Du Nguyên thở dài, nghĩ một hồi cũng chẳng biết nói sao.
Du Hi Văn thấy dáng vẻ của cô thì càng tức giận, chị quay đầu không thèm để ý đến cô nữa.
– Chị… – Du Nguyên nhỏ giọng.
Thật ra không phải cô cố ý tránh mặt chị mình, mà hình như cũng có chút như vậy thì phải…
Chuyện mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại đâu thể nào xem nó như chuyện chưa xảy ra được.
Cô không biết hiện tại cảm xúc mình ra sao nhưng khi đối diện với chị, cô lại cảm thấy chột dạ.
Du Nguyên nghĩ, có lẽ phần tâm tư với Lập Huân khiến cô lo lắng, cô thật sự không biết nếu một ngày nào đó chị kết hôn, cô còn có thể thản nhiên gọi Lập Huân một tiếng “anh rể” được không chứ? Nghĩ đến đây, Du Nguyên cũng tự cảm thấy đau lòng, cô nhìn về phía chị, lại cảm thấy rất có lỗi.
Bản thân giống như một kẻ đáng ghét trong chuyện tình cảm vậy.
Du Hi Văn vốn chỉ muốn chọc em gái mình một chút, ai ngờ vừa quay qua đã thấy khuôn mặt hối lỗi của em gái, đôi mắt nhìn chị với vẻ đáng thương vô cùng.
Du Hi Văn:…
– Được rồi, chị chỉ đùa thôi, bao nhiêu món ngon vật lạ toàn mua cho em thôi đấy.
Đừng ăn mì nữa, lát chị nấu lẩu cho mà ăn.
– Chị xua tay nói.
– Vậy chị ăn mì nhé…
Du Hi Văn:…
Kết quả, sau khi về đến nhà, hai ông bà Du vừa vào bếp đã bắt gặp cảnh tượng hai chị em cùng nhau ăn một bát mì lớn.
Lúc thấy hai ông bà đi vào thì mì trong bát đều đã xử lý sạch.
Bữa ăn tối của cả nhà họ Du được thay bằng nồi lẩu lớn, cậu Cố cũng qua chung vui.
Cả nhà năm người quây quần đông vui, sau bữa ăn cậu Cố liền bảo cô gọi điện thoại cho Cố Kiến Nam, nguyên nhân thì khỏi phải bàn, chắc chắn là ông anh họ này của cô đã chặn số bố mình.
Cuộc gọi video call nên vừa được kết nối, ngay lập tức cô đã thấy được khung cảnh nên thơ và đầy mơ mộng ở chỗ anh họ, còn bản thân anh thì đang thư thái tựa người trên một chiếc ghế mây, bên cạnh còn đặt một đĩa hoa quả nhìn trông khá bắt mắt, trong khi đó trên tay lại đang cầm một cuốn tạp chí, để mà miêu tả chi tiết hơn nữa thì chính là cái áo hoa hòe trên người anh cùng với nụ cười “tươi như hoa” này thật sự rất nổi bật, nhìn giống như một tên công tử bột chuyện ăn chơi trác táng thì đúng hơn.
Còn một việc cô chưa nói, tất nhiên Cố Kiến Nam không hề biết việc cô trở về Thượng Hải, cho nên khi vừa nhấc máy câu đầu tiên của anh lại là…
“Tiểu Nguyên à, có phải nhớ anh họ rồi không? Có muốn qua Sa Pa với anh họ không?”
Du Nguyên mỉm cười, thầm mặc niệm giúp anh trong ba giây.
Quả nhiên sau khi Cố Kiến Nam nói xong, còn chưa phấn khích được lâu thì chiếc điện thoại đã được truyền đến tay của cậu.
Du Nguyên lắc đầu, cô xoay người đi vào bếp, vừa lúc chỉ nghe được tiếng hét thất thanh đầu kia vọng lại.
Thật đáng thương làm sao, xem ra anh họ vừa mới té ghế thì phải.
Tầm chín giờ, Du Hi Văn đột nhiên gõ cửa phòng cô.
Du Nguyên vốn đang sắp xếp lại đồ đạc, vừa lúc định qua tìm chị thì chị cô cũng đã tìm đến đây.
Du Hi Văn mang vào hai ly sữa nóng, đặt lên bàn, chị lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt, thầm cảm thán về độ bừa bộn của em gái mình.
– Em dừng tay uống sữa đi, để nguội mất sẽ không ngon đâu.
– Chị cầm một ly sữa, khuấy nhẹ rồi đưa cho Du Nguyên.
Cô nhìn đống đồ chưa xếp xong, thầm thở dài sau đó dứt khoát đặt hết vào vali, cuối cùng là đá gọn nó qua một bên rồi đón lấy ly sữa từ tay chị mình, miệng vẫn lầm bầm:
– Không dẹp nữa đâu, mệt chết đi được.
Du Hi Văn lắc đầu, chị chậc chậc hai tiếng:
– Thật đúng là… Sau này lấy chồng chắc phải tìm cho em một “nam công gia chánh” quá.
Du Nguyên đang uống sữa, nghe xong liền ho sặc sụa, Du Hi Văn cũng không biết nói sao, chị chỉ nói sự thật thôi mà, có cần kích động đến thế không? Thấy khuôn mặt em gái bắt đầu đỏ ửng lên, Du Hi Văn liền lấy khăn giấy đưa đến cho cô.
Du Nguyên nhìn bà chị đang vuốt lưng cho cô một cách vô tội, còn cô chỉ biết thở dài.
Lâu ngày không gặp, hai chị em cũng có rất nhiều chuyện để nói, đương nhiên chủ đề rất đa dạng.
Trong khoảng thời gian nói chuyện, bà Du có lên gõ cửa hai lần, một lần là đem lên cho hai chị em một ít bánh ngọt, lần nữa chính là một đĩa hoa quả cho cả hai tráng miệng.
Du Nguyên nhìn vị mẫu thân kính yêu rời khỏi phòng thì có chút cảm thán.
Cô cảm thấy hôm nay, bà Từ Cẩm Lan thật sự dễ tính hơn thường ngày rất nhiều.
Sau khi bà Du vừa đi khỏi, Du Hi Văn dường như đã nhớ đến chuyện gì đó, chị liền quay sang em gái, nghiêm túc hỏi:
– Bây giờ có thể nói cho chị biết được chưa?
– Nói chuyện gì cơ? – Cô cắm một miếng dưa hấu, bỏ vào miệng.
– Còn hỏi, nếu không phải có chuyện gì đó gấp gáp, sao em lại có thể dễ dàng về đây được cơ chứ? – Du Hi Văn bóc một quả chuối bỏ vào miệng.
Quả nhiên là chị, luôn đi guốc trong bụng em gái mình.
Đợi năm sáu giây cũng không nghe được câu trả lời, chị liền ngước nhìn cô có phần khó hiểu.
Du Nguyên bị nhìn đến chột dạ, thật ra trước khi trở về đây cô thật sự muốn nói với chị về chuyện của Lập Huân, đại khái chính là “chị có biết Lập Huân không? Anh ấy có cùng đơn vị với chị không? Chị cảm thấy anh ấy như thế nào? Có thích hợp làm người yêu của em gái chị không?” Hàng tá những thắc mắc cô muốn đưa ra cơ bản đều chỉ muốn biết về công việc hiện tại của anh thôi, đương nhiên công việc là phụ hiểu anh mới là chính.
Lúc ấy cô còn nghĩ nếu chị mình biết Lập Huân thì càng tốt, như vậy cả hai sẽ dễ dàng yêu đương hơn.
Nhưng bây giờ thì sao? Hai người họ không những quen biết nhau, mà còn thân đến mức thành người yêu của nhau luôn rồi.
Nói thật lòng, cho đến bây giờ cô vẫn không biết đối diện với chuyện này như thế nào, một mặt là vì chị cô Du Hi Văn, còn mặt khác lại chính là… Chính là loại tình cảm không tên với Lập Huân.
Du Nguyên thật sự không dám chắc nếu để chị cô biết chuyện này sẽ như thế nào, cô chỉ biết nếu còn tiếp tục như vậy cô sẽ trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của chị mất.
Cô không muốn làm kẻ thứ ba nhưng… Tình cảm với Lập Huân cô phải làm sao đây? Du Nguyên không biết, cho đến hiện tại lòng cô vẫn rất rối, cô không biết làm sao giải thích với chị mình, cũng không cách nào đối diện với Lập Huân trong một mối quan hệ mang tên “anh rể – em vợ” này được cả.
– Em bị làm sao thế? – Du Hi Văn thấy gương mặt thất thần đến trắng bệch của em gái thì không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ chị lại nói sai gì à?
Du Nguyên cười trừ, cô bất giác cầm lấy quả chuối, trong lòng không khỏi than thầm, xem ra khả năng khống chế cảm xúc thường có đã giảm mất tiêu rồi.
Thật là…
Du Hi Văn thấy cô có vẻ khó nói cũng không muốn truy hỏi tiếp, chỉ bình thản ăn chuối, vừa hết hai quả chuối lại chợt nghe em gái mình lên tiếng:
– Em thật sự rất tò mò…
– Hửm?
Du Nguyên lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn nói:
– Chị nói thử xem, một người từng yêu tổ quốc hơn yêu con người như chị sao lại… Có thể bị một người đàn ông chinh phục được cơ chứ?
Du Hi Văn chớp chớp mắt, cuối cùng là bật cười:
– Gì mà yêu tổ quốc hơn yêu con người chứ? Em so sánh khập khiễng quá đó.
Với lại, sao em lại khẳng định là người khác chinh phục chị, chị không thể đi chinh phục anh ấy được à?
– Hả? Chị là người chủ động? – Du Nguyên trợn mắt nhìn bà chị nhà mình, sống gần ba mươi năm trên cuộc đời, ngoài mối tình đầu ra cô chưa từng thấy chị mình qua lại với bất kỳ ai.
Hơn nữa, từ sau khi xác định theo ngành cảnh sát, Du Hi Văn dường như đã trở thành một đại chiến sĩ một tay cầm súng, một tay cầm còng số tám hiên ngang bất phục.
Trước đây có lần mẹ còn gặng hỏi cô có phải chị đã mất cảm xúc với đàn ông rồi không, nói thật đến cả cô còn nghi ngờ nữa là… Nhưng mà phải nói, một người lãnh đạm như chị, lúc nào cũng đặt tình yêu tổ quốc lên trên hết lại có thể… Nói đàn ông chủ động tấn công Du Hi Văn cô còn tin, chứ để nói chị chủ động thì… Hình như có một chút bất khả thi.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của em gái, Du Hi Văn chỉ biết cười trừ.
Gia đình này đúng là có gen tương đồng, bà Du sau khi nghe xong chuyện này vẻ mặt cũng ngờ ra như Du Nguyên, hai mẹ con này… Đúng là biểu tình không sai tí nào luôn.
Tiếp theo thế nào cũng hỏi đến chuyện xem mặt cho coi.
Quả nhiên giây trước vừa nghĩ giây sau đã nghe Du Nguyên hỏi:
– Chị và… Người đàn ông đó bên nhau được bao lâu rồi?
Ngoài dự kiến, Du Nguyên lại dè dặt thốt ra một câu.
Du Hi Văn bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ, phong cách này dường như không giống em gái lắm thì phải.
Chị nghĩ nghĩ một chút, không ngờ lại vô thức buột miệng:
– Em không định xem ảnh anh ấy à?
Du Nguyên ngẩn người nhưng ngay lập tức đã xua tay:
– Không, không cần đâu.
– Ngừng một lát cô lại nói.
– Với lại, không sớm thì muộn chị… Chị cũng phải dắt anh ấy về nhà cho bố mẹ xem mặt chứ! Đến lúc đó, đến lúc đó xem cũng chưa muộn mà… Ha ha… – Có trời mới biết hai tiếng cười phía sau đó của cô có biết bao nhiêu là gượng gạo.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của chị, cô chỉ muốn đấm vào đầu mình một phát cuối cùng đành chuyển hướng đề tài:
– Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết hai người quen nhau bao lâu rồi? Ấn tượng đầu tiên thế nào? Người… À, Chị cảm thấy người đàn ông kia có tốt không?
Cô hỏi một lèo khiến Du Hi Văn chợt dở khóc dở cười:
– Thời gian bên nhau của chị và anh ấy chưa đến một năm, ấn tượng đầu tiên chính là… Rất có năng lực.
Anh ấy đối xử với chị cũng rất tốt.
– Nói đến đây chị lại cười.
– Được rồi, em còn câu hỏi nào muốn hỏi chị nữa không?
Du Nguyên cúi đầu, thầm nghĩ: Chưa đến một năm sao?
Đúng vậy, chỉ có mấy tháng mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều rồi, nhanh thật nhỉ? Khẽ hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, cô ngẩng đầu, mỉm cười, khẽ nói:
– Tại sao chị… Lại quyết định ở bên anh ấy?
Du Hi Văn nhướng mày.
Du Nguyên cúi đầu, nghịch nghịch mấy sợi tơ trên gấu bông, tựa như đã trải qua một lúc thật lâu cô mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Em luôn nghĩ trong cuộc đời của chúng ta, trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã từng gặp rất nhiều người, có kẻ đi cũng có người ở lại.
Có những người chỉ lướt qua ta đúng một giây lại có những người bên cạnh ta rất nhiều năm.
Có đôi khi em lại nghĩ, trên đời này có quá nhiều người như vậy tại sao lại có một ngày ta bỗng dưng nảy sinh tình cảm với một ai đó? Bỗng dưng muốn dừng lại, muốn đứng bên cạnh họ.
Du Hi Văn, chị nói xem tại sao bao nhiêu năm không dính tới chuyện yêu đương cuối cùng chị lại chọn yêu một người đàn ông như vậy, chọn đi bên cạnh họ mà không phải một ai khác? Tại sao chị lại… Chọn trúng anh ấy…
Khi câu cuối cùng được thốt ra, ánh mắt cô dường như càng trở nên ảm đạm, cô cụp mắt như để che đi nỗi tiếc thương đau lòng ấy.
Cô muốn biết, thật sự rất muốn biết, vì sao người chị yêu không phải ai khác mà lại chính là Lập Huân.
Vậy thời gian bảy năm của cô hóa ra đều trở thành phù du bọt biển cả sao? Lần đầu tiên Du Nguyên lại có thể nghi ngờ quyết định sang Mỹ năm đó của chính mình, phải chăng là sai…
Du Hi Văn không biết được những suy nghĩ của cô, nhưng bỗng nhiên phải đối mặt với sự đa cảm của em gái chị đương nhiên cũng cảm thấy có chút xa lạ.
Bất giác chị hơi nghi ngờ hỏi:
– Em gái, em là đang có tâm sự đúng không?
Du Nguyên lắc đầu, cô bình thản nói:
– Chỉ là em không hiểu cách con người khi đến với nhau thôi.
Chị cũng biết rồi đấy, trong tiểu thuyết thì luôn có chính có phụ nhưng ngoài đời thì… Chẳng ai biết cả… – Nói xong cô lại cười hì hì.
Du Hi Văn nghe vậy cũng thật không biết nói sao, chị cũng cười, nụ cười thật dịu dàng.
Du Nguyên nhìn nụ cười ấy đến thất thần, cô biết chị mình vốn là người dịu dàng, hòa nhã, chỉ vì đặc thù công việc nên trông chị có phần cứng nhắc và một chút menly thế thôi.
Còn nhớ, năm chị cô học trung học đã từng quen một cậu con trai, đó cũng là mối tình đầu của chị.
Họ ở bên nhau những mấy năm nhưng cuối cùng lại chia tay, chị cô là người đề nghị, còn về lý do chia tay thì sau này cô mới được nghe kể lại.
Bởi vì gia đình của cậu con trai kia không thích có một cô con dâu suốt ngày ra ngoài, họ muốn con dâu phải nữ công gia chánh giúp chồng chăm con.
Còn cậu con trai kia cũng vì gia đình nên đã ra sức phản đối chị cô theo nghề cảnh sát.
Đối diện với vấn đề nhạy cảm này cuối cùng chị đã chọn cách rút lui, chị vốn là người chậm nóng đối với chuyện tình cảm nhưng đi kèm sự chậm chạp này thì cũng rất cố chấp, nếu chị đã có thể quen rồi yêu một người suốt bao năm chứng tỏ chị đã rất thật lòng với mối tình này nhưng rốt cuộc chị lại chọn cách rời bỏ nó trước.
Người con trai kia sau này cũng năm lần bảy lượt níu kéo chị, thật ra anh ta không muốn chị theo ngành cảnh sát cũng là vì lo lắng cho chị, bởi một khi bước chân vào ngành nghề này người chị chiến đấu là tội phạm nguy hiểm, thứ chị phải đối mặt là đạn dược súng ống.
Du Nguyên đương nhiên rất đồng cảm với ý nghĩ này, trước đây khi Du Hi Văn thi vào trường cảnh sát, mẹ và chị đã có một thời gian chiến tranh lạnh đến mức cả cô và bố cũng chẳng biết làm sao.
Hơn nữa, cô còn nghe đồn, vì muốn giữ chị lại người đàn ông kia đã cãi nhau với gia đình, đòi sống đòi chết cũng nhất quyết không chia tay.
Thật ra đó cũng là lần đầu tiên cô thấy chị tuyệt tình đến như vậy, tuyệt tình bỏ đi, tuyệt tình chấm dứt một mối quan hệ mình từng gắn kết lâu dài.
Nói thật đã có thời điểm cô cũng như bao người từng cảm thấy chị mình là người vô tình nhưng rồi cái ý nghĩ đó cũng biến đi mất.
Có một hôm từ trường cảnh sát trở về, cô đã thấy chị trốn trên ban công khóc, chị khóc rất nhiều, dường như bao nhiêu nước mắt đều muốn rơi một lần cho hết.
Năm đó chị chỉ là một sinh viên đại học, còn cô vẫn còn học trung học.
Cô đã từng hỏi chị, nếu yêu tại sao không giữ lấy, người đàn ông kia chẳng phải cũng đã quyết tâm bên chị rồi sao?
Lúc ấy Du Hi Văn đã trả lời như thế nào nhỉ?
“Chị không muốn sau này cả hai đều phải khó xử…”
Ngay giây phút đó cô dường như nhận ra được sự bất lực của chị mình.
Thật ra trên cuộc đời này có rất nhiều chuyện khiến chúng ta không lường trước được, có những mối quan hệ mà bản thân phải gọi bằng bốn từ “lực bất tòng tâm”.
Cô biết để thi vào trường cảnh sát chị cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, từ việc bị chính người thân phản đối đến việc buộc phải