– Xem ra hai đứa rất hiểu ý nhau! – Trình phu nhân gật đầu, nói bằng giọng nghiêm túc.
Diệp Tâm Giao hơi giật mình, ánh mắt của Trình phu nhân lúc này sắc bén tựa như chiếu thẳng vào người cô đến nỗi khiến cô cũng phải rùng mình.
Cả người cô bị bà chiếu tướng bỗng có chút không được tự nhiên, thật không biết câu vừa rồi của bà là vô tình hay cố ý đây?
Doãn Kỳ Thần thấy ánh mắt của bà hướng về mình cũng chỉ khẽ cười, đến thái độ vô cùng thản nhiên.
Không hiểu sao Diệp Tâm Giao cảm thấy bầu không khí lúc này chợt khiến cô hơi lúng túng.
Cô bất giác than thầm một câu, lúc nãy Trình phu nhân thực sự đã thấy cảnh Doãn Kỳ Thần ôm cô, à không thực tế là hai người chỉ dựa sát vào nhau.
Nhưng mà cũng không được, ở tư thế đó nhìn kiểu gì cũng sẽ khiến người ta có cảm giác không được bình thường.
Diệp Tâm Giao chợt cảm thấy đau đầu, cô thực sự không biết nên giải thích như thế nào về chuyện này, lúc nãy Doãn Kỳ Thần còn vừa nói với bà rằng anh đã có bạn gái hơn nữa còn là vợ sắp cưới, vậy mà bây giờ… Liệu Trình phu nhân có hiểu lầm cô không?
Diệp Tâm Giao cảm thấy những chuyện cô làm từ trước đến giờ đều vô cùng có lý trí chỉ mỗi khi dính dáng đến ba chữ “Doãn Kỳ Thần” là cô bất chấp lý trí, vô tình bỏ rơi nó ở một xó xỉnh nào mất rồi.
Chuyện ngày hôm nay cũng thế, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản lại do cô suy diễn trở nên khó nhọc.
Ngay khi Diệp Tâm Giao còn không biết phải làm sao, Trình phu nhân đã lên tiếng, bà hướng về phía cô, khẽ nói:
– Giao Giao, con…
Bà chưa kịp nói hết câu thì vị giám đốc lúc nãy đã quay lại, bên cạnh còn có hai cô nhân viên, trên tay họ đều là các sản phẩm thời trang cho mùa thu đông mới nhất.
– Cẩn Mai phu nhân, đều đã chuẩn bị đủ hết rồi ạ! – Giám đốc cười nói.
– Tốt, tốt! – Nói xong bà liền quay về phía cô.
– Giao Giao, con cùng giám đốc đi thử mấy bộ này, ưng ý cái nào cứ việc lấy.
– Con…
– Nếu con không thử thì cứ gói lại tất, dù gì cũng phải mua, dì không hạn chế số lượng đâu.
– Bà mỉm cười, nói ra một câu nghe như uy hiếp.
Diệp Tâm Giao cố nặng ra một nụ cười, cô gật đầu rồi đi theo giám đốc đến phòng thay đồ bên trong.
Khi Diệp Tâm Giao vừa rời đi, Trình phu nhân đánh mắt nhìn về phía Doãn Kỳ Thần, ánh nhìn của bà lúc này sắc sảo mà uy nghiêm không giống với vẻ ôn hòa và bình thản như vừa nãy.
Doãn Kỳ Thần đáp lại sự uy nghiêm của Trình phu nhân bằng một nụ cười thản nhiên, anh biết bà cố ý để Diệp Tâm Giao đi vào bên trong là vì có chuyện muốn nói riêng với anh.
Quả nhiên câu nói đầu tiên bà thốt lên chính là…
– Người bạn gái mà con nói là Giao Giao đúng không?
Doãn Kỳ Thần không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của bà, từ lúc trên xe anh biết bà vốn đã có suy đoán riêng cho mình rồi.
Trình phu nhân là bậc tiền bối anh kính trọng, sự lão luyện của bà không chỉ dụng vào chốn tranh đấu thương trường mà còn là cái nhìn sắc bén khiến người ta kính phục.
Càng phải nói tâm tư của anh đối với Diệp Tâm Giao, anh chưa từng che giấu.
– Là cô ấy!
Trình phu nhân ngược lại hơi kinh ngạc trước thái độ trực tiếp thừa nhận này của anh, mặc dù trong lòng bà đã có suy đoán nhưng không nghĩ đến Doãn Kỳ Thần sẽ thẳng thắn trả lời bà.
Nghĩ vậy bà khẽ cười, ánh mắt thu lại sự sắc bén chỉ còn là nụ cười ôn hòa thường thấy của bậc phụ mẫu.
– Nói chuyện đi! – Bà nói.
…
Diệp Tâm Giao theo chân giám đốc đi vào phòng thay đồ riêng nằm tận bên trong cùng, cô có chút khó hiểu, sao không để cô thay ở phòng thay đồ thường, lôi cô vào tận đây để làm gì? Nhưng nghĩ lại cũng tốt, nếu thay ở phòng thay đồ thường thì hơn mười bộ này cũng là hơn mười lần cô lảo đảo trước mặt Doãn Kỳ Thần, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không được tự nhiên rồi.
Nhưng có vị giám đốc kề cận ngay bên cạnh, cô không thể giả vờ chỉ thay một hai bộ là coi như xong.
Diệp Tâm Giao thở dài, cô nhìn qua số quần áo được chất đống trong tay mình, thầm than.
Lựa đồ là công việc tràn đầy năng lượng nhưng thử đồ lại là một việc rút cạn năng lượng nhanh nhất.
Khoảng cách tuổi tác giữa cô và vị giám đốc này cũng không quá lớn, cho nên chị ta cũng dễ dàng trò chuyện với cô.
Hai người tùy ý nói một vài câu, cụ thể chỉ là cuộc trò chuyện ngắn, sau đó giám đốc lại quay trở về với công việc giới thiệu sản phẩm của mình, chị ta nói một tràng những thông tin chuyên ngành, cuối cùng chốt hạ một câu:
– Tiểu thư, đây là những mẫu thu đông đang rất hot, em cứ chọn tùy ý, nếu không đủ chị sẽ bảo nhân viên lấy thêm cho em.
Cô gượng cười, khẽ gật đầu, đảo mắt qua hơn chục bộ trước mặt cuối cùng cô dừng lại ở một chiếc váy thân dài màu tím nhạt, chất liệu váy mềm mịn, hai ống tay xẻ cao trông nhẹ nhàng mà thoát tục.
Cầm chiếc váy lên ngắm nghía một hồi cuối cùng cô quyết định đi thử.
Đợi đến khi Diệp Tâm Giao thử xong hơn chục bộ thì cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua.
Cô thầm nghĩ không biết hai người ngồi ở ngoài có cảm thấy cô quá mất thời gian không nhỉ? Đến cô còn tự nhận mình quá chậm chạp huống chi là người khác.
Còn nhớ, trước đây có một lần Du Nguyên từng hùng hổ tuyên bố, chỉ cần có một người đàn ông cùng cậu ấy đi mua sắm, dù chỉ là nửa tiếng thôi cậu ấy cũng sẽ đổ gục ngay lập tức.
Lý do Du Nguyên đưa ra là, mua sắm là một chuyện vừa tốn tiền lẫn tốn sức, vừa phải đấu trí lại đấu dũng.
Hơn nữa đây vốn không phải chuyện chỉ có phụ nữ mới làm được.
Thực tế đưa ra trên thế giới này số đàn ông có thể cùng người phụ nữ đi mua sắm đến “bạt mạng” cũng chỉ có hai loại, một chính là loại chuyên bám váy đàn bà, còn một loại nữa chính là kiểu như trap boy trên mạng, có sở thích mua sắm giống vợ hoặc bạn gái.
Bởi vì đại đa số đàn ông luôn xem nhẹ việc mua sắm, vì trong tư tưởng của cánh mày râu đây vốn là chuyện của phụ nữ, họ cảm thấy bản thân là người đứng ngoài xã hội, nếu mua sắm cùng phụ nữ sẽ khiến họ mất mặt.
Hơn nữa cũng từng có số liệu thống kê, chỉ vì lý do mua sắm này mà dẫn đến việc chia tay đã không phải tình trạng hiếm gặp.
Nghĩ lại mới thấy những người có thể kiên nhẫn cùng bạn đi mua sắm ngoài chân ái thì còn là gì nữa?
Nghĩ đến đây cô bỗng nhớ đến Trình Hải Phong, dù là Du Nguyên, Tiêu Tĩnh Lâm hay cả Điềm Hinh cũng chưa từng có mối tình nào vắt vai nên chỉ có thể thống kê trên người Trình Hải Phong, bởi vì anh có quá nhiều bạn gái.
Nhưng cô lại chưa từng thấy anh đi trung tâm mua sắm với bạn gái bao giờ, cùng lắm có dịp phải tặng quà thì anh chỉ gọi cho phòng thư ký chuẩn bị, nhưng làm xong là xách đít đi luôn.
Người đàn ông này quả là đến một chút dụng tâm cũng không có.
Không giống với…
Nhắc mới nhớ, trước kia đều là cô lôi Doãn Kỳ Thần đến trung tâm mua sắm vào những dịp cuối tuần, tự hào nhất chính là kiểu đàn ông cứng nhắc như anh lại có thể chiều theo ý cô.
Thật ra cứ mỗi lần vào trung tâm mua sắm, cô cứ đảo hết ba bốn vòng đó nhưng cuối cùng chỉ chọn mỗi đồ cho anh, bởi vì cô cảm thấy thích chọn quần áo cho anh hơn chính cô.
Cứ nghĩ đến việc anh đi làm sẽ thắt chiếc cà vạt, đeo chiếc đồng hồ, mang cúc măng sét,… Đều là những thứ do chính cô chọn cho anh.
Nghĩ đến những điều này khiến cô cảm thấy bản thân có thành tựu hơn bao giờ hết.
Chỉ là… Sau này những công việc đó có lẽ chỉ thuộc về vợ của anh, người vợ mà anh sắp lấy sao?
Diệp Tâm Giao gượng cười, cô khẽ lắc đầu.
Thật là, không hiểu sao cô lại cứ lơ đãng mà nghĩ đến anh, anh lấy vợ cũng là chuyện của anh cô quan tâm làm gì kia chứ?
Khi Diệp Tâm Giao ra ngoài, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Trình phu nhân, cô liếc qua Doãn Kỳ Thần một cái ánh mắt anh cũng nhìn cô, hình như hai người họ rất vui? Chuyện gì thế nhỉ? Cô nghĩ có lẽ hai người đang nói đến công việc, chắc là vậy rồi.
Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn đi đến bên cạnh Trình phu nhân, bà vừa nhìn thấy cô đã cười tít mắt.
– Sao rồi, con chọn được bộ nào chưa?
Diệp Tâm Giao còn chưa kịp trả lời thì giám đốc bên cạnh đã chen ngang.
– Mấy bộ quần áo này đều rất hợp với tiểu thư, phu nhân xem… – Vừa nói giám đốc vừa đưa điện thoại ra.
Diệp Tâm Giao trợn mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay giám đốc, trời ạ, người phụ nữ này chụp cô khi nào vậy? Cô thử hơn chục bộ chị ta cũng cố gắng chụp hơn chục bức cho cô luôn sao?
Ngay khi cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Trình phu nhân nói:
– Rất đẹp, đem gói tất cả lại, sau đó gửi đến địa chỉ này.
– Trình phu nhân đọc một dãy địa chỉ, cô chớp mắt, sao bà lại biết địa chỉ căn nhà của cô ở hiện tại? Cô liếc về phía Doãn Kỳ Thần, tự động xóa bỏ suy nghĩ của bản thân, Doãn Kỳ Thần chắc chắn không làm chuyện vô vị này.
Chắc là nghe Trình Hải Phong nói đây mà.
Mà khoan đã, gói tất cả lại ư?
Diệp Tâm Giao chẳng có lấy một cơ hội từ chối, giám đốc gặp khách hàng lớn đương nhiên sẽ không từ chối lợi nhuận.
Hai người họ chỉ cần vài ba động tác đã làm xong thủ tục.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trình phu nhân vang lên, bà ngẩng đầu nhìn cô.
– Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, dì ra ngoài nghe điện thoại một lát.
– Nói xong cũng không kể đến biểu cảm khác thường của cô mà rời đi.
Trong lòng Diệp Tâm Giao bỗng có chút buồn bực, không biết tại sao cô cứ cảm thấy thái độ của Trình phu nhân và Doãn Kỳ Thần cứ ý tứ kiểu gì ấy.
Nghĩ đến đây Diệp Tâm Giao bỗng liếc nhìn Doãn Kỳ Thần, cô còn chưa kịp nói gì cả người đã bị anh kéo đi, trên đỉnh đầu còn vang lên giọng từ tốn:
– Đến phiên em chọn cho tôi.
Cô bị Doãn Kỳ Thần xách một lèo qua khu thời trang nam, cô trừng mắt nhìn anh.
Tên đàn ông này bị sao vậy? Phát điên gì thế không biết.
– Anh thích đồ gì có thể tự chọn, mắt thẩm mỹ của tôi không được tốt lắm.
– Cô lạnh giọng nói.
– Không sao, em có thể thử.
– Anh tỏ ra y như đã hiểu.
Cô chau mày.
– Lỡ quần áo tôi chọn ra không hợp ý anh thì sao? Chẳng thà anh tự lựa chọn thì hơn.
– Đừng nhiều lời, em mau chọn đi.
– Cô chưa kịp dứt lời thì Doãn Kỳ Thần đã lôi xình xịch cô qua khu đồ vest.
Diệp Tâm Giao trừng mắt như muốn rớt luôn con ngươi ra ngoài, cô chẳng hiểu hôm nay mạch dây điện nào chạm vào anh thế nhỉ? Sao cứ bắt cô chọn làm gì, tưởng cô là nô bộc cho anh chắc?
– Chuyện chọn quần áo này không phải nên để vợ sắp cưới của anh làm sao? – Cô cười châm chọc.
– Bây giờ không có vợ, chỉ có em.
– Anh nhếch môi nói một câu hai nghĩa.
Tuy nhiên Diệp Tâm Giao chẳng còn tâm tư để nghe ra ý nghĩa đằng sau câu nói đó, cô hừ lạnh.
Chợt đảo mắt qua giá cà vạt bên cạnh, cô chỉ vào chiếc cà vạt nổi nhất trong số đó, chính là chiếc cà vạt có hoa văn lòe loẹt nhất.
Doãn Kỳ Thần hơi đen mặt, nhân viên bên cạnh cũng có chút gượng cười, ôi trời đó là hàng tồn chưa kịp đem vào kho, mắt thẩm mỹ của vị tiểu thư kém thế nào mà lại chọn đúng chiếc cà vạt này?
Diệp Tâm Giao đánh mắt nhìn nhân viên.
– Lấy chiếc đó! – Muốn cô chọn đồ cho anh chứ gì? Cô có gan chọn nhưng để xem anh có bản lĩnh thử hay không thôi.
Nhân viên gật đầu nhanh chóng đi lấy chiếc cà vạt đó ra đưa cho cô.
Diệp Tâm Giao mỉm cười hài lòng, cô đi đến bên cạnh Doãn Kỳ Thần đưa tay giơ cà vạt ra, nói với vẻ thản nhiên.
– Anh thấy sao? Không tồi chứ?
Doãn Kỳ Thần mặt vẫn không đổi sắc nói:
– Em đeo cho tôi.
– Vừa nói anh vừa gỡ thẳng chiếc cà vạt trên cổ mình xuống, sau đó ném qua một bên.
Diệp Tâm Giao đanh mặt, cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì Doãn Kỳ Thần đã kéo tay cô đặt lên cổ áo anh.
Sau đó tay anh lại thản nhiên kéo lấy eo cô, Diệp Tâm Giao vùng vằn muốn thoát ra nhưng càng bị giữ chặt lại, cô nghiến răng, bất mãn nói:
– Doãn Kỳ Thần, anh nên nhớ bản thân là người sắp lấy vợ, đừng có mà không biết tự trọng.
– Tôi lấy vợ và chuyện em thắt cà vạt cho tôi có quan hệ gì sao? – Anh thờ ơ lên tiếng.
– Anh… Tôi và anh chia tay rồi, tôi cũng không muốn ở đây điên cùng anh, bỏ ra… – Vừa nói cô vừa muốn thoát ra nhưng hai cánh tay của người đàn ông như gòng xiềng cứ trói lấy cô.
– Ừm, tôi biết nhưng… – Anh gật đầu, nghe như đã hiểu.
– Tôi không biết thắt cà vạt, chuyện này em không quên chứ?
Đương nhiên là cô không quên, vì trước đây toàn là cô thắt cà vạt giúp anh thôi, anh cái gì cũng giỏi chỉ duy nhất chuyện này là chẳng bao giờ làm cho ra hồn.
Lúc đó cô thường lấy chuyện này ra trêu anh, còn anh luôn ra vẻ thản nhiên nói rằng anh không biết thắt cà vạt vì đó là nhiệm vụ cả đời cô.
Mặc dù nghe câu này rất ngọt ngào nhưng cô vẫn cố cứng miệng cãi lại.
Sao anh biết chắc là cả đời? Lỡ như một ngày nào đó hai chúng ta chia tay…
Sẽ không có ngày đó.
Xì… Xem anh tự tin chưa kìa?
Tin anh đi, đời này của em không có khả năng yêu ai ngoài anh đâu.
Anh là quá tin tưởng vào bản thân hay quá tự đại ngông cuồng vậy?
Cả hai! Vì anh sẽ không cho em có cơ hội buông tay.
…
Thấy cô vẫn cứ cúi đầu trầm mặc, Doãn Kỳ Thần mới khẽ nói:
– Em không định cùng tôi đứng ở tư thế này cả buổi đấy chứ?
Cô lườm anh một cái, sau đó không kiêng nể gì mà kéo thấp đầu