Lưu Di Giai cũng không lưu lại thời gian trò chuyện quá lâu, đoàn múa gồm sáu người nhanh chóng tiến ra sân khấu, váy vóc lụa là rực rỡ như màu máu thẫm đỏ làm chói cả khán đài.
Tiếng vỗ tay vang dội góc sân vườn, bài múa Flamenco là một thanh điệu khiến những tín ngưỡng Flamenco đắm chìm.
Lưu Di Gia cao ngạo nhìn những ánh mắt si mê phía dưới sân khấu, đối với đêm nay cô ta nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy cô ta mới là người đẹp nhất.
Lộ Phi đưa mắt liếc nhìn về phía sân khấu, không biết chị ta đang nghĩ gì, đôi mắt xinh đẹp tựa như một mặt hồ không gợn sóng, yên tĩnh nhưng không bằng phẳng.
Khác với dáng vẻ cứng họng khi gặp bọn người Tiêu Tĩnh Lâm lúc nãy, đứng trước sân khấu khiến Ngu Hân tỏ ra sự ngạo nghễ không ai sánh bằng.
Cô ta không biết Lưu Di Giai muốn làm gì hay trong lòng rốt cuộc đã bày ra kế hoạch gì, chỉ là so với tâm tư được che đậy cẩn thận của Lưu Di Giai, cô ta lại đơn giản hơn nhiều, dù sao cũng đã có kế sách thu phục đám người Tiền Xuyến, bọn họ làm cô ta mất hết mặt mũi, cô ta khẳng định sẽ không để bọn họ được an nhiên.
Càng nghĩ trong lòng càng thấy phấn khích, cứ chờ đi, cô ta sẽ khiến đám người đó mất hết mặt mũi luôn cho xem.
Ngu Hân tự cảm tưởng mình thật thông minh, chờ khi cả đoàn vừa cúi chào khán giả, cô ta liền cảm thấy có chút không đúng, hình như chân có hơi ngứa ngứa, nhưng thôi, tiết mục là quan trọng, đợi sau tiết mục này cô ta vẫn không tin không chơi nổi bọn người Tiền Xuyến.
Cảnh tượng “tương thân tương ái” của Lưu Di Giai và Lộ Phi đúng lúc lại để Tiêu Tĩnh Lâm bắt gặp được.
Cô lướt mắt nhìn về phía đoàn múa của Lưu Di Giai rồi lại dừng mắt trên người Lộ Phi.
Thoạt nhìn người phụ nữ này mang đến cho cô một cảm giác cao ngạo khó tả, tuy xinh đẹp, cũng xuất thân là con nhà quyền quý chỉ là tư chất kiêu kỳ kia thật khiến người ta thấy không thoải mái.
Hơn nữa, cô vừa nghe Lưu Di Giai gọi người phụ nữ này là chị Phi Phi, Phi Phi? Lộ Phi sao? Chính là bạn gái tin đồn, bông hồng khoa luật mà Du Nguyên nói đến? Tuy vậy, Tiêu Tĩnh Lâm vẫn không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, cô thu lại ánh mắt của mình, đi thẳng về phía dàn đạo cụ âm nhạc.
Lúc nãy cô cùng Tiền Xuyến có làm quen với một sư tỷ của khoa thanh nhạc, tên là Vu Đồng.
Vừa vào cửa, cô đã thấy Vu Đồng đang ngồi trước màn hình quan sát, nhìn qua màn hình chính là vũ điệu Flamenco của đoàn người Lưu Di Giai, những nét cong uốn lượn hay động tác lắc váy lẳng lơ đều được thực hiện rất mê hoặc.
Thành thật mà nói, bài múa của Lưu Di Giai cũng không tồi, chỉ có điều cô ta quá lố lăng.
Vừa gặp được Vu Đồng, cô đã vào thẳng vấn đề.
“Vu tỷ…”
Nghe có người gọi, Vu Đồng liền quay đầu, ngước thấy cô lại có chút bất ngờ: “À, là em à!”
Cô gật đầu thay cho đáp án.
“Vu tỷ, nhạc múa của nhóm em không gặp vấn đề gì chứ?” Tiêu Tĩnh Lâm kéo ghế ngồi, cô nhìn Vu Đồng dò hỏi.
Ngữ điệu của cô vô cùng bình thường không có vẻ gì hấp tấp cũng chẳng có chất vấn, chỉ như đang nói chuyện phiếm cùng người quen, hoàn toàn không khiến người ta nghi ngờ.
Vu Đồng là một sư tỷ có tố chất và kỹ năng âm nhạc được nhận xét là thiên tài khoa thanh nhạc.
Đối với Tiêu Tĩnh Lâm, chị cũng có một chút ấn tượng, một phần cũng vì bài múa của nhóm cô chọn thật sự rất thu hút, phần nữa là vì khả năng của Tiêu Tĩnh Lâm, lúc chỉnh sửa âm thanh chị nhận thấy Tiêu Tĩnh Lâm là người khá am hiểu về thanh nhạc, cũng rất có tố chất ca hát, khi hỏi về ngành nghề cô theo học chị lại khá thấy tiếc khi chim sơn ca lại chạy theo ngành y vốn rất máy móc và nặng nhọc.
Không những vậy một người có cường độ và hiệu suất điêu luyện như chị lại thấy khá thích thú khi trò chuyện với cô, có thể vì âm nhạc là đề tài chung khiến họ cảm thấy dễ nói chuyện.
Vì là một bài múa hay lại khá hướng cổ nên âm nhạc hiện thời vẫn còn nhiều vấn đề, cho nên chị đã cùng mọi người chỉnh sửa âm tiết thỏa đáng.
Vì đã sửa đâu vào đấy hết, nên khi nghe cô hỏi, chị chỉ nghĩ cô đang lo lắng bình thường thôi: “Không có, chẳng phải chị đã chỉnh âm giúp tụi em rồi sao? Yên tâm không vấn đề gì nữa đâu.”
Tiêu Tĩnh Lâm định nói lại bị một giọng nói xen ngang.
“Cô bé này chẳng phải chung nhóm với Tiền Xuyến sao? Nhóm các cô bị làm sao thế?” Người vừa nói là ủy viên đội thanh nhạc, cũng là người sắp xếp quy trình các tiết mục.
Đối với các nhóm ca múa nhạc đêm nay anh ta đều rất có ấn tượng, đặc biệt là với những nhóm có máu mặt trong trường.
Như anh ta đã nói cô chính là người đi cùng với Tiền Xuyến, mà Tiền Xuyến lại là người của Từ Viễn, được chú ý một chút cũng là chuyện bình thường.
“Dạ?” Cô không biết người này đang hỏi gì.
Người nọ thấy thái độ của cô thì khó hiểu.
“Còn không phải sao? Các cô đang yên đang lành sao lại đi hủy bỏ tiết mục? Không phải đã chuẩn bị hết rồi sao? Còn nói vừa lúc nãy Từ thiếu cũng đã lên tiếng hủy bỏ tiết mục của các cô rồi gì.” Lời này có chút tiếc nuối, Từ Viễn ra mặt hủy bỏ tiết mục, lại còn là tiết mục của bạn gái mình, tin này mà lọt ra ngoài thật sự khiến người ta kích thích năm phần.
Tiêu Tĩnh Lâm nghe người đó nói xong mới chợt nhớ lại, cũng phải thôi, trang phục bị hủy, người múa thì bị mất tích, tiết mục đương nhiên phải bị hủy rồi.
Nhưng đêm nay khẳng định chưa xong đâu, người ta hay nói báo ứng thường tới sớm, vậy thì cứ đợi mà xem, xem đêm nay náo nhiệt như thế nào.
Cô giả vờ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vấn đề này… Hình như là do nhạc múa của nhóm em không được tốt lắm.”
Vu Đồng nghe một mạch cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sao thoáng chốc lại hủy tiết mục rồi? Chị nhìn Tiêu Tĩnh Lâm khó hiểu: “Sao có thể như vậy, nhạc múa rất ổn, âm điệu cũng không có vấn đề, sao có thể hủy được kia chứ?”
Tiêu Tĩnh Lâm biết mình tìm đúng chủ đề rồi bèn ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải tổ nhạc có gọi người của nhóm em tới nói là bài nhạc của chúng em có vấn đề sao ạ?”
Vu Đồng tỏ ra nghi hoặc: “Có sao?” Sau đó chị lại quay ra nói với đội nhạc của mình: “Bài múa Phong Cổ xảy ra vấn đề gì mà tôi không biết sao?” Bài múa của nhóm Tiêu Tĩnh Lâm do Vu Đồng phụ trách, tất nhiên nếu có vấn đề gì phải đến tay chị trước.
Người trong tổ nghe vậy liền nhún vai: “Đâu có, vẫn bình thường mà.” Bọn họ có khá nhiều ấn tượng với Phong Cổ, đặc biệt là khi biết nhóm múa này toàn những mỹ nữ xinh xắn đáng yêu.
Đến lúc này chính Vu Đồng cũng cảm thấy lạ, chị quay đầu nhìn cô nghiêm túc nói: “Em phải hỏi bạn em có chắc là do đội hình của chị gọi đến không?” Vu Đồng là người thông minh, nghe một hai câu thôi đã nhận ra vấn đề khác thường.
Tiêu Tĩnh Lâm cũng biết ý, nghe câu nói này suy đoán trong lòng càng sáng tỏ.
Nếu cô đoán không sai thì đã có người mạo danh tổ nhạc.
Người nào mà có bản lĩnh lớn đến vậy, cả đồng phục riêng của khoa thanh nhạc cũng có được? Tiêu Tĩnh Lâm biết rõ đồng phục mới chính là điểm mấu chốt khiến Diệp Tâm Giao buông lỏng.
Nhưng cô không thể hỏi thẳng chuyện đồng phục được, vì đây là vấn đề riêng của khoa, hơn nữa, chuyện Diệp Tâm Giao mất tích tạm thời vẫn chưa phải lúc thích hợp để người khác biết.
Cô thở dài, suy nghĩ xem nên làm cách nào để xem hết camera giám sát trong khoa, ít nhất sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
“Thật là, sao trên đời lại có loại người đáng ghét đến thế kia chứ?”
Vừa nghe âm thanh, Tiêu Tĩnh Lâm liền quay ra cửa, người đi vào có lẽ là người của khoa âm nhạc, mặc dù anh ta không mặc áo khoa nhưng trên tay lại cầm nó.
Gương mặt nhăn nhó, có vẻ như đang tức giận một chuyện gì đó.
“Lão Phức, sao thế?” Một người đi đến vỗ vai anh ta.
Nhưng thái độ của anh ta cũng chẳng tốt là bao, chỉ vứt thẳng áo khoa qua một bên rồi hằn hộc vài tiếng.
Không biết lại vì nguyên nhân gì đột nhiên Tiêu Tĩnh Lâm lại có cảm hứng muốn hóng chuyện, vì thế cô lặng lẽ quan sát tình hình.
“Áo của cậu sao lại dính một mảng nước thế kia?” Một người trong số đó nhặt chiếc áo lên, giọng than thở với vẻ hiếu kỳ.
Người bên cạnh cũng không nhịn được lên xem, không ngờ lại reo lên một tiếng: “Có cả mùi nước hoa này… Lão Phức, thật không ngờ cậu cũng có sở thích đó.” Người kia nói xong đám người càng vây quanh nhau ngửi thử, ai ngờ được lại có một trận cười nghiêng ngả.
Bời vì tất cả bọn họ đều ngửi được mùi nước hoa đặc biệt của phái nữ trên chiếc áo này.
Người được gọi là “lão Phức” đó càng nghe mặt mày càng đen thui, anh ta hừ lạnh hai tiếng, rồi trừng mắt lên án: “Sở thích đó là sở thích gì? Mấy người xem lão tử là hạng người gì?” Anh ta uống hai hớp nước hạ hỏa, mọi người biết anh ta giận thật bèn ùa đến hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
“Còn sao nữa, không biết là ai rảnh rỗi lại trộm áo khoa của tôi đem đi, hại tôi bị trưởng khoa mắng cho một trận vì tội không mặc đồng phục quy định.” Ai cũng biết trưởng khoa khoa âm nhạc là một người cực kỳ thích soi mói, lại mắc chứng ám ảnh cưỡng chế trầm trọng, vào mấy ngày đặc biệt trưởng khoa đều lôi hết đám nam thanh nữa tú ra bắt họ phải mặc một bộ đồng phục cứng nhắc.
Trong khi các khoa khác đều quần là áo lượt thì câu trả lời của trưởng khoa chính là “đồng phục là quy định, không ai được bác bỏ”.
“Lấy đồ người khác không xin phép tôi còn chưa nói gì, thế mà còn dám quăng thẳng đồng phục của tôi vào bồn rửa mặt.
Hừ, để tôi bắt được kẻ nào làm, tôi tuyệt đối không bỏ qua.” Mặt mày lão Phức vẫn khó đăm đăm, có thể nói chuyện khiến anh ta tức giận nhiều nhất vẫn là vấn đề bị trưởng khoa mắng.
“Kẻ nào? Ngửi mùi nước hoa cũng đủ hiểu, chắc là có em gái nào thích cậu nên mượn cớ trộm áo cậu mặc thôi đấy mà.” Có người trêu chọc.
“Không phải gặp biến thái rồi chứ?” Người khác cũng không nhịn được trêu vào.
“Ha ha ha…”
Tiêu Tĩnh Lâm im lặng nhìn mọi chuyện đang diễn ra, có lẽ cô đã có được đáp án mình cần, Qủa nhiên…
Cô lấy cớ chào tạm biệt Vu Đồng, khi đi ngang qua đám người nọ, quả nhiên cô đã ngửi được một mùi nước hoa khá nồng, nhớ lại lời của Tiền Xuyến nói.
Xem ra chuyện này không đơn giản chỉ là một hay hai người thực hiện.
Có được một chút manh mối, việc bây giờ cô phải làm chính là tìm cách tra tất cả hình ảnh từ camera hành lang trước nhà vệ sinh.
Đây mới là điểm mấu chốt.
Vừa rời khỏi tổ nhạc, đang đi về hướng theo lối nhà vệ sinh, cô vô tình đụng phải một người, thì ra là một cô gái.
“Xin lỗi…”
“Không có gì.” Cô gái hơi mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi, trong thời khắc lướt qua một mùi hương đã vô tình lưu lại trên cánh mũi cô.
Mùi hương này…
Lúc Lập Huân kéo Du Nguyên ra đến khuôn viên trường mới biết thì ra Doãn Kỳ Thần đã đi mất dạng từ lâu rồi.
Không gặp được Doãn Kỳ Thần, Du Nguyên cũng không ngờ ngay tại đây mình lại thấy được một cực phẩm khác.
Giữa mảng tối của bầu trời, một người đàn ông đứng dựa vào thân cây Bạch Quả, mũ lưỡi trai trên đầu bị kéo thấp xuống che đi ba phần gương mặt chỉ để lại chiếc cằm cương nghị, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đều toát lên vẻ âm u khó gần.
Du Nguyên không nhìn rõ được gương mặt người đàn ông nhưng trực giác vẫn cho biết anh ta hẳn không đơn giản, hoặc nói anh ta không phải là người trong trường nhưng ngay giờ này lại xuất hiện ở đây chắc chắn đã có điểm không đơn giản.
Nhưng mặc kệ anh ta là ai, Lập Huân nếu đã tìm đến đây chắc hẳn đã có quen biết, vấn đề này cô cũng không cần phải lo.
Lập Huân nhìn quanh một vòng chỉ thấy người đàn ông đứng đó, anh nghi hoặc hỏi: “Sao chỉ có mình cậu ở đây?”
Người đàn ông nghe tiếng động liền dập tắt điếu thuốc đang hút dở, anh ta nhàn nhã quăng thẳng đầu lọc vào sọt rác gần đó.
Anh ta liếc nhìn Du Nguyên một cái rồi lại dời mắt lên người Lập Huân, dựa vào thân cây hờ hững hỏi: “Tìm Doãn Kỳ Thần?” Không cần nghĩ cũng đủ biết, Lập Huân kéo theo một người phụ nữ chạy đến đây hẳn là tìm người, đương nhiên không phải tìm anh ta.
Du Nguyên vừa nghe xong liền nghĩ, lúc nãy không tìm được Doãn Kỳ Thần, thì ra là đang hẹn trai ở đây.
Lập Huân nhẹ nhàng bày ra bộ mặt “còn phải hỏi” để nhìn người đàn ông.
Người đàn ông hừ lạnh, lặng lẽ nhả ra hai chữ: “Đi rồi.” Anh ta thừa biết tên tiểu tử thối này cũng không tốt hơn tên đầu gỗ kia là