Chìm trong nhịp đô thị phồn hoa giữa chốn kinh đô phía Bắc, nổi lên sau đó là các đợt tin tức nóng hổi được truyền qua các mặt báo lớn.
Có lẽ ngay cả công chúng cũng không tin được chỉ chưa đầy một giờ sau khi buổi họp báo ở Thịnh Hoa kết thúc thì các tin tức về Chung gia đã một lần nữa xoáy đảo dư luận.
Sự việc khiến người ta không ngờ nhất chính là Chung lão gia đã mất tích, à nói đúng hơn chính ông ta đã vì sợ tội mà bỏ trốn.
Hành động chưa đánh đã thua này của Chung lão gia khiến truyền thông được một phen chấm bút, các tòa soạn bắt đầu vật vã với công việc đưa tin.
Chưa đầy mấy giờ phát hành trong cả nước đều biết đến tin động trời này.
Điều khiến người ta ngã ngửa lắc đầu nhất chính là những người có quan hệ hợp tác với Chung thị đều lần lượt rút vốn, giá cổ phiếu liên tục giảm mạnh sau nhiều giờ, đứng giữa vũng bùn lớn như thế phải chăng một Chung thị vốn vững mạnh nay đã có nguy cơ phá sản?
Ngay lúc này dư luận lại nghĩ đến một Thịnh Hoa của quá khứ, giống như Chung gia của hiện tại, tựa như một vũng lầy không lối thoát.
Rất nhiều người đã tự suy đoán rằng liệu tất cả có phải chỉ là một màn kịch do Thịnh Hoa gài bẫy không? Cũng có một số ý kiến cho là Chung gia gieo nhân nào gặp quả đấy.
Bây giờ ở các trang mạng xã hội đều treo đầy những tin tức kinh tế và chính trị, độ hot của mấy nhà tư bản này xem ra còn vượt xa các đại minh tinh nổi tiếng.
Cũng trong thời gian đó, Trình Hải Phong vừa đáp trực thăng trở về Bắc Kinh đã nhận được lệnh triệu tập từ phía cảnh sát, mục đích chủ yếu của cảnh sát chính là điều tra những thông tin có liên quan đến Chung gia.
Rõ ràng rắc rối này đã thực sự tự tìm đến, Trình Hải Phong đành gọi cho mẹ mình, nhờ bà điều vệ sĩ để truy tìm hành tung của Chung Dĩ Khôn trước khi để cảnh sát tìm ra ông ta.
Bởi vì các tin tức trong thời gian qua đều có liên quan đến Thịnh Hoa cho nên người đứng đầu như anh sẽ không tránh khỏi việc bị điều tra, không chỉ có vậy ngay lúc này cảnh sát nhất định sẽ để ý hơn hành tung của anh.
Hơn nữa, vệ sĩ của anh hầu như đều bị điều lên đảo để tham gia vào việc tìm kiếm Diệp Tâm Giao.
Mặc dù nói là giao Tiểu Tâm Giao cho tên bộ trưởng cứng nhắc đó xử lý nhưng cho dù như vậy anh cũng chẳng thể yên tâm.
Đương nhiên nếu Tiểu Tâm Giao xảy ra chuyện gì, Khang Bình chết trước, Doãn Kỳ Thần cũng sẽ đứng thứ hai.
Vì vậy, ngay lúc nhiều sự kiện rối ren diễn ra Trình Hải Phong chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ mình.
Mặc dù là dâu trưởng của nhà họ Trình nhưng Trình phu nhân lại không làm việc cho Trình gia, sau khi chồng mất bà đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của mình ở Trình gia sang tên cho Trình Hải Phong.
Đợi khi Trình Hải Phong lớn hơn một chút, bà lại tự cho mình một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, cuối cùng nghỉ chân tại Amsterdam, Hà Lan.
Sau này thì làm việc luôn ở đó, thỉnh thoảng sẽ về Trung Quốc vào một dịp nào đó nhưng đa phần bà đều ở lại Tây An.
Có thể đối với người ngoài bà chẳng còn chút quyền hành gì ở Trình gia, giống như việc họ cho rằng bà chính là sát tinh của chồng mình nhưng tất cả bọn họ đều không biết, là do bà không cần Trình gia chứ không phải là Trình gia không cần bà.
Nói thêm một chút, với hành tung bất biến như bà, dù là cảnh sát cũng chẳng thể tra ra được gì.
Tất nhiên chuyện Diệp Tâm Giao mất tích Trình Hải Phong sẽ không để bà biết, hiện giờ tình cảnh rối ren, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, anh cũng không muốn để bà thêm lo lắng.
Trình phu nhân vừa mới xuống máy bay không lâu, lại nghe được tin tức này, bà không nói không rằng đã lập tức đáp máy bay quay trở về Trung Quốc nhưng địa điểm không phải ở Bắc Kinh mà là thành phố Tây An.
Nếu bây giờ bà lại quay về Bắc Kinh thì tất cả mọi người sẽ nhận ra điểm bất bình thường ngay, thêm nữa trụ sở chính của Thịnh Hoa cũng nằm ở Tây An, đến đây cũng nhằm mục đích ổn định tình hình công ty.
Sau khi về Trung Quốc, Trình phu nhân đã lập tức triệu tập vệ sĩ ra lệnh tìm kiếm tung tích Chung lão gia.
Kế hoạch lần này mà con trai bà dày công chuẩn bị xem chừng đã bị người ta phỏng tay trên mà bắt mất con mồi, hơn nữa người này chắc chắn cả bà và Trình Hải Phong đều biết rõ, chỉ là…
Sau khi Chung Dĩ Khôn bỏ trốn, Chung gia đã ngay lập tức nhận được lệnh phong tỏa.
Cảnh sát tìm thấy Hạ Tinh Tinh ở Chung gia, vừa hay đã trở thành nạn nhân số một của vụ bắt cóc, không những vậy cô ấy còn một bước biến thành nhân chứng cho vụ bạo hành người ở Chung gia.
Nhà họ Chung tội nặng nay càng nặng hơn.
Được biết người bị bạo hành là vợ hợp pháp của Chung Dĩ Khôn, sau khi điều tra đã có người khai nhận mỗi ngày Chung lão gia đều bảo người làm bỏ vào thức ăn của Chung phu nhân một loại ma túy cố định, mục đích chính là để khống chế thần trí của vợ mình, sau đó chiếm đoạt số cổ phần trong tay Chung phu nhân rồi một bước tiễn bà về tây thiên.
Việc làm này khiến tất cả phải nhíu chặt đôi mày, ai lại có thể ngờ ông ta đến cả vợ mình cũng ra tay giải quyết, biến một người khỏe mạnh bình thường như trở thành một kẻ nửa người nửa thực vật.
Đương nhiên vẫn rất may, ngay sau khi được tìm thấy Chung phu nhân đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nếu tình trạng còn kéo dài nói không chừng đã nguy hiểm đến tính mạng.
Phía sau khuôn viên cô nhi viện, đứng dưới tán cây Rẻ Quạt chỉ còn lại mảnh cành sơ xác, Khương Tú Liên nắm chặt tờ báo trong tay, ánh mắt tựa thâm trầm.
Đã bao năm bà đều giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Quán Lâm của bà toàn thân đầy máu, miệng không ngừng i a gọi mẹ.
Nhưng cứ mỗi lần bà muốn chạm nắm tay con thì trước mắt bà đã biến thành một ngôi mộ nhỏ.
Bà từng hận đến nỗi muốn xách dao chém chết Chung Dĩ Khôn ngay lập tức nhưng bao năm nhẫn nhịn rồi lại chịu đựng, nhìn đôi gian phu gian phụ đó sống hạnh phúc bên nhau càng khiến lòng bà sinh oán hận.
Nhìn những dòng tin trên mặt báo như thấy kết thúc cuối cùng của họ, bà nghĩ bà sẽ vui, nhưng bà lại không vui như bà tưởng.
Cho dù có ngấm máu tươi cả Chung gia thì con trai bà cũng chẳng thể sống lại, vết thương năm đó Chung Dĩ Khôn gây ra cho bà cũng chẳng thể phục hồi như cũ.
Bà còn có thể hân hoan vui mừng nỗi sao?
Vì chính đứa con đã mất của mình mà bà vào Lạc Y Viện, trở thành mẹ đỡ đầu cho những đứa trẻ mồ côi.
Khương Tú Liên biết bao năm cố gắng này bà chỉ muốn dùng tình yêu của một người mẹ để bù đắp những thiếu sót mà bà đã làm trước đây.
Hoặc nói bà muốn thông qua chuyện này để chuộc lại lỗi lầm mà trước kia mình từng phạm phải.
Nắm chắt tờ báo trong tay, mắt bà nhòe ánh lệ, tự nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình lòng bà lại đau như cắt.
Nỗi đau này dường như đã không thở nổi, nó âm ỉ triền miên găm tận thấu xương suốt những năm tháng dăng dài.
Bóng dáng Khương Tú Liên đứng giữa khuôn viên cô nhi viện tựa như một bóng ma cô độc, bà im lặng nhìn những tia sáng ấm áp chiếu qua từng khe hở.
Đã bao năm trôi qua, liệu những ánh sáng nhỏ ấy có làm cho lòng bà ấm áp hơn không?
Thời gian trôi dạt những từng đợt sóng lớn, ngay lúc Khương Tú Liên đang chìm đắm trong không gian của mình, Điềm Hinh chợt đi đến phía sau bà, khẽ cất tiếng gọi:
– Sơ…
Bà giật mình quay đầu, đáy mắt như xẹt qua tia hoảng loạn.
Dù chi tiết này rất nhỏ nhưng Điềm Hinh cũng đã kịp nhận ra, không hiểu sao khi đối mặt với vẻ khiếp sợ của bà đã có thứ gì đó khiến cô chợt thấy đau lòng.
Cảm giác này có lẽ giống như bị chính người thân yêu của mình phản bội vậy, có thất vọng và cả hụt hẫng trong đó.
Nhưng khi đối diện với bà, Điềm Hinh vẫn mỉm cười, cô điềm nhiên xem như chẳng có chuyện gì:
– Đã tìm được Đại Điềm rồi ạ? – Cô hỏi.
– À, ừm, tìm được rồi… – Bà gật đầu.
– Đại Điềm dẫn theo Tiểu Tích trốn bên trong ống khói, làm mọi người trong viện sợ hãi một phen.
– Khương Tú Liên che giấu đi nét bi thương trên gương mặt mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ.
Bà những tưởng cô sẽ hỏi đến chuyện nhận nuôi của Đại Điềm, dù sao thì việc đột ngột quay về như thế này hẳn là cô đã biết được chuyện gì đó.
Nhưng trái ngược với ý nghĩ của bà, Điềm Hinh lại không hỏi nhiều, cô chỉ gật đầu như đã hiểu.
Khương Tú Liên thấy dáng vẻ cô thế này lại có chút thấp thỏm, bà thử thăm dò:
– Sao con lại trở về rồi? Chẳng lẽ đã tìm được…
Chưa để bà nói hết, cô đã cắt ngang.
– Con không tìm được người phụ nữ tên Khương Tây đó.
Chỉ trong một giây thoáng qua thôi, cô đã kịp thấy được nét nhẹ nhõm trên gương mặt bà.
Vẻ nhẹ nhõm ấy không phải nhằm vào việc cô không tìm được người mà hơn hết là thái độ biết rõ rằng cô sẽ không bao giờ tìm được.
Nực cười thay người mà cô muốn tìm lại đang đứng trước mặt mình, cũng nực cười thay cô rõ ràng đã biết mọi thứ lại không thể mở miệng vạch trần bà, không thể đường đường chính chính chất vấn bà một câu: “Tại sao lại lừa gạt bọn họ?”
Chẳng lẽ bà… Không muốn Điềm Tích được sống sao?
Khương Tú Liên thấy ánh mắt cô cứ nhìn mình, không biết có phải vì quá nhạy cảm hay không mà bà lại có thể cảm nhận được sự thay đổi của Điềm Hinh sau khi từ Bắc Kinh trở về.
Chẳng lẽ cô đã biết chuyện gì rồi sao? Không thể nào, Khương Tây trên danh nghĩa đã chết cách đây rất nhiều năm rồi.
Hơn nữa, Chung Dĩ Khôn cũng đã lợi dụng quyền lực để tạo cho cái tên Khương Tây một thân phận giả.
Đúng vậy, tạo thân phận giả, bởi vì Khương Tú Liên là vợ hợp pháp của ông ta cho nên vì muốn che đậy chuyện này nên đã để vợ mình núp sau cái tên Khương Tây rồi thản nhiên xử lý gọn mọi chuyện.
Còn bản thân Chung Dĩ Khôn lại trở thành một gã đàn ông si tình khi để tất cả mọi người đều tin rằng Khương Tú Liên thật sự đã ôm tiền bỏ trốn cùng đàn ông, đến con trai đầu lòng cũng chết vì bệnh nặng.
Nghĩ lại thời gian đó, Khương Tú Liên tự cảm thấy bản thân chưa bao giờ khó khăn đến vậy.
Bà đưa mắt về phía Điềm Hinh, nhìn cô thở dài, bà thật sự hy vọng cô không tìm quá khứ của mình nữa:
– Vậy à… Bao năm trôi qua như vậy nói không chừng… – Nói đến đây, bà tựa như im lặng.
Mà Điềm Hinh cũng đã đoán được ý sau đó của bà, cô quay đầu nhìn những cành lá xác xơ, khẽ nói:
– Con tin người đàn bà đó vẫn còn sống.
– Nói đến đây cô lại nhìn về phía bà, ngữ điệu thản nhiên.
– Một người đàn bà có thể bỏ rơi lần lượt con và Tiểu Tích, nói không chừng bà ta chính là bọn buôn người đang ở đâu đó rình mò cuộc sống của tụi con thì sao?
Khương Tú Liên hơi giật mình, bà khó hiểu nhìn cô:
– Tiểu Hinh à, con nói gì vậy?
Cô lại cười lắc đầu:
– Không có gì đâu ạ, đó chỉ là cảm giác của con thôi.
– Trái ngược với vẻ lo lắng trên gương mặt bà, trông cô vô cùng bình thản, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu.
– Sơ, người có biết ai tên Khương Tu Linh không?
– Đó là ai? – Bà hỏi lại.
Khi hỏi câu này Điềm Hinh vẫn cố gắng tìm ra một điểm bất thường trên gương mặt Khương Tú Liên nhưng khi nghe thấy cái tên này vẻ mặt bà như có chút lạ lẫm, có thể là bà không biết thật hoặc có thể bà chỉ đang diễn trò cho cô xem thôi.
Không hiểu tại sao, sau chuyến đi lần này lòng tin của cô đối với người phụ nữ trước mặt dường như bị phũ dày một lớp băng trắng không cách nào xóa sạch được.
Ánh mắt trời dần dịu đi màu của nắng, cái se lạnh trong sự ấm áp như hiện hữu trước mắt hai người, mùa thu có lẽ đã hết… Bây giờ là cơn đông tuần hoàn trong nỗi lòng chất chứa đong đầy, không biết đông năm nay liệu có bao nhiêu giá rét sẽ ùa về?
…
Trong lúc tất cả mọi người dường như lao đao với các tin tức lớn nhỏ thì vẫn còn một người như chìm sâu vào nỗi kinh hoàng ngay trước mắt.
Mưa đã dần tạnh, bầu trời trong thanh đang lẽ sẽ khiến con người thoải mái nhưng đáng tiếc trong một tình huống trái ngang với thực tại chiếc bè vẫn lênh đênh giữa biển nước mênh mông vẫn còn cô độc một bóng người như trôi dạt giữa dòng đại dương xanh.
Diệp Tâm Giao mê man tỉnh lại, cô như người trong mộng tưởng chừng cơn sóng dồn trước mặt chỉ là một giấc mơ thoáng trôi nhanh nhưng cơn mơ này có lẽ mãi cũng không thể tỉnh lại.
Diệp Tâm Giao cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, sau cuộc gọi của Khang Bình trên màn hình điện thoại từ lâu đã tối đen, ngay cả chút tín hiệu nhỏ xíu cũng chẳng còn.
Ngay lúc này cô giống như một người tối cổ trong thời kỳ đồ đá, có điện thoại trong tay nhưng lại chẳng biết nên làm gì.
Giả dụ bây giờ cho cô một con chim bồ câu, xem chừng còn hữu dụng hơn nữa đấy.
Cô khịt khịt mũi, cũng may là quần áo cũng được gió biển hong khô hơn nửa, bây giờ cũng đã đỡ lạnh hơn rất nhiều.
Cô chống người ngồi dậy, lần tìm xung quanh xem còn có thứ gì có thể dùng được hay không.
Hiện giờ xung quanh căn bè, từ trên xuống dưới đều gắn đầy bom, nếu có thể cô thật sự rất muốn liên lạc với mọi người, dù là một cuộc gọi