Trong khoảnh khắc khi Doãn Kỳ Thần xuất hiện, Diệp Tâm Giao dường như tìm được một chỗ dựa cho mình.
Không, chính xác mà nói chính cô rất biết ơn Doãn Kỳ Thần lúc này, bởi vì nếu không có anh cắt ngang cô cũng sẽ không biết phải làm sao để đối mặt với sự oán hận của người đàn ông này.
Bởi vì cô vừa nhìn thấy sát khí trên người ông ta.
Diệp Tâm Giao cắn môi, cô siết chặt nắm tay, bờ vai đột nhiên ấm lên, một chiếc áo khoác choàng lên người cô như che đi cái lành lạnh của gió bắc đang hiện về.
Doãn Kỳ Thần thản nhiên đi đến bên cạnh kéo lấy cả người cô vào lòng.
Người đàn ông kia nhìn thấy cảnh tượng này giống như đã ngầm hiểu ra điều gì đó, ông ta bật cười:
– Thật không ngờ, không những Trình gia muốn bảo vệ cô mà cả bộ trưởng Doãn đây cũng muốn bao che cho cô.
Câu nói này của ông ta khiến cô chợt sững người cũng biết cảm xúc của mình vừa rồi hoang đường biết bao.
Nhưng Doãn Kỳ Thần dường như không cho cô có cơ hội đổi ý, anh kìm chặt cô trong lòng, biểu cảm vẫn không mặn không nhạt nói với người đàn ông trước mặt.
– Khang lão nhân, nếu không còn việc gì nữa tôi có thể đưa người phụ nữ của tôi đi được rồi chứ? – Giọng nói anh thản nhiên, nhất là khi nói câu “người phụ nữ của tôi”, trái tim Diệp Tâm Giao lại không tự chủ mà đập mạnh.
Cô thầm mắng bản thân vô dụng nhưng nghĩ lại trong hoàn cảnh rối rắm này cô trách mình thì được gì?
Người đàn ông kia nghe xong chỉ cười không nói nhưng ánh mắt đã âm lạnh đến cực điểm.
Doãn Kỳ Thần cũng không quá để tâm đến ông ta, anh kéo lấy tay cô xoay người rời đi.
Diệp Tâm Giao biết trong cục diện này cô chỉ có thể đi cùng Doãn Kỳ Thần, nhưng khi cô vừa bước lên xe đã nghe người đàn ông kia nói vọng lại một câu.
– Bộ trưởng Doãn, Solomon chính là kẻ đã hại chết bố cậu, chắc cậu không quên đấy chứ? Đừng để một ngày nào đó bản thân yêu lầm con gái kẻ thù đến lúc đó ngay cả mẹ cậu cũng cảm thấy thật bất hạnh khi đã sinh ra cậu.
Solomon: Tổ chức tội phạm có tên là Solomon.
Cả người Diệp Tâm Giao chợt cứng đờ, nhưng chưa để cô có phản ứng Doãn Kỳ Thần đã ngay lập tức đóng cửa xe lại.
Cô không còn nghe thấy anh nói gì nữa nhưng cô lại thấy gương mặt khó coi của người đàn ông kia.
Doãn Kỳ Thần nói xong liền quay người lên xe, người đàn ông nhìn theo bóng xe không rời mắt.
Chợt một quả bóng lăn đến chân ông ta, một cậu bé chạy tới nhặt lấy quả bóng, ông ta nhìn cậu bé sắc mặt không cảm xúc, ai ngờ vừa định bước đi cậu bé lại đụng vào gấu quần của ông ta, ông ta vội giật chân lại sau đó xoay người sải bước đi khỏi đó.
Khi cậu bé còn thẫn thờ ngồi trên nền đất, mẹ cậu liền hốt hoảng chạy lại, không ngờ lại nghe cậu bé nói một câu.
– Mẹ ơi, con thấy súng! – Cậu nói xong còn không nhịn được mà hưng phấn reo lên.
– Là súng thật đấy ạ, tuyệt quá!
Mẹ cậu bé vừa nghe xong liền hết hồn vội bịt miệng con trai lại, sau đó nhanh chóng dắt cậu bé rời đi.
Súng chưa bao giờ là thứ vũ khí tốt lành, thấy nó giống như nhìn thấy cái chết vậy.
…
Trên xe, đầu óc Diệp Tâm Giao vẫn chưa thể thả lỏng.
Nhớ lại những lời người đàn ông kia nói càng khiến lòng cô thêm lạnh lẽo.
Khẽ hít một hơi thật sâu, sau khi đã bình ổn lại tâm trạng cô mới nói:
– Anh dừng trước làn đường trước mặt là được.
Thế cục lúc nãy khiến cô không còn sự lựa chọn nào khác nên phải đi theo anh nhưng bây giờ thì không cần nữa, nhớ lại câu “người phụ nữ của tôi” đó của anh tim cô lại bắt đầu loạn nhịp, cô thật sự không muốn để cảm xúc cứ tiếp tục dây dưa như thế này nữa.
Nếu không cô sợ mình lại tổn thương thêm một lần nữa mất.
Nhưng Doãn Kỳ Thần cũng chỉ liếc cô một cái, anh không nói gì liền rẽ hướng sang làn đường cao tốc.
Diệp Tâm Giao cắn môi, cô muốn nói lại thôi cuối cùng đành mặc kệ anh, đợi qua đường cao tốc rồi hẳn xuống cũng được.
Nhưng nhịn một lúc cuối cùng cô cũng không chịu được, bởi vì đoạn đường cao tốc này quá dài.
Nhớ lại không khí đêm hôm qua chợt khiến cô hơi nổi da gà.
– Người đàn ông đó… Anh biết ông ta là ai không? – Cô thử hỏi.
Lần trước gặp mặt cô đã cảm thấy kỳ lạ nhưng hỏi Trình Hải Phong thì anh ấy lại đánh trống lảng một hồi rồi lủi vào đến quán lẩu luôn.
Cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa thể biết lai lịch thật sự của ông ta.
Nhìn tuổi tác hình như là anh em gì đó của Khang An nhưng cô lại chưa bao giờ nghe tới người đàn ông này.
Nếu hôm nay đã gặp được Doãn Kỳ Thần chi bằng nhờ anh cho lẹ.
Hơn nữa nghe anh gọi ông ta là Khang lão nhân, hơn nữa nghe giọng điệu của ông ta hình như còn biết rất rõ Doãn Kỳ Thần là ai nữa kìa.
Cô hỏi xong cũng cảm thấy có chút sai lầm, thầm nghĩ nếu anh thản nhiên phủ nhận hay bơ luôn câu hỏi này vậy thì thôi cô sẽ không hỏi nữa.
Diệp Tâm Giao đã chuẩn bị sẵn sàng nghe anh từ chối, kết quả câu đầu tiên anh thốt ra lại chính là…
– Em chịu nói chuyện rồi à?
Diệp Tâm Giao:…
Cái kiểu câu hỏi gì thế này?
Cô liếc anh một cái, nhìn ra cửa sổ chẳng thèm bận tâm đến anh nữa.
Nhưng qua chưa được nửa phút đã nghe anh nói.
– Đi ăn cơm, tôi sẽ nói cho em nghe.
– Ngữ điệu anh thản nhiên đến kỳ lạ, không nghe ra ý từ trêu đùa gì nhưng càng như vậy lại khiến Diệp Tâm Giao có chút không được thoải mái.
– Vậy thì anh không cần phải nói.
– Cô nói.
– Nhưng tôi đã quyết định sẽ nói.
Diệp Tâm Giao câm nín, đây lại là cái thể loại logic trời đánh gì nữa thế?
– Tôi muốn xuống xe.
– Đây là đường cao tốc.
– Anh gác một tay lên cửa xe, không thể không nhắc nhở.
Cô mím môi, khẽ nói:
– Vậy chạy hết đường này, anh có thể để tôi xuống.
– Chuyện này không do em quyết định.
– Anh…
Diệp Tâm Giao còn chưa kịp nói hết câu thì Doãn Kỳ Thần đã bắt đầu tăng tốc, cả người cô suýt nữa thì văng luôn ra ngoài.
Diệp Tâm Giao xanh mặt hét lớn:
– Doãn Kỳ Thần anh lái xe cẩn thận một chút được không?
Đáp lại, Doãn Kỳ Thần lúc này cũng chẳng để ý đến thái độ của cô, vẫn tiếp tục nhấn ga tăng tốc.
Diệp Tâm Giao túm chặt dây an toàn, chỉ có thể liếc anh trong im lặng.
…
Tầm chiều, Trình phu nhân từ Trình gia quay về, bà cũng không có ý định về biệt thự riêng của mình mà gọi tài xế lái xe đến thẳng căn hộ của con trai.
Nhấn chuông một hồi, cuối cùng cũng có người mở cửa, Trình phu nhân vừa định giáo huấn thằng con trai của mình một trận nhưng khi cửa căn hộ vừa được mở ra tất cả mọi lời nói của bà đều bị nuốt lại vào trong.
Điềm Hinh còn tưởng Trình Hải Phong quay về, không ngờ vừa mở cửa ra lại gặp ngay một “quý bà” làm cô cũng hơi sững sờ.
Hai người chớp mắt nhìn nhau trong ba giây, Trình phu nhân mới chợt lùi lại một bước, ánh mắt thầm nhìn lại quan cảnh căn hộ.
Bà cảm thấy hình như mình nhớ không lầm, đây đúng là nhà của con trai bà mà.
Ừm, đúng là như vậy nhưng sao…
Thấy người đàn bà trước cửa không nói gì, Điềm Hinh hơi nhíu mày.
Từ ngày đi theo Trình Hải Phong cô đúng là chỉ gặp những chuyện kỳ lạ.
– Cho hỏi…
– Đây có phải là…
Hai người đồng thời lên tiếng.
– Bà tìm chủ căn nhà này sao?
Điềm Hinh đột nhiên nhớ đến lời Trình Hải Phong nói.
Anh nói đã tìm một người giúp việc nấu ăn cho cô, thật ra cũng chẳng phải sợ cô đói gì chẳng qua sợ cô phá luôn căn bếp nhà anh thì có.
Nhưng mà nhìn người đàn bà trước mặt cô lại chẳng thể nào liên hệ bà ấy với một bảo mẫu mới đến được.
Đúng vậy nhìn sao cũng không giống, nhưng mà người có tiền như Trình Hải Phong nếu đã lựa chọn giúp việc chắc chắn cũng là người tài trong tất cả những người tài.
Ừm, nghĩ vậy nên cô cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Trình phu nhân nghe cô gái nói vậy liền vô thức gật đầu.
Nhưng bà tuyệt đối không ngờ câu tiếp theo của cô gái lại khiến bà chết sững.
– Bà chính là người giúp việc do Trình Hải Phong mời về đúng không?
Trình phu nhân hóa đá.
Từ chức mẹ mà xuống làm người giúp việc nhà cho con trai luôn thì có hơi… Chuyện này vẫn không nên nghĩ tiếp.
Điềm Hinh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô vừa từ bên ngoài về, bây giờ lại hơi đói nữa nếu đã có người đến nấu ăn vậy thì còn gì bằng.
Điềm Hình liền mời Trình phu nhân vào nhà, cô còn rất tinh ý rót nước cho bà, từ trước đến giờ cô thích nhất là những người có thể cho cô ăn, mà người đàn bà trước mặt rất có thể là một trong số những người đó.
– Bà không cần sợ, chủ căn nhà này cũng là một ông chủ tốt, à đúng rồi bà tên gì? – Cô vui vẻ hỏi.
Có lẽ thấy bà cứ ậm ừ không lên tiếng, cô lại nghĩ bà ngại chủ nhà.
Cô chưa từng làm giúp việc cũng chẳng biết có giúp việc sẽ như thế nào cho nên ngoại trừ đối xử với người ta cởi mở một chút, cô lại chẳng biết làm gì.
Trình phu nhân nhìn cô gái hoạt bát trước mặt mình, bà lại không nhịn được cười.
Cái gì mà bà không cần sợ, cái gì mà chủ nhà này rất tốt? Đây thật sự là lần đầu tiên bà nghe có người nói tốt về con trai mình đấy, thật khiến bà không biết nên khóc hay nên cười đây?
Nghĩ nghĩ một lát bà khẽ hắng giọng:
– Tôi… Cô cứ gọi tôi là bác Hà.
– Bác Hà? – Cô hơi gật đầu.
– Đúng vậy, còn cô tên gì? – Bà cười nói.
– Tên của tôi là Điềm Hinh.
– Điềm Hinh… Cái tên này rất đẹp! – Bà nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, tỏ ý khen ngợi.
Điềm Hinh thích nhất là có người khen cô.
Hơn nữa cô cảm thấy người đàn bà trước mặt rất phúc hậu cho nên thiện cảm lại càng tăng.
– Đúng rồi, cô và… Cậu chủ nhà này có quan hệ thế nào vậy? – Trình phu nhân thử hỏi.
Tuy con trai bà từ xưa đến nay là một tên tiểu tử thối “lăng nhăng” nhưng bà thừa biết nó chưa bao giờ chính thức dẫn cô gái nào về nhà.
Hay nói cách khác nó cũng chưa bao giờ cho phụ nữ một lời hứa hẹn gì.
Người làm mẹ sao không hiểu con trai mình chứ nhưng mà… Sao hôm nay trong nhà nó là xuất hiện một cô gái thế kia? Chuyện này thật khiến bà không khỏi tò mò.
Điềm Hinh suy nghĩ rất đơn thuần, đương nhiên không để ý đến câu hỏi nhiều chiều suy nghĩ của bà.
– Chúng tôi… – Nói đến đây bụng cô đột nhiên kêu lên, cô hơi ngượng ngùng nói.
– Hay là bà đi nấu ăn cho tôi được không?
Trình phu nhân cũng nghe thấy tiếng bụng réo của cô, bà cười nói:
– Được chứ được chứ, à trong lúc nấu ăn cô có thể kể một chút chuyện… Để tôi nắm rõ tình hình hơn trong nhà ấy.
– Trình phu nhân mang tạp dề, sau đó nói tiếp.
– Cô không ngại chứ?
– Không thành vấn đề! – Cô nghiêm túc gật đầu, mặc dù thấy người giúp việc này hơi kỳ lạ nhưng lại nghĩ có lẽ mỗi người giúp việc đều muốn nắm rõ tình hình của chủ nhà như vậy có lẽ sẽ càng tiện để người ta làm việc hơn.
Hơn nữa, cô với Trình Hải Phong cũng chẳng tính là quen lâu, chuyện cô kể cùng lắm cũng chỉ sơ bộ thôi.
…
Diệp Tâm Giao bị Doãn Kỳ Thần đưa đến hội quán Dawn dùng bữa.
Dawn: Ánh Dương
Trước khi xuống xe anh còn uy hiếp cô, nếu cô không tự mình đi theo anh thì anh sẽ đích thân bế cô xuống.
Diệp Tâm Giao không còn sự lựa chọn nào khác đành đi theo anh vào trong hội quán.
Nhân viên phục vụ vẫn rất niềm nở như thường lệ.
Tuy Diệp Tâm Giao rất không hài lòng về dáng vẻ tỏ đứng đắn của anh trước mặt người khác nhưng cô cũng đành mặc kệ, ít nhất nhìn anh vẫn có vẻ muốn trả lời câu hỏi của cô nên cô cứ tạm thời bỏ qua những khuất tất dành cho anh vậy.
Diệp Tâm Giao rất cảm kích khi anh chọn một vị trí vừa gần cửa sổ lại vừa gần quầy bánh ngọt, một lát ăn xong cô có thể mua chút điểm tâm ngọt vừa vặn mang tới cho Du Nguyên.
Chuyện cậu ấy đột ngột trở về Bắc Kinh khiến cô cũng bất ngờ nhưng vừa hay vì cô vẫn còn đang ở Bắc Kinh.
Còn cả Tiêu Tĩnh Lâm, mấy ngày nay không liên lạc với cậu ấy, xem ra việc đóng phim thật sự rất bận.
Diệp Tâm Giao chợt nghĩ đến khoảng thời gian học đại học, mặc dù mỗi đứa đều có chuyện cần làm, song đến buổi tụ họp ai cũng sẽ có mặt đông đủ.
Còn bây giờ mỗi đứa một nghề, mải mê cho những lo toan bận bịu của riêng mình, không ai còn đủ thời gian la cà cùng nhau nữa.
Có người nói, con người vì đua đòi theo thế giới mà thay đổi, nhưng có ai biết, môi trường mới chính là căn nguyên thay đổi chúng ta.
Cũng có một câu rất hay: Ghét của nào trời trao của đó.
Chính là sẽ có một ngày bạn trở thành loại người mà mình ghét nhất thậm chí là từng cảm thấy khó ưa nhất.
Nhưng rốt cuộc cũng là do cuộc sống tạo thành.
Và rồi nó bắt bạn phải làm quen và chấp nhận với mọi thứ.
Hai chữ “tha hoá” có lẽ cũng được hình thành từ đó.
Sẽ có một một ngày…
Bạn trở nên xu nịnh thảo mai, cũng bởi vì trong môi trường bắt nhịp xung quanh.
Bạn trở nên đua đòi đố kỵ, cũng bởi vì nếu thành tích bạn không cao bạn sẽ bị cấp trên sa thải.
Bạn trở nên cộc cằn khó tính, cũng bởi vì áp lực công việc khiến bạn mất đi thú vui ngoài cuộc sống.
Bạn trở nên mạnh mẽ cứng rắn, cũng bởi vì bạn hiểu ra chân lý kẻ mềm yếu nhu nhược mãi mãi là kẻ xếp sau mọi người.
Bạn trở nên thờ ơ lạnh nhạt, cũng bởi vì trái đắng của cuộc sống khiến bạn hiểu nhiệt tình quá đôi khi lại khiến người khác coi thường bạn.
Còn Diệp Tâm Giao? Cô của hiện tại là một người dễ chấp nhận hiện thực, hay nói đúng hơn là cô mệt mỏi với những tranh đấu cũng mệt mỏi với sự bạc bẽo của loài người.
Cho nên cô chấp nhận, im lặng và mặc nhận.
Nói thẳng ra chính là dường như cô đã mất đi khả năng đấu tranh cho cuộc sống này rồi…
Luật sư Diệp luôn đứng về chính nghĩa thật sự đã chết rồi!
…
Salad cá hồi và Cream Brulee được mang ra, tiếp sau đó là hai món bít tết đi kèm với một chai Malbec.
Diệp Tâm Giao cũng có một hiểu biết nhất định về rượu vang, theo cô được biết Malbec là một loại rượu vang đỏ full – bodied mọc chủ yếu ở Argentina.
Đây là một trong những loại rượu nho tuyệt vời khi kết hợp với các loại thịt nạc đỏ.
Trên bàn là những thức ăn tây khiến cô ngán ngẩm, thứ duy nhất khiến cô hài lòng chính là món bánh su vị sô cô la hạnh nhân đằng kia.
Món chính được mang ra Diệp Tâm Giao còn chưa kịp nói gì thì Doãn Kỳ Thần kéo hai phần bò bít tết về phía mình, sau đó để món trứng Cream Brulee trước mặt cô.
Anh ăn tận hai phần bít tết lận sao?
Đây là câu hỏi được đặt ra trong đầu cô lúc này nhưng cô lại cảm thấy mình hơi nhiều chuyện nên đành thôi, chỉ đành chú tâm chú tâm vào món bánh trứng trước mặt.
Vừa đưa miếng trứng lên miệng cô đột nhiên nhớ tới câu chuyện chính của mình.
Cô lại đặt bánh trứng xuống, hắng giọng hỏi:
– Anh… Còn chưa trả lời cho tôi biết…
Doãn Kỳ Thần đang nghiêm túc cắt thịt lại nghe cô hỏi câu này, anh bất giác ngẩng đầu.
Diệp Tâm Giao vốn đang mang tâm thái nghe chuyện, nào ngờ anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt, đến cả một câu cũng không nói.
– Tôi chỉ… Muốn hỏi.
– Nói xong câu này cô lại muốn tát cho mình một cái.
Không hiểu sao cứ trước mặt anh là tim đập chân run.
Nghĩ lại mình đúng thật là quá vô vụng.
Nhưng cô nghĩ chắc vì anh từng làm trợ giáo cho nên cô mới bị ám ảnh dáng vẻ “thầy giáo” đó của anh.
Đúng vậy, chắc chắn là do ý nghĩ ảnh hưởng tâm sinh lý đó mà ra.
Doãn Kỳ Thần không ngờ cô lại nói như vậy, môi mỏng căng ra hơi mím lại, anh lại cúi đầu tiếp tục cắt