Phương Nguyệt chưa đến được cổng nhà Cao gia đã bị năm sáu kẻ áo đen bắt lại.
Phương gia đã nghĩ tới điểm sẽ bị Phương Nguyệt phá đám cho nên đã cho người đứng trước Cao gia chờ sẵn.
Một người phụ nữ sao có thể so được với đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, Phương Nguyệt chỉ có thể bất lực bị trói trên xe, miệng không ngừng ú ớ như muốn kêu gào gọi đứa con của mình.
Cùng lúc đó người của Cao gia tiến hành làm phép, cả người Diệp Tâm Giao cứ như vậy mà đơ ra như một khúc gỗ, đôi mắt cô vẫn lạnh lùng và bất động giống như một người từ cõi chết trở về.
Bởi vì trước khi làm lễ cô đã từng hỏi họ, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì có phải họ sẽ không tìm đến mẹ con cô gây chuyện nữa không? Họ đã gật đầu hứa với cô, vì thế cô bán đứng chính mình.
Nghi lễ làm xong đã là xế chiều, bọn họ gần như muốn rút cạn máu của cô để truyền cho cháu gái của họ.
Sau nghi lễ kết thúc, Phương gia quăng cô ra ngoài cổng như vứt một túi rác.
Sau đó cô nhìn thấy mẹ mình, đôi mắt bà đỏ hoe, bà đi đến trước mặt cô, quỳ xuống ôm lấy cô vào lòng.
Bên tai cô không ngừng nói câu xin lỗi.
Diệp Tâm Giao rất muốn nói với mẹ là mình không sao, ngoại trừ rút máu cô họ cũng chẳng làm gì hết nhưng khi cô vừa mở miệng ý thức đã ngay lập tức mất đi, cả người đổ gập xuống.
Cô nằm trong viện suốt hai tháng trời.
Đúng vậy, giống như thầy tướng số đó nói tất cả những bệnh tật và tai ương đều sẽ dần chuyển lên người cô hành hạ cô cho đến năm mười lăm tuổi.
Người của Cao gia đã sắp xếp cho cô chuyển đến ngôi trường mà cháu gái họ học.
Mẹ cô đối với chuyện này càng trở nên thầm lặng, Phương Nghi đến nhà đưa tiền đóng học phí cho cô lại bị mẹ cô thẳng thừng đuổi ra khỏi nhà.
Bà có thể cho con gái chuyển trường nhưng tuyệt đối không dùng đến một đồng nào của Phương gia.
Nhờ phúc của Cao Diên Diên, sau khi chuyển vào ngôi trường mới cô đã gặp được Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm, giống như mở ra một cuộc đời mới cho cô vậy.
Mặc dù trong suốt thời gian đó sức khỏe của cô vẫn không tốt, không chỉ thường xuyên chảy máu mũi giữa tiết còn hay ngất xỉu trong giờ học thể dục.
Khám bác sỹ, bác sỹ chỉ nói sức đề kháng của cô quá kém nhưng ông ấy lại không biết từ trước đến giờ cô giỏi nhất là vận động, dù có học nhiều đến đâu cũng chưa từng bị chảy máu mũi nói chi đến chuyện ngất rồi thường xuyên sốt cảm liên miên.
Vào năm sinh nhật mười bốn tuổi cũng là lần cuối cùng cô được nhìn thấy bố mình.
Ngày hôm đó, trước mặt cô là một chiếc bánh kem do mẹ chuẩn bị, trên bánh kem còn có gắn thêm ba khối kẹo hình mặt người, cũng chính cô là người đã giúp mẹ làm nên ba khối kẹo có hình thù chẳng giống ai đấy.
Đợi suốt buổi tối cuối cùng hai mẹ con cũng thấy bố về, trên tay còn cầm thêm một hộp quà rất đẹp.
Cô còn chưa kịp vui mừng thì mẹ đã bảo cô ngồi ở đây chờ bố mẹ một lát sau đó kéo bố vào phòng.
Tính trẻ con tò mò cô liền lén theo bố mẹ, qua khe cửa cô thấy toàn thân bố đều là máu, sau lưng thậm chí là dưới chân đều có vết thương rất sâu.
Mẹ cô cuống cuồng liên tục băng bó vết thương cho bố, khóe mắt bà đỏ hoe, trong giọng nói không nhịn được những lời oán trách:
Ông xã, khi nào anh mới rời khỏi đó?”
Bố cô thấy bà tức giận bèn mỉm cười cố trấn an bà: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”
“Nhưng mà…” Nhìn vết thương trái tim mẹ cô khẽ thắt lại, bao nhiêu năm cứu chữa cho người khác không sao nhưng người đang bị thương nặng ở trước mặt bà lại chính cho chồng bà, bà có thể không lo lắng được sao?
Cô thấy bố giơ tay xoa đầu mẹ, cưng chiều nói: “Tin anh, sau khi chuyện này kết thúc anh nhất định sẽ dẫn em và con đi.”
Bà lắc đầu, nước mắt gần như trào khỏi khóe mi: “Em không cần gì cả, em chỉ cần anh, cần gia đình của chúng ta.”
Bố cô mặc kệ vết thương trên người, khẽ ôm bà vào lòng, an ủi: “Anh biết, vì vậy anh càng không để em và con xảy ra chuyện, vì em và con là gia đình của anh, là mái ấm của anh.”
Bà cố gắng không để nước mặt mình rơi ra, cắn răng nói: “Hứa với em, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải bảo vệ tốt bản thân, vì em và vì con.”
“Được, vì gia đình nhỏ của chúng ta, anh nhất định sẽ bình an trở về.” Bố cô nghiêm túc gật đầu.
Từ lúc hiểu chuyện cô vẫn luôn nghi ngờ về nghề nghiệp của bố mình, cả bố và mẹ đều nói rằng bố chỉ là công viên chức bình thường nhưng trong thâm tâm cô biết rõ, không phải.
Vì vậy cho nên chính đoạn đối thoại tiếp theo của hai người đã làm cô sáng tỏ.
“Ông xã, có phải anh… Cũng nghi ngờ bố em không?” Băng bó xong vết thương, bà nhìn ông khẽ hỏi.
Nghe câu hỏi này cả cô và bố đều chợt sững người.
“Nguyệt Nguyệt…” Bố cô khẽ gọi.
Mẹ cô lại lắc đầu nói: “Em biết anh nghi ngờ ông ấy, cho nên anh mới không nói cho Giao Giao biết chuyện bố nó là cảnh sát ngầm.
Bởi vì anh sợ có một ngày chính tay anh bắt ông ngoại Giao Giao, người làm mẹ như em sẽ khó xử trước mặt con, đúng không?”
Giọng nói mẹ cô rất bình tĩnh giống như vừa nói ra một chuyện chẳng liên quan đến mình nhưng cả cô và bố đều biết bà là không muốn để bố cô phải khó xử nên mới nhẫn nhịn khi nói ra câu này.
Một bên là bố mẹ bà, một bên là chồng và con gái của bà, cho dù xét thế nào thì cũng đều là người thân của bà.
Bố mẹ có đối xử tệ với bà thì họ cũng là bố mẹ bà là người đã sinh ra bà, nuôi dưỡng bà, cho dù họ có phạm tội ác tày trời thì vẫn là bố mẹ bà.
Nói không quan tâm tức là nói dối rồi…
Chuyện bố cô là cảnh sát từ lâu cô đã suy đoán nhưng lại không dám khẳng định, vì cô từng thấy ảnh bố mặc cảnh phục.
Có lẽ do trách nhiệm của một cảnh sát lại trái với nghĩa vụ của một người chồng, bố cô đã không còn sự lựa chọn nào khác, ông chỉ có thể cúi đầu nói một câu: “Anh xin lỗi…”
Mẹ cô mỉm cười, bà không trách ông, một chút cũng không trách ông.
Năm xưa không phải vì ông là một cảnh sát cho nên bà mới nguyện ý gả cho ông sao? Bà thích dáng vẻ hiên ngang của ông khi chiến đấu với tội phạm.
Bà thích một người đàn ông có đôi mắt sáng, không nhiễm tí bụi trần, ánh mắt của ông chính là ánh mắt của một người đàn ông chính nghĩa, dù cho thương tích đầy mình vẫn nguyện đi theo bảo vệ chính nghĩa.
Phương Nguyệt cắn môi, người đáng trách phải là bà mới đúng.
“Không, em mới là người phải xin lỗi anh, là em không bảo vệ tốt con gái của chúng ta, em sai rồi…” Đôi mắt xinh đẹp tựa như không giữ được những giọt nước tràn mi, bà cắn chặt răng cố ngăn lại tiếng khóc bất chợt nghẹn ngào.
Bố cô vẫn luôn như vậy, chỉ cần thấy mẹ khóc là ông lại luống cuống tay chân, vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, ông lại dịu giọng ân cần: “Bà xã, em đang nói gì vậy?”
Mẹ cô cắn môi, bật khóc: “Giao Giao từng bị người của Phương gia và Cao gia đem đi tế thần và cải mệnh cho con gái của Phương Nghi.
Cho nên sức khỏe của con bé mới ngày càng yếu như vậy… Họ, họ còn nói nếu không qua được năm mười lăm tuổi, Giao Giao chỉ có một con đường chết…” Bà đau đớn quỳ rạp xuống đất: “Ông xã, chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao với con bé đây?”
Qua khe cửa cô thấy cả người bố gần như bất động, cô nghĩ bố sẽ chất vấn mẹ hoặc nói những câu đại loại như vậy nhưng không, sau giây bất động ấu ông lại ôm chầm lấy bà, giọng nói cũng trở nên nghẹn lại: “Xin lỗi em, anh xin lỗi… Là anh không bảo vệ tốt cho hai mẹ con em…”
Diệp Tâm Giao trốn ngoài cửa, sóng mũi cô chợt cay nồng.
Cô biết chuyện năm mười lăm tuổi cô có khả năng sẽ chết.
Còn chuyện gì nực cười hơn chính chuyện này nữa không? Bản thân cô lại có thể biết chính xác tuổi thọ của mình?
Ngày sinh nhật hôm đó, cả bố và mẹ cô đều không nhắc đến chuyện kia nửa điểm, cô cũng vậy, vẫn làm như bản thân không biết chuyện gì cả.
Lúc ước nguyện trên ngọn nến cô chỉ có nguyện vọng duy nhất.
Đó chính là bố mẹ được bình an.
Món quà ngày hôm đó bố tặng cho cô là một bức ảnh gia đình bố nhờ một họa sĩ họa lại thành tranh.
Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy bức tranh đó cô lại bật khóc.
Một cô con gái mười bốn tuổi đương nhiên sẽ có cảm giác xấu hổ khi khóc trước mặt bố mẹ mình.
Nhưng ngay lúc đó cô lại không nhịn được mà bật khóc, bởi vì cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô có một gia đình thật hạnh phúc.
Bố mẹ thấy cô khóc cũng luống cuống theo, hỏi cô có chuyện gì sao lại khóc? Cô nói bởi vì cô vui quá, bởi vì mỗi năm cô đều được đón sinh nhật với bố mẹ, cô muốn năm nào cũng giống như năm nay, chỉ cần gia đình có đủ ba người thôi cũng khiến cô an tâm.
Khi nghe được những lời cô vừa nói, mẹ cô cũng bật khóc, bố không nói gì chỉ ôm lấy hai mẹ con vào lòng.
Cô nghẹn ngào hỏi bố: “Bố đã từng hứa, mỗi năm sẽ tặng cho con một món quà, tặng đến khi nào con lấy chồng mới thôi.
Nếu sau này con mãi mãi cũng không lấy chồng thì bố cũng sẽ mãi mãi tặng quà cho con phải không?”
“Bố nhớ, mỗi năm bố đều sẽ tặng cho con một món quà, nếu con không lấy chồng thì bố sẽ mãi tặng quà cho con, mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của con…” Bố siết chặt vòng tay ôm hai mẹ con, bên môi liên tục thì thầm.
Phương Nguyệt nghe hai bố con nói vậy bà càng khóc dữ hơn, bà chưa từng để mình phải xúc động như thế này nhưng hôm nay bà dường như bỏ mặc tất cả mọi cứng cỏi của mình mà bật khóc.
Diệp Tâm Giao cũng siết chặt lấy hai người, so với chết cô lại càng sợ phải mất họ hơn, cô như thầm nói với hai người rằng: Con sẽ không lấy chồng, vì vậy mỗi năm bố nhất định phải tặng quà cho con, mẹ nhất định phải làm bánh kem cho con, mỗi năm hai người nhất định phải nhớ đến con…
Đêm hôm đó, cả ba người đều khóc đến sưng mắt, nhưng trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười.
Một bàn thức ăn thịnh soạn và món bánh kem ngon lành khiến ai nấy cũng đều vui vẻ.
Thật ra trong lòng họ luôn nghĩ về một phép màu, chính là phép màu bảo vệ người mà họ yêu nhất.
Nhưng ai trong họ cũng không biết rằng đây lại chính là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng họ được bên cạnh nhau.
Trước sinh nhật mười lăm tuổi của Diệp Tâm Giao diễn ra đã có một chuyện xảy đến với cô.
Đây cũng chính là căn nguyên đã gây ra căn bệnh sợ số học của cô sau đó và khiến tần trí nhớ của cô như bị đảo lộn.
Diệp Tâm Giao bị bắt cóc, cô bị đưa đến nhà thờ ở Cáp Nhĩ Tân.
Đây cũng chính là nhà thờ Sophia mà cô và Doãn Kỳ Thần sau này sẽ đến.
Người bắt cô là ai cô không biết chỉ biết bọn họ nhằm vào bố cô.
Bởi vì cô đã nghe thấy chúng nói:
“Thật không ngờ hắn lại chính là con rể của chủ nhân chúng ta.”
“Là cảnh sát ngầm sao? Đúng là che giấu thật kỹ.”
“Yên tâm đi, con gái hắn hiện giờ đang ở trong tay chúng ta, hắn có muốn mọc cánh cũng khó mà bay trừ phi hắn bỏ mặc con gái không lo.”
“Sao hắn có thể bỏ mặc con gái mình chứ? Tao nghe nói hắn thương con gái tới nỗi đi cải mệnh, lấy mạng mình đổi với mạng con gái nữa kìa.”
Cô bị trói rồi để vào trong một chiếc thùng to, chỉ có thể dỏng lắng tai lên nghe manh mối từ cuộc hội thoại của bọn chúng.
Đột nhiên bọn chúng mở thùng ra rồi kéo cô ra ngoài.
Ánh sáng bất chợt chiếu vào khiến cô nheo mắt, nhưng cô lại không biết mặt bọn chúng vì trên mặt chúng đều có một chiếc mặt nạ cười quái dị.
Bọn chúng cũng không hề để ý đến cô chỉ kéo cô lên sau đó treo cả người cô lên một tấm bia dùng để ngắm bắn.
Cô bị trói trên tấm bia hết một ngày một đêm, giống như một cục thịt nạc chỉ chờ đầu bếp chế biến.
Thật ra cô rất rõ bọn chúng định làm gì, chuyện bố cô là cảnh sát ngầm đã bị vạch trần, bọn chúng chỉ cần chờ bố cô đến cứu cô thì ngay lập tức sẽ biến cô thành một cái tổ ong trước mặt ông.
Bởi vì từ ngữ điệu của chúng đã cho cô biết, chúng không hề muốn tha mạng cho bất cứ ai.
Cái bọn chúng muốn chính là để bố cô chứng kiến cái giá phải trả khi dám phản bội bọn chúng.
Bị treo trên tấm bia một ngày một đêm, không có đồ ăn thức uống lại cứ cách một tiếng bọn họ sẽ dùng roi đánh vào người cô.
Cô của bây giờ thật giống như chiếc bao tải mặc cho bọn tội phạm trút giận.
Đột nhiên cô lại nhớ đến những lời ông thầy tướng số đó nói, qua mười lăm thì sinh không qua thì tử.
Cô nghĩ kiếp nạn của mình thật sự cũng đã đến rồi… Chỉ là sinh sinh rồi tử tử gì đó đã biến thành những khái niệm mơ hồ trong mắt cô.
Trong khoảnh khắc cận kề với cái chết không ai là không sợ chết cả.
Hơn nữa, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, lại càng không cam tâm để chính mình ra đi như vậy.
Cô đã hẹn với Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm đi du lịch, còn hẹn với bố mẹ là năm nay nhất định phải đón sinh nhật thật to để sang năm cô còn lên cấp ba nữa chứ!
Nhưng thời khắc này khi sinh mệnh như dần yếu đi trong người cô, cô lại thấy bản thân rất thanh thản.
Cô chợt nghĩ tới những người thân thiết nhất của mình, đời này cô có bố mẹ tốt nhất cũng có bạn bè tốt nhất cô đã không còn gì phải nuối tiếc nữa rồi.
Chỉ là cô còn quá nhiều điều chưa thực hiện, cô còn chưa trở thành cảnh sát, còn chưa xông pha chính nghĩa làm một người hùng như bố mà phải chết trong bộ dạng con tin này thì thật là thảm thương quá.
Sự thanh thản qua đi cô lại bắt đầu lo sợ.
Cô không sợ bản thân phải chết chỉ mong bố đừng