Sophia ngoài là cái tên khiến người ta liên tưởng đến một cô gái thì thực chất đây lại là một nhà thờ của quân đội Nga khi họ xây dựng tuyến đường sắt Trung Đông ở Cáp Nhĩ Tân Trung Quốc.
Nhà thờ nằm tọa lạc ở thành phố băng giá với phong cách và kiến trúc Byzantine độc đáo.
Có thể nói, đây được xem là nhà thờ Chính Thống giáo lớn nhất khu vực Đông Á cả về lịch sử và nền văn minh lâu đời.
Diệp Tâm Giao chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại ung dung đến đây như vậy, thậm chí còn là đến cùng Doãn Kỳ Thần, không những vậy cả hai lại còn ngang nhiên cùng nhau đến đây vào buổi tối.
Vượt đường sá xa xôi chạy từ Bắc Kinh đến tận Cáp Nhĩ Tân là một chuyện không thể tin nổi.
Nói thật, khái niệm này quả là có chút điên rồ, mặc dù đây lại là sự thật.
Từ kiến túc xá đi ra, anh đưa cô đến một nhà hàng dùng bữa, cũng là trước đó cô đã loáng thoáng nghe anh nhận được hai cuộc gọi, cơ bản là vì để lỡ lịch trình gì đó, nhưng cụ thể là gì thì cô không biết.
Chỉ biết sau khi rời khỏi nhà hàng anh đã lái xe ra thẳng ngoại thành.
Dường như sau khi đã đi được một đoạn khá xa, cô mới ý thức được bản thân đã rời khỏi Bắc Kinh.
Diệp Tâm Giao giật mình, không biết anh định làm gì, sau khi nghe cô hỏi anh chỉ mỉm cười giải đáp thắc mắc bằng hai từ Thủ Phủ, sức nặng của hai từ này không chỉ khiến cô giật mình suýt nữa thì té xỉu.
Không thể không thừa nhận việc lái xe trong đêm từ Bắc Kinh đến Cáp Nhĩ Tân quả thật là một hành động vô cùng liều lĩnh.
Nhưng nào ngờ trong vẻ thong dong của Doãn Kỳ Thần hình như điềm tĩnh đến mức khiến bản thân cô cũng cho rằng anh thực sự có thể đưa cô đến đó trong vòng một đêm.
Lúc đầu cô còn tưởng anh nói đùa, dù sao một tuyến đường dài như vậy không thể cứ nói đi là đi được.
Chỉ là không ngờ anh thực sự đã đưa cô vào đến Thủ Phủ, không những vậy còn cho xe đến thẳng nhà thờ Sophia nằm giữa trung tâm của thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Nhìn đồng hồ đã điểm hơn hai giờ sáng, dường như cô có chút khâm phục sự điềm nhiên của Doãn Kỳ Thần, việc này giống như anh đã định liệu từ lâu vậy, không hề có một chút hốt hoảng hay đắn đo gì cả.
Sau khi bước vào nhà thờ, gặp được Cha xứ, lại đến khi cùng anh tham quan tòa kiến trúc vĩ đại này khiến lòng Diệp Tâm Giao càng không dừng nổi những đợt sóng.
Nơi đây từng là nơi cô mong ước, có lẽ do thời gian trôi ngược lại liên quan đến quá khứ của bố và mẹ khiến cô cũng hy vọng bản thân có thể một lần được đến đây, đứng giữa trước sự tối cao của thượng đế, được nắm lấy tay người mình yêu nhất, đây chính là một loại hạnh phúc cô từng mượt tượng ra.
Người ta nói đúng, bất kỳ một cô gái nào cũng từng có một giấc mộng nhỏ, là giấc mộng được gặp hoàng tử của đời mình.
Ngay cả cô cũng vậy, chỉ có điều trái tim này từ lâu đã hướng về một người duy nhất, có lẽ trong vô thức cô vẫn còn những đắn đo dè dặt với tình cảm của chính mình, nhưng cô tin bản thân rồi sẽ tự giải quyết thật tốt mối quan hệ giữa hai người.
Cho dù là hiện tại hay tương lai, dù bây giờ cô và anh chẳng là gì của nhau cả, nhưng ít nhất được ở cạnh bên anh như thế này đã là khoảng thời gian đẹp nhất cô tích góp rồi, không phải sao?
Doãn Kỳ Thần dẫn cô đến không gian của kinh thánh, cô cố tình giằng tay ra khỏi anh, chạy lên phía trước.
Nơi đây mang một kiến trúc Nga cổ điển, một vẻ đẹp hoàng thân cố hữu của Nga hoàng.
Cùng với đó, nơi hai người bước vào là thế giới xếp đầy những kinh thánh giáo đường, mỗi loại đều được phân ra riêng biệt.
Không những vậy trên tường còn treo rất nhiều tranh theo lối thuyết họa kiến trúc Châu Âu, ngay cả trên trần, trên cột đều toàn bộ được phác họa bằng những nét vẻ sống động và mỹ cảm.
Doãn Kỳ Thần để mặc cho cô thích thú chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Bây giờ cô giống như một chú thỏ nhỏ chạy tuốt từ bên này sang bên kia, trong đôi mắt trong veo là sự háo hức và mong chờ, nụ cười đọng lại trên môi cô lúc này như một đóa hoa diễm lệ khiến anh không thể rời mắt.
Anh thích nhìn cô cười, càng muốn có được nụ cười của cô, giống như việc anh muốn cả con người cô vậy.
Doãn Kỳ Thần nhìn cô đến thất thần, anh lại không nhịn được một tiếng cười khổ.
Vì để có được nụ cười của người đẹp anh thực sự đã hao tổn không ít tâm sức.
Đối với nhà thờ Sophia anh đương nhiên không có quá nhiều để ý, nhưng nơi đây lại là ước mơ của Diệp Tâm Giao, anh không thể không xem trọng.
Anh biết cô từ lâu đã rất muốn đến đây, cô từng nói đây là nơi ban hạnh phúc cho gia đình cô vì thế cô rất muốn đặt chân đến nơi này, muốn nhận được lời chúc phúc từ Chúa Trời.
Tuy cô không phải người theo đạo nhưng lại mang một tín ngưỡng và sự tôn sùng của riêng mình.
Quyết định đến đây cũng không phải tình cờ, mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân là đẹp nhất, hơn nữa vào ngày thường nhà thờ đều đón tiếp rất nhiên công giáo cho nên tham quan vào buổi tối là hợp lý nhất, ít nhất anh không muốn có ai đến làm phiền không gian của hai người.
Anh đã gọi cho Cha xứ nhờ Cha giúp anh việc thông quan.
Vốn dĩ theo lịch trình sau khi ăn cơm xong sẽ cùng cô đến sân bay, ít nhất anh muốn đến đây trước mười hai giờ đêm.
Nhưng thời gian lại bị thay đổi đột ngột, không còn cách nào khác anh đành lái xe thẳng đến đây.
Nói thật, đây cũng là lần đầu anh làm ra một chuyện mà đến chính bản thân anh cũng không ngờ tới.
Vốn dĩ Doãn Kỳ Thần dự định sẽ cùng cô đến đây vào dịp lễ giáng sinh nhưng chuyện tranh cử và tổ buôn ma túy còn chưa giải quyết triệt để.
Anh nhất thời cũng không thể cho cô một cái hẹn, ngay cả giáng sinh cũng không thể đi cùng cô một cách trọn vẹn, cho nên từ lúc cô chủ động nhắn tin cho anh, anh đã nghĩ đây chính là thời cơ thích hợp nhất.
Đang mãi nghĩ, anh thấy cô dừng trước một bức họa lớn được treo ở bên điện phụ, cô nhóc này có lẽ là đang hiếu kỳ.
Diệp Tâm Giao không biết bản thân đang bị nhìn trộm, cô chỉ nghiêm túc nghiền ngẫm bức tranh trước mặt mình, không hiểu sao trong trái tim lại mang theo chút nghi hoặc khó tỏ, cô vô thức giơ tay chạm lấy bức họa, nỗi bất an như một dâng trào.
Không bởi vì cái gì chỉ bởi vì một vài câu nói vang lên khiến lòng cô bất chợt những hoang mang.
Những giọng nói chất chồng vào nhau, nghe ra lạ lẫm, lại rất quen thuộc…
“… Một bàn tay bẩn thỉu thì không xứng đáng được nâng niu.”
“Sophia sẽ thay lời Chúa chúc phúc hai người được về bên nhau.”
“Đó là nơi bố cầu hôn mẹ, là nơi mẹ khoác lên mình màu áo cưới trang nhã, là nơi mẹ nói lời yêu bố…”
“Thánh giá là hiện thân của Chúa, còn tôi chính là hiện thân của sứ giả nơi địa ngục…”
“Ta là người hành quyết của tộc quỷ, Beelzebub đã phán ngươi tội tử hình!”
“Con phải nhớ, tuyệt đối không được ra khỏi đây, dù nghe thấy bất kỳ tiếng động gì con cùng không được rời khỏi có biết chưa?”
“Con phải ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được đi đâu hết, cũng không được lên tiếng.”
“Giao Giao ngoan, bố con nhất định sẽ tìm thấy con!”
…
Không được rời khỏi…
Không rời khỏi.
Tại sao?
“Diệp Tâm Giao?”
“Á…” Cô giật mình vội rụt tay lại, dường như những thanh âm kia đã vô thức ngưng động.
Vừa lúc nãy đây Doãn Kỳ Thần thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức họa trên giá, sắc mặt dường như trắng bệch hẳn, anh nhíu mày vội đưa tay xoay cả người cô lại, ép cô đối diện với ánh mắt anh.
Diệp Tâm Giao dường như cũng nhận ra vấn đề của mình, cô không biết tại sao khi đứng ở đây dường như có một số ký ức không thuộc về cô, một số giọng nói, âm thanh rất kỳ lạ, giống như cô đã từng nghe được ở đâu đó thì phải.
Còn có câu nói của Cha xứ khi nãy nữa, ngẫm nghĩ lại hình như có một chút gì đó quen thuộc.
Suy nghĩ một hồi, thấy ánh nhìn của Doãn Kỳ Thần vẫn không hề đổi hướng, Diệp Tâm Giao có chút ngượng ngập, hình như bản thân đã thất thần quá lâu rồi, lại không muốn để anh suy nghĩ nhiều cô bèn hắng giọng nói không có gì, vừa định xoay người lại liền bị anh giữ chặt.
Doãn Kỳ Thần không màng đến sự gần gũi giữa hai người, anh vẫn duy trì trạng thái quan sát cô không rời mắt, tiếp đến anh lại đưa tay sờ lên gương mặt cô, hành động quá đỗi tự nhiên này khiến cả người Diệp Tâm Giao bất chợt run lên.
Qua lòng bàn tay anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, tuy ấm nóng nhưng cũng không có gì bất thường.
Lúc này lòng anh mới nhẹ bẫng đi một chút, chỉ sợ cô bị làm sao thôi.
Nói thật chuyện đưa cô đi đến đây trong đêm hoàn toàn là ý nghĩ anh chuẩn bị từ lâu, nhưng cũng bởi vì cô nhóc này chạy trốn anh hết một vòng thành phố khiến cho lịch trình sẵn có của anh cũng vì thế mà cứ loạn cào cào lên hết.
Tuy cuối cùng vẫn đưa được cô đến đây nhưng thời gian cũng bị sai lệch, hơn nữa… Nhìn cô thế này anh chỉ sợ nhiệt độ mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân thay đổi thất thường khiến cô không thích ứng kịp.
Diệp Tâm Giao theo phản xạ xoay mặt mình lại, né tránh sự tiếp xúc nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
Cô đảo mắt vội chuyển chủ đề: “Bức họa này được vẽ rất lạ!” Cô lén nhìn anh một cái rồi lẩm bẩm: “Không giống quỷ cũng chẳng giống thiên thần…”
Doãn Kỳ Thần nhìn theo hướng chỉ tay của cô, treo trên giá tường là một bức tranh sơn dầu rất đẹp, nói đẹp ở đây không phải vì cảnh đẹp mà sự điêu luyện thuần bút qua tay nghề của người họa sĩ.
Là một bức tranh mang màu sắc cổ điển và khá cô tịch, các mảng phân tách hội tụ thành một điểm sáng giữa một bầu trời đầy sấm và gió, trong đó một bóng người đàn ông như bị lưu đày treo giữa trời cao, hắn ta có bốn cánh tung ra to như loài Điểu tinh sa ngã, cái giáng sấm kia lại giống như đang giận dữ, cả bầu trời đêm đều rơi đầy lông vũ khiến cho khung cảnh cũng trở nên thác loạn.
Anh nhìn hết một lượt nhưng cũng không hiểu bức tranh đang nói gì, chỉ cảm thấy dường như nó có chút cổ quái.
Diệp Tâm Giao quay đầu nhìn lại bức tranh, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có thể đây là một sứ giả?”
“Sao lại nói như vậy?” Thú thật anh cũng không rành về tranh vẽ cho lắm, cho nên cũng không thể đưa ra kết luận chính xác cho câu hỏi của cô.
Cô không trả lời câu hỏi này mà quay đầu sang nhìn anh, đoạn thoại kia lại một lần nữa vang lên trong đầu cô “người hành quyết tối cao…”.
Tại sao lại là người hành quyết? Câu nói đó vì sao lại chân thực đến vậy chứ? Chẳng lẽ cô đã từng nghe ở đâu? Nhưng, chuyện này thật sự từng xảy ra sao? Sao bây giờ lại chẳng nhớ gì hết vậy, hay là cô xem nhiều phim quá nên tự tưởng tượng ra? Không đúng không đúng, cô phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình đã… Doãn Kỳ Thần thấy cô cứ nhìn mình không chớp mắt, chân mày cũng xoáy lại như cái bánh quai chèo, giống với kiểu đang nghiên cứu hình người khiến anh không khỏi buồn cười.
Anh không nhịn được bèn xoa đầu cô, cất giọng cưng chiều: “Đã nghĩ ra chuyện gì rồi?”
Diệp Tâm Giao không nhận ra khoảng cách quá mức thân mật giữa hai người, cô mím môi: “Kỳ Thần, anh nói sứ giả của địa ngục có tồn tại không?”
Anh nhướng mày, mặc dù nghe được cái tên mình thốt ra từ miệng của cô khiến anh rất vui nhưng dường như đối với câu hỏi này anh vẫn chưa hiểu lắm, hiếm có một dịp thấy cô quan tâm tới nghệ thuật phương Tây nhiều như vậy thật khiến anh vẫn có đôi chút hiếu kỳ.
Diệp Tâm Giao cảm thấy câu hỏi của mình rất không đầu không cuối liền vội giải thích: “Là như vậy, trong kinh thánh ngoại trừ thiên thần và ác quỷ được nhắc đến thì sứ giả chính là kẻ được trao quyền, nếu nói bức họa được đặt trong tòa công giáo chắc chắn sẽ có liên quan đến tín đồ của giáo phái vậy thì người ở trong tranh rất có thể là sứ giả chỉ là rõ ràng không được đề tên nhắc đến.
Nghĩ lại có phải rất kỳ lạ không? Thể hiện trong tranh rõ ràng người này đang rất giận dữ lại còn là trong trạng thái đau đớn, anh nói xem người trong tranh là kẻ hành quyết hay kẻ gây tội? Nếu hành quyết thì sao phải đau đớn? Nếu gây tội thì sao phải giận dữ? Không những vậy bức tranh còn được treo ở điện phụ, đây rốt cuộc là để răng dạy hay muốn nhắc nhở? Chắc không phải là để châm biếm người đời sau đấy chứ?” Thông thường những bức tranh có ý nghĩa công giáo tốt đẹp đều được treo trong điện chính, Bức tranh này nằm dưới điện phụ vậy ý nghĩa chắc chắn đã khác, lại còn không được đề chú thích, là vì muốn người tham quan tự mình giải nghĩa hay là không muốn nhắc đến nghĩa thực của nó? Nếu là vì lý do đầu thì chẳng có gì đáng ngại, chỉ là một trò chơi tâm lý của người treo tranh, còn nếu là vì lý do sau thì sao? Nghiêm túc mà nói mỗi bức tranh được treo trong giáo đường đều có một ý nghĩa nhất định, vị trí treo tranh cũng không thể tùy tiện, ví dụ như tranh của thần thì phải treo góc nào hướng nào mới có thể thấy rõ được giá trị của nó.
Còn tranh có cập bậc thấp hơn phải được treo thấp hơn, đó là vì lý do trấn áp của bề trên.
Còn bức tranh này có vị trí ngang tầm với thần và Chúa nhưng lại không nằm ở cấp bậc thần vậy dụng ý của người treo tranh là như thế nào? Chẳng lẽ là đang ngầm che giấu một bí mật nào đó không thể công bố với bên ngoài.
Nhưng nếu đã không thể công bố, vì sao còn treo ở đây? Hay là tranh này vốn dĩ phải được treo ở đây? Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó hiểu, nhất là khi cô giọng nói ghê rợn kia vẫn vang lên bên tai khiến cô lầm tưởng bức tranh này vừa bị nhuốm máu, giờ nghĩ lại đúng là quá mức kinh dị.
Doãn Kỳ Thần nghe thấy mớ lý luận của cô, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa ra ý kiến: “Anh không phải người của tôn giáo cho nên không thể bình phẩm về giá trị tác phẩm của giáo phái họ, nếu đây là tín ngưỡng vậy cách nhìn nhận của em về sứ giả không có gì là sai cả.” Nói đến đây anh bèn nhướng mày: “Còn ý nghĩa thông thường không phải để người xem tranh tự đoán ra sao?”
Cô biết anh nói đến phần không đề tên, mặc dù khả năng sau rất nhỏ nhưng trong lòng vẫn có một chút bí bách nói không nên lời, hít một hơi thật sâu cô bèn đánh liều hỏi một câu: “Vậy anh có tin vào truyền thuyết tộc quỷ không?”
“Em định nói gì?” Anh mím môi khẽ nói.
Anh biết cô vòng vo nãy giờ chắc chắn là có vấn đề muốn hỏi anh.
Diệp Tâm Giao liếm môi, dứt khoát hỏi: “Ý em là, anh có từng nghe cái tên Beelzebub chưa?”
Doãn Kỳ Thần hơi nhíu mày, có một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu nhưng ngay sau đó