Trái ngược với không khí mát lạnh ngoài trời, bên trong buổi họp báo căn phòng dường như bao phủ một lớp khí nóng làm sôi động cả hội trường.
Trong khi tất cả mọi người đang xoay quanh các câu hỏi liên quan đến sản phẩm mới thì có một phóng viên đã chen chân vào cắt ngang chủ đề này.
– Chủ tịch Trình, sự kiện xảy ra vào năm năm trước có phải sự thật hay không? Còn cả lý do tại sao anh muốn dùng cái tên Thịnh Hoa để khởi nghiệp lại từ đầu, chủ tịch Trình anh có thể nói rõ được không ạ? – Người đàn ông gấp gáp hỏi, những chiếc đèn led phía sau không ngừng chớp nháy ghi lại hình ảnh của buổi họp báo.
Cuối cùng cũng có một câu hỏi đá xoáy về chủ đề của năm năm trước, khi phóng viên này hỏi xong ngay lập tức đã có rất nhiều câu hỏi từ các phóng viên khác ập tới.
Đương nhiên chủ đề một khi đã đổi thì câu hỏi cũng sẽ đổi theo.
– Chủ tịch Trình, về chuyện hai nhà Trình – Chung từng có hôn ước, anh nghĩ sao về chuyện này? Có tin đồn rằng cuộc hôn nhân này không phải do Chung tiểu thư tự nguyện.
Có phải do ép Chung tiểu thư thành hôn nên cô ấy mới tự sát đúng không? – Một nữ phóng viên khác chất vấn.
Những người khác vừa nghe xong đã liên tục hỏi dồn.
– Chủ tịch Trình, anh ép chết Chung tiểu thư sau đó lại đổ tội cho Chung gia, chuyện này có thật không?
– Chủ tịch Trình, xin anh hãy tiết lộ.
– Chủ tịch Trình…
Trong hội trường bắt đầu xôn xao bàn tán, hiện trường sôi động ban đầu càng trở nên hỗn loạn với những câu hỏi mang tính chất dồn ép.
Trình Hải Phong đối với những câu công kích vẫn bình thản như thường, quá rõ ràng những phóng viên này đều bị người khác sắp xếp.
Anh hơi nhếch môi, liếc mắt ra hiệu cho người thư ký bên cạnh.
Cô thư ký đó cũng hiểu ý, gật đầu, vội ngăn cản hành động của bảo vệ.
– Xin mọi người trật tự, chủ tịch của chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho câu hỏi của các vị.
– Cô thư ký dịu giọng ổn định lại đám đông, bình thường ở những sự kiện như thế này, trở lý hay thư ký đi bên cạnh lãnh đạo đều là những người có quyền phát ngôn thay mặt lãnh đạo.
Cho nên ngay khi cô thư ký ấy nói câu này mọi người trong hội trường cũng bắt đầu bình tĩnh lại, bởi vì cô ấy đã nói câu “sẽ giải đáp thắc mắc” vì thế tất cả các phóng viên đều đang chờ đợi câu trả lời từ phía người đứng đầu.
Vốn dĩ Trình Hải Phong là người sắp xếp luật chơi cho buổi họp báo lần này, cho nên anh càng rõ việc phát sinh những câu hỏi công kích như thế này.
Nhưng có một chuyện anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là động thái của Chung gia ngay tại thời điểm này.
Anh không tin ông ta chỉ muốn công kích anh đơn giản như vậy.
Trình Hải Phong thu lại suy nghĩ của chính mình, anh nhìn một lượt những người trong hội trường, các phóng viên khi thấy ánh mắt bình thản của anh bỗng khiến họ có chút thấp thỏm nhưng ai nấy đều đưa mắt chờ đợi, cũng giống như trong quan tòa xét xử, giữa nguyên cáo và bị cáo, thứ họ muốn nghe nhất chính là lời biện hộ, còn họ tự cho mình là quan tòa suy xét những câu biện hộ ấy trở thành một chủ đề sốt dẻo có một không hai để đưa vào doanh thu lợi nhuận.
Ở bất kỳ ngành nghề nào cũng đều có một luật chơi nhất định.
Không phải chơi như thế nào để thắng mà chơi làm sao để khiến người ta thua cuộc, đó chính là bản tính của con người.
Trình Hải Phong hơi mỉm cười, anh khẽ nói:
– Về chuyện của năm năm trước… Thật sự, tôi cũng không muốn nói quá nhiều.
– Nói đến đây anh lại đổi giọng.
– Nhưng vì để cảm ơn các bạn phóng viên đã nhọc công đến buổi họp báo ngày hôm nay, tôi cũng không thể để các vị về không như thế được đúng không?
Một câu nói đùa khiến những phóng viên cười gượng, nói thẳng một câu chính là bọn họ đến buổi họp báo này chỉ để moi móc quá khứ của người ta, nếu không có được câu trả lời xác đáng thì bất cứ ai cũng không hài lòng khi rời khỏi đây.
Câu nói đùa của Trình Hải Phong vừa khiến phóng viên xấu hổ lại thành công kéo sự chú ý của đám phóng viên này tập trung về những lời mà anh sắp sửa thốt ra.
– Được rồi, các bạn phóng viên có thể hỏi nhưng tôi sẽ chỉ trả lời đúng ba câu hỏi của các bạn.
Như thánh chỉ tung ra, mọi người bắt đầu nhìn nhau xì xầm, chợt có một phóng viên bạo dạn dẫn đầu câu hỏi thứ nhất.
– Chủ tịch Trình, cho tới nay mọi người vẫn không rõ thực hư về nguyên nhân cái chết của Chung tiểu thư, anh nói xem Chung tiểu thư có thật như lời đồn là bệnh nặng qua đời, tự sát vì tình hay bị người khác giết hại? – Anh ta hỏi xong, các phóng viên khác đều nghiêm mặt nghe câu trả lời.
Câu hỏi này ngược lại không làm Trình Hải Phong bối rối mà anh lại đột nhiên bật cười, vẻ mặt như thể có chút ngạc nhiên:
– Bạn phóng viên này, đầu tiên tôi muốn biết bạn nghe được những tin đồn này từ đâu?
Phóng viên kia hơi ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng rút ra một tấm ảnh đã làm dấy lên làn sóng dư luận suốt mấy ngày vừa qua.
Đây chính là tấm ảnh chụp một nam một nữ đang diện đồ cưới, cụ thể chú rể ôm cô dâu với bộ váy cưới nhuộm đầy máu, theo phân tích của chuyên gia gương mặt của chú rể rất trùng khớp về nhận dạng Trình Hải Phong, còn cô dâu mặc dù không rõ mặt nhưng được cho là Chung tiểu thư của Chung gia.
Đối với bức ảnh này mọi người đều một mực tin rằng Chung tiểu thư của Chung gia vào đúng lễ thành hôn đã tự sát, còn việc tại sao tự sát thì tất cả đều có chung ý kiến rằng cô ấy bị bức hôn cưỡng ép nên đã tự sát.
Tuy không tìm được biểu hiện gì trên gương mặt Trình Hải Phong nhưng vị phóng viên đó cũng rất hùng hổ nói tiếp:
– Chính là bức ảnh này là một phần nguyên nhân của sự việc năm đó.
Hơn nữa, phía Chung gia cũng đã thừa nhận việc Chung tiểu thư qua đời vào năm năm trước và cả chuyện hôn ước năm đó của hai nhà Trình – Chung.
Chuyện này tất cả mọi người ở đây đều biết, vào không lâu trước đó khi Chung thị bị một bộ phận lớn dư luận công kích về việc ép hôn con gái dẫn đến chuyện đau lòng sau đó thì Chung gia cũng đã lên tiếng đính chính lại vụ việc này.
Cụ thể đa phần đều là họ nói về việc con gái đã từng có hôn ước với Trình gia, sau đó một mực đổ hết trách nhiệm cái chết lên người Trình Hải Phong, cho rằng anh vì muốn thâu tóm Chung gia nên đã dùng chuyện này để đả kích người nhà họ.
Chuyện này sau đó thật sự đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người, làn sóng dư luận lại mạnh mẽ quay đầu chuyển hướng sang Trình gia.
Trình gia thì nằm im bất động.
Đương nhiên ai cũng biết Trình gia từ xưa đến nay không thân thiết với cánh nhà báo, cho nên đối với mọi sự kiện liên quan đến báo chí Trình gia đều giữ im lặng.
Đương nhiên phải nói, Trình gia không có động thái cho nên dư luận đành phải chuyển hướng sang chủ tịch của Thịnh Hoa.
Trình Hải Phong gật đầu như đã hiểu, sau đó lại thản nhiên thốt ra một câu:
– Tôi xin đính chính lại một điều thế này, hai nhà Trình – Chung chưa từng có hôn ước, với lại theo tôi được biết Chung tiểu thư hiện giờ đang nghỉ dưỡng tại nước ngoài, làm gì có chuyện cô ấy tự sát vì tình kia chứ?
Hả???
Câu nói vừa thốt ra, hội trường đột nhiên im lặng.
Tất cả các phóng viên đều mắt chữ a mồm chữ o, cả đội ai nấy đều câm lặng như hến, hoàn toàn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
– Chủ tịch Trình, anh, anh nói Chung tiểu thư vẫn còn sống? – Phóng viên khi nảy khiếp sợ hỏi.
Trình Hải Phong nghi hoặc nói:
– Bạn phóng viên này, anh thật biết nói đùa, sao lại là còn sống với cả không còn sống, theo tôi được biết Chung tiểu thư chẳng phải đang rất khỏe mạnh đấy sao?
Thêm một câu khẳng định càng khiến các phóng viên chỉ biết nhìn nhau, một phóng viên không nhịn được đã buột miệng:
– Nhưng mà, rõ ràng chính Chung gia cũng đã thừa nhận…
– Anh lấy chứng cứ gì chứng minh Chung tiểu thư vẫn còn sống? – Một phóng viên khác ngay lập tức cắt ngang.
Thái độ vẫn rất cương quyết.
– Cái này mọi người không phải nên hỏi người nhà của cô ấy hay sao? Tôi cũng chẳng phải bố mẹ hay người thân gì của Chung tiểu thư, sao lại hỏi tôi?
Phóng viên:…
Bọn họ đều tự cảm thấy bản thân bị quay vòng vòng một cách triệt để, rõ ràng là có ảnh chứng minh, cả người nhà người ta cũng đã lên tiếng thừa nhận vậy tại sao bây giờ lại lồi ra chuyện người ta vẫn còn sống được kia chứ? Vậy rốt cuộc ai nói thật ai nói dối? Rồi Chung tiểu thư gì đó là còn sống hay đã chết?
Từng câu nói của Trình Hải Phong giống như vỗ mạnh vào đầu bọn họ một sự việc kỳ lạ.
Nói như vậy vậy thì mấy đợt thông tin vừa qua chẳng lẽ chỉ là tin lá cải do Chung gia tự biên tự diễn hết hay sao?
– Mọi người có thể hỏi câu thứ hai.
– Thư ký đứng bên cạnh mỉm cười, giải vây cho đám phóng viên khỏi câu hỏi này.
– Chuyện này…
Các phóng viên đều nhìn nhau nhưng chẳng biết nên đưa ra câu hỏi thế nào.
Có thể nhận ra những câu hỏi bọn họ nhọc công chuẩn bị trước đó đều bị lượng thông tin mà Trình Hải Phong đưa ra làm cho hoảng loạn, phút chốc cả hội trường đều có chút bối rối.
Một phóng viên đứng đầu của một tòa soạn khẽ lên tiếng:
– Chủ tịch Trình, vậy anh… Theo như chúng tôi biết, Thịnh Hoa là do anh đồng sáng lập và mở rộng, cổ đông trong đó đều là những nhân vật lớn, không chỉ có thiếu gia Williams, cô chủ của Enro, mà còn có cả Chung tiểu thư của Chung gia.
Vậy xin hỏi mối quan hệ giữa mọi người là gì? Vì sao cho tới nay Thịnh Hoa chỉ còn lại một mình anh làm chủ, có phải vì chuyện gì đó làm sứt mẻ tình cảm của mọi người mới làm cho các cổ đông tách riêng ra như vậy không? Anh có thể giải thích rõ hơn về chuyện này không?
– Đây là câu hỏi thứ hai của mọi người? – Trình Hải Phong rướn môi hỏi.
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
– Nói về vấn đề khi thành lập Thịnh Hoa, quả thực đây là công ty do tôi và bạn bè tôi đồng sáng lập từ hơn bảy năm trước nhưng về sau mọi người đều phải quay về tiếp quản doanh nghiệp của gia đình cho nên trụ vững ở Thịnh Hoa chỉ còn có tôi và một người bạn khác.
– Anh trả lời vô cùng hợp lý hóa vấn đề.
– Anh nói người bạn khác, đó có phải là người đàn ông còn lại trong tấm ảnh?
Trình Hải Phong biết người anh ta ám chỉ là Cố Mặc Nhiên nhưng anh chỉ cười không vội trả lời.
Các phóng viên không biết làm sao, lần đầu tiên họ cảm thấy bản thân bối rối không biết nên hỏi gì.
Hơn nữa chính họ cũng cảm thấy sự việc hôm nay đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát.
Đương nhiên, tất cả các phóng viên đều không biết rằng buổi họp báo ngày hôm nay là trò lừa mà Trình Hải Phong dùng để khiêu khích Chung gia.
Còn đám phóng viên này chỉ không cẩn thận biến thành con rối của anh thôi.
– Vậy thì, chuyện năm năm trước là như thế nào? Tại sao Thịnh Hoa lại phải rời bỏ thị trường Bắc Kinh trong một thời gian dài như thế? Hay là tất cả các tội danh cáo buộc của năm năm trước đều là sự thật cho nên Thịnh Hoa mới không dám đối mặt với khách hàng cho nên mới tìm một con đường khởi nghiệp khác? – Một phóng viên không nhịn được hỏi.
Đối với vấn đề này, Trình Hải Phong chỉ đưa ra một câu trả lời:
– Mọi người nên biết nếu chuyện của năm năm trước là sự thật thì Thịnh Hoa cũng sẽ không có ngày hôm nay, đứng ở đây và trở thành một tập đoàn đa quốc gia thực thụ.
Các phóng viên khác nghe xong đều bắt đầu suy diễn:
– Ý của chủ tịch Trình có phải là chuyện của năm năm trước là do có người cố ý gài bẫy mục đích chính là đánh bay Thịnh Hoa ra khỏi thị trường công nghiệp viễn thông?
– Nếu có người gài bẫy thì chủ tịch Trình tin chắc rằng anh cũng đã biết chắc đó là ai? Anh có thể tiết lộ một chút được không?
– Có phải người đó là đối thủ cạnh tranh với Thịnh Hoa ngày trước không? Hay là ai có thâm cừu nên muốn để Thịnh Hoa vào chỗ chết?
– Chủ tịch Trình…
Mọi người bắt đầu cắn chặt vấn đề này không buông, đối với thắc mắc của họ Trình Hải Phong không nói một lời.
Thư ký bên cạnh ngay lập tức đứng ra xoa dịu tình hình:
– Các vị, chủ tịch đã trả lời ba câu hỏi của các vị, bây giờ có phải chúng ta vẫn nên quan tâm đến nội dung chính trong mục tình hình sản phẩm mới của Thịnh Hoa không ạ?
…
– Khốn kiếp!!!
Xoảng!
Đi kèm với tiếng chửi là chén trà nóng ngay lập tức đã vỡ nát trên nền nhà.
Địch Na ngồi bên cạnh cũng giật mình thon thót nhưng khác với bộ dạng chua ngoa khi đấu võ mồm với Chung phu nhân, bây giờ cô ta lại không dám hé răng nửa lời.
Chỉ dám xoa xoa cái bụng hơi lồi lên của mình mà tập trung vào mấy dĩa nho trên bàn.
Chung lão gia nắm chặt tay nhìn vào màn hình tivi, trên đó đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo sản phẩm của Thịnh Hoa.
Quả thực Chung lão gia không ngờ đến Trình Hải Phong lại có thể giở chiêu đổi trắng thay đen làm đến mức này.
Chung Hân Nghiên vốn dĩ đã chết lại bị Trình Hải Phong nói thành còn sống, hại sự kiện đính chính của ông ta biến thành trò mèo khóc chuột trong mắt dư luận.
Hơn nữa, trong Chung gia đều biết năm năm trước Chung lão gia không hề làm lễ tang cho con