biết quá trình có phải là em không? Phải không? Đúng thật là quá ngốc rồi…
Diệp Tâm Giao thôi nghĩ ngợi, sau một tiếng thở dài cô vứt hộp sữa còn trống rỗng vào thùng rác, phủi sạch người rồi đứng dậy dường như hôm nay cô đã ngủ quá nhiều, nhiều đến nỗi cả bản thân cô cũng không hiểu nổi, cũng nhiều đến nỗi quên cả phân định hiện thực và quá khứ.
Cô bây giờ đủ mệt rồi chỉ muốn phủi sạch sẽ những vướng bận trong lòng, bước thêm từng bước chỉ mong một đời vô ưu, không tư sầu cũng không lo nghĩ.
…
– Ngài bộ trưởng, thống đốc trưởng hai người xem có muốn đi đâu nữa không? Tôi biết một vài chỗ rất được, không biết mọi người có hứng thú không? – Trên một chiếc Cadillac sậm màu đang dừng trước khuôn viên gần siêu thị, người đàn ông có tên là Tả Thanh Bằng đang ngồi trên ghế phụ lái nhìn vô cùng cung kính đối với hai nhà trưởng phía ghế sau, ông ta cảm thấy hai người đàn ông ày cũng thật kỳ lạ, tham quan chỗ nào chả được lại tự nhiên muốn dừng xe ở khu siêu thị náo nhiệt ồn ào này.
Chỗ này thì có gì để xem chứ, chẳng phải toàn là những bà nội trợ người đầy mùi cá không thôi sao?
Thống đốc trưởng không nói gì, sau khi nhìn qua người đàn ông bên cạnh chỉ