Đứng dưới mái hiên, Khương Tú Liên lẳng lặng nhìn dòng lệ tuôn rơi giữa bầu trời đen kịt.
Dường như cứ mỗi lần trông thấy những cơn mưa đang trôi dạt lòng bà tựa như lại có chút trống rỗng, cảm giác rỗng tuếch ấy khiến bà rất khó chịu, giống như một loại mất mát bà đang có ở hiện tại.
Bà chợt nhớ đến Khương Hồng, có lẽ ngày bà chọn rời đi em gái bà cũng đã từng phải trải qua cảm giác này, là một chút hụt hẫng xen lẫn sự cô đơn.
Vậy mà… Cho đến lúc này Khương Hồng lại chưa một lần oán trách người chị này, còn bà lại có vô số lần oán hận bố mẹ ruột đã bỏ rơi mình, than thân trách phận tại sao bản thân lại có một xuất thân thấp hèn, vì sao lại không được sinh ra ở một gia đình trâm anh thế phiệt khiến người người ngưỡng mộ?
Những khát vọng và mong ước cao sang quyền quý cuối cùng cũng đã thành sự thật.
Vậy mà… Vậy mà ngay khi giấc mộng hóa thành hiện thực mới thấy hiện thực thật tàn khốc, tiền tài và địa vị suy cho cùng cũng chỉ là bề nổi do con người tạo ra nhằm tăng bốc chính bản thân mình cao hơn một bậc so với người khác.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, giàu có mới biết cái khó của bốn chữ danh gia vọng tộc là như thế nào.
Mỗi khi nhớ đến bố mẹ nuôi, ngoài cảm giác đau lòng thì đi song song với đó chính là hối tiếc.
Từ khi bước vào nhà họ Khương, từ khi nhận lấy hai chữ Tú Liên, bố mẹ nuôi chưa một lần bạc đãi bà.
Vậy mà cho đến cuối cùng chính bản thân bà lại chẳng thể làm tròn được hai chữ hiếu kính này.
Lúc nghe được tin hai người họ qua đời, thế giới xung quanh bà như hoàn toàn sụp đổ, ngay khoảnh khắc ấy bà mới chợt nhận ra một điều, thì ra so với cái danh vọng hão huyền mà bản thân luôn theo đuổi thì bà lại càng hy vọng một gia đình êm ấm, bố mẹ đủ đầy, vợ chồng hòa thuận, con cái an nhiên, bình bình yên yên, sống đến cuối đời.
Nghĩ tới đây bà lại chợt nhớ đến Chung Dĩ Khôn, nhớ đến khoảng thời gian quen biết, kết hôn rồi lại ly hôn, tựa như một vòng xoáy của số phận đi từ hạnh phúc cho đến tan vỡ.
Dường như có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tất cả mối quan hệ đều chung quy một ngõ cụt.
Nếu hỏi bà có hận Chung Dĩ Khôn hay không, bà cũng không biết nữa.
Người ta hay nói yêu sinh hận, đã từng yêu sao có thể không hận được kia chứ? Chỉ là nỗi hận này từ lâu đã được lãng quên theo thời gian, ngủ yên trong quá khứ, chỉ cần không nhắc lại sẽ không đau lòng nữa.
Đời người vốn là như vậy, mỗi người đi ngang đều cho ta một bài học, có bài học chỉ mất một thời gian để chữa lành, cũng có bài học lại phải trả giá bằng cả đời người.
Nhìn cơn mưa cứ rả rích ngoài kia Khương Tú Liên chỉ biết lặng lẽ trong tiếng thở dài, bà khẽ gọi Quán Lâm đ ến gần.
Nhìn đứa trẻ sắp cao ngang bằng bà, dáng vẻ cũng hiên ngang hơn hẳn, đây có lẽ là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời bà.
Bà nhìn con trai thật lâu, không hiểu sao bản thân lại có cảm giác đau lòng nhiều đến thế, bất giác bà lại chợt ôm thằng bé vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Cuộc đời mẹ đã có quá nhiều mất mát, mẹ không biết bản thân còn có thể gắng gượng được bao lâu.
Quán Lâm! Chỗ dựa duy nhất của mẹ giờ chỉ có mỗi mình con, con nhất định không được rời xa mẹ đâu đấy, nhất định không được để mẹ lại một mình.
Bởi vì một mình, sẽ rất cô đơn…”
Giây phút ấy Quán Lâm chỉ biết ôm chặt lấy bà, khẽ gọi hai tiếng: “Mẹ ơi!”
Mặc cho cơn mưa đang rả rích ngoài kia, hai mẹ con bà lại như một bức tranh tĩnh, cứ như vậy mà ôm chầm lấy nhau, khung cảnh ấy lặng lẽ và yên bình đến lạ…
...
Điềm Hinh nhìn đôi bàn tay đang run run nắm chặt, sự run rẩy ấy đến chính cô cũng cảm nhận được, giây phút ấy cô thật sự muốn ngăn bà đừng kể nữa, bởi vì chính cô cũng nhận ra bản thân đã làm một điều tồi tệ, khi ép bà phải bóc trần một sự thật để câu chuyện ấy cũng vô tình phanh phui những bí mật tận sâu của trái tim.
Ngay lúc Điềm Hinh giơ tay ra thì Khương Tú Liên đã bất chợt bắt lấy tay cô, dường như bản thân bà cũng đang cố hết sức để níu lấy một chút dũng khí còn sót lại, giọng bà khàn đi:
- Năm ấy, năm ấy, đưa Quán Lâm quay về Chung gia là một sai lầm.
Bà ngẩng đầu nhìn cô, ngay sau đó liền chỉ một tay về phía Chung Dĩ Khôn, đôi mắt chợt giăng lên những tia hận thù.
- Con biết không Tiểu Hinh, chính, chính là người đàn ông đó đã hại chết Quán Lâm, đã, đã gi3t chết thằng bé…
Câu nói khiến Điềm Hinh có chút sững sờ, Chung Dĩ Khôn chẳng phải là bố ruột của Chung Quán Lâm sao? Sao ông ta lại có thể hại chết con trai mình?
Chưa để cô kịp nghĩ sâu hơn thì đã nghe Khương Tú Liên nói tiếp.
Mọi chuyện xảy ra cho đến thời điểm đó có thể nói là không có điểm gì bất thường.
Bản thân Khương Tú Liên cũng không có quá nhiều tâm tư, chỉ nghĩ đơn giản là sẽ cùng con trai quay về Tây An, tiếp tục cuộc sống yên bình như trước.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trời tính lại không bằng tên cáo già như Chung Dĩ Khôn toan tính.
Thật ra ngay từ đầu ông ta để bà lại, ngoại trừ vì Quán Lâm thì còn có mục đích khác.
Và ngay khi bà biết được bí mật của ông ta thì bản thân bà cũng hiểu rõ mục đích ấy là gì.
Khi bố mẹ nuôi mất, ngoại trừ hai hũ tro cốt được cảnh sát giao cho bà dường như chẳng nhận lại được gì.
Nhưng trước đó, bố mẹ nuôi lại từng giao cho bà bảo quản một thứ, đựng trong túi quà tặng là một tờ chi phiếu có mệnh giá rất lớn, bên trong còn có hai con dấu, một bản hợp đồng sang tên căn biệt thự và giấy tờ nhượng quyền sở hữu miếng đất ở khu ngoại thành, ngoài ra bên trong còn có đi kèm là một chiếc hộp nhạc đã cũ.
Lúc đưa những thứ này, bố mẹ nuôi căn dặn bà phải cất giữ thật kỹ, để lỡ có xảy ra chuyện gì cũng sẽ có cái để phòng thân.
Sau này khi bố mẹ nuôi mất, bà cũng đã trình ra đầy đủ các giấy tờ với hy vọng có thể giữ lại được một phần tài sản của hai người nhưng kết quả phía luật sư lại kết luận giấy tờ không hợp lệ.
Nhà cửa đất đai không giữ được, hai con dấu cũng bị tịch thu, thứ duy nhất còn sót lại chính là tờ chi phiếu.
Cũng nhờ có nó mà sau khi về Tây An dù không có sự trợ cấp của Chung Dĩ Khôn, bà và Quán Lâm vẫn không lo thiếu ăn thiếu mặt.
Nói mới nhớ, chiếc hộp nhạc khi ấy bà cứ nghĩ là cho Quán Lâm, nên cũng không quá để tâm mà cất tùy tiện trong ngăn bàn.
Lại không ngờ Quán Lâm nghịch phá đã lấy hộp nhạc đem ra ngoài chơi, bà không thấy hộp nhạc đâu liền hỏi thử, mới biết thằng bé đã đem tặng cho một người bạn cùng trường.
Khi ấy bà cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chuyện đó lâu dần cũng đã bị quên lãng, Chung Dĩ Khôn cũng không hề biết đến việc này, chẳng nghĩ sau này lại có thể vì nó mà điều tra được biết bao nhiêu là chuyện.
Chỉ là có một chuyện bà không ngờ được chính là trước lúc bố mẹ nuôi mất đã để lại cho bà một lá thư với nội dung rất quan trọng nhưng cũng chính vì nội dung rất quan trọng nên đã bị Chung Dĩ Khôn hớt tay trên, lấy nó giấu đi mất.
Và cũng là vì những nội dung có trong thư khiến ông ta bằng mọi giá giữ bà lại Chung gia, moi lại bí mật của bản thân mình.
Sau ngày hôm ấy, Quán Lâm nói với bà muốn đến trường cũ chào tạm biệt một vài người bạn.
Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, chỉ là không ngờ đến người bạn nhỏ tuổi mà Quán Lâm muốn gặp lại là cháu của Hà Cẩn Mai, có tên Trình Dương.
Cái tên Hà Cẩn Mai này vẫn luôn là một nút thắt trong lòng bà, dù cho bà và Chung Dĩ Khôn có ly hôn thì nút thắt này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ bỏ xuống được.
Có lẽ chấp niệm này đã tồn đọng quá sâu rồi chăng?
Lúc Quán Lâm đ ến gặp thằng bé Trình gia thì Hà Cẩn Mai cũng có mặt ở đó, bên cạnh còn là một cậu nhóc rất kháu khỉnh, đến khi giới thiệu sơ qua mới biết đó là con trai của cô ta.
Bà và Hà Cẩn Mai cũng không thân thiết đến mức nói quá nhiều chuyện, cơ bản cả hai chỉ nhìn bọn trẻ chơi đùa.
Trước khi rời đi, cậu nhóc tên Trình Dương có đưa cho Quán Lâm một hộp quà, nói là quà chia tay, nhìn cách mà bọn trẻ đối xử với nhau chợt khiến bà có chút ấm lòng.
Nếu người lớn cũng đối xử chân thành với nhau như vậy thì có phải thế giới này sẽ mãi luôn tốt đẹp rồi không? Không có những lừa lọc, nghi kỵ hay tính toán, chỉ cần toàn tâm toàn ý với nhau thôi là sẽ chẳng phải mệt mỏi như thế này.
Người lừa gạt vẫn tiếp tục lừa gạt, kẻ bị lừa cả đời đều sống trong hoài nghi lo sợ.
Một thế giới như vậy sau cùng chỉ toàn là lừa gạt lẫn nhau thôi.
Trên đường trở về Chung gia, trong lúc Quán Lâm đang tò mò mở hộp quà ra xem thì bà lại vô tình thấy được chiếc hộp nhạc được đặt một góc trong túi quà.
Lúc này bà mới biết, hóa ra người bạn mà Quán Lâm từng nói chính là cậu nhóc Trình Dương kia.
Ngay lúc ấy trong lòng dường như có một chút hoài niệm, bà cầm lấy hộp nhạc lật qua lật lại mà ngắm nghía thật lâu.
Bởi vì đường chiều còn khá trơn, phía trước hình như lại xảy ra tai nạn khiến tài xế buộc phải thắng gấp, kết quả khiến bà trượt tay làm rơi hộp nhạc.
Đến lúc nhặt lại mới phát hiện nắp hộp đã bị nới lỏng, lúc đầu bà cứ nghĩ là bị hư nên có chút bối rối, kết quả loay hoay sửa một lúc lại phát hiện ra thứ không ngờ.
Phía dưới hộp đàn, giấu sau chiếc lỗ nhỏ là một chiếc USB chỉ to bằng con chíp.
Và cũng chính chiếc USB ấy, thứ được tồn tại dưới dạng bằng chứng đã vạch trần tất cả mọi chuyện, là tất cả, không sót một thứ gì…
Lúc bà trở về Chung gia bầu trời đã tối mịch, mọi thứ vẫn diễn ra yên bình như vậy, chỉ có cơn gió là lay động mãi không ngừng.
Bà như một xác sống mà thất thiểu quay về phòng, nỗi bàng hoàng xen vào trong trái tim dường như đã không có cách nào để giải tỏa.
Khương Tú Liên ngồi bệt dưới sàn, tiếng mưa rơi bất chợt khiến bà vô thức ngẩng đầu, không biết có phải bởi vì đã kìm nén quá lâu nhưng chính trong giây phút ấy cảm xúc của bà lại đột nhiên vỡ òa.
Theo tiếng mưa xối xả ngoài kia, bà chợt bật khóc nức nở.
Trái tim lúc này như bị ngàn dao xuyên thủng, đau đến vỡ vụn.
Từng đoạn ký ức trong quá khứ cứ như vậy lướt qua tâm trí bà, đến cuối cùng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai từ dối trá.
Thì ra ngay từ đầu bà đã là một nhân vật được sắp đặt sẵn, mọi thứ mà bà từng có chẳng qua chỉ là đạo cụ được người ta chuẩn bị, chỉ để trình diễn một vở kịch mà thôi.
Thì ra, đến cuối cùng bà vẫn là kẻ bị lợi dụng.
Cơn mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, ào ạt và dồn dập cứ thế không ngừng nghỉ.
Còn người phụ nữ trong phòng lại như kẻ điên mà không ngừng lẩm bẩm, bà cứ thế mà ngồi trong phòng cả đêm, khóc đến khi bản thân mệt nhoài mà câm lặng.
Khi tiếng mưa nhạt dần, ánh sáng cũng bắt đầu cô đọng lại, bầu trời sau đêm mưa rơi lại âm u bất định nhiều đến vậy.
Giống như một bản nhạc buồn, kết thúc chỉ là một giọt lệ đọng trên khóe mi, ảm đạm và u sầu.
Ánh mắt Khương Tú Liên chợt dừng lại ở con dao gọt trái cây trên bàn, bà nhìn rất lâu rất lâu cũng không động đậy.
Bàn tay vô thức nắm lại, từng ngón tay như cắm sâu vào da thịt khiến bà như tê dại, trong đôi mắt vô hồn ấy tựa như đã chứa đựng một loại cảm xúc mà trước nay chưa từng có…
Buổi sáng ở Chung gia vẫn cứ yên bình như nước, ngoài tiếng gió hòa trong tiếng lá rơi, mọi thứ dường như vẫn còn ngủ yên.
Khương Tú Liên đi dọc theo dãy hành lang rộng lớn, bước chân bà chậm rãi, trong ánh mắt không gợn chút độ, chỉ có thể hình dung bằng hai từ lạnh nhạt và vô hồn.
Bước chân dừng lại trước phòng trà, bà ngước nhìn cánh cửa ấy thật lâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Có lẽ không ngờ người đến lại chính là bà khiến Chung Dĩ Khôn có chút kinh ngạc nhưng ngoài mặt ông ta vẫn không tỏ vẻ gì chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Khương Tú Liên nhìn ông ta rất lâu, bà không trả lời ngay mà đi thẳng đến chỗ bàn trà, ngồi xuống phía đối diện.
Hành động này khiến Chung Dĩ Khôn có chút ngỡ ngàng, phải nói từ trước đến nay hai người rất ít khi dùng trà cùng nhau, nói là rất ít nhưng nghĩ lại thì hầu như là không có.
Trước kia công việc của Chung Dĩ Khôn rất bận, sáng sớm mở mắt ra là người đã đi mất, cũng chính vì vậy mà Khương Tú Liên cũng dần quen với việc chồng mình thường xuyên đi sớm về khuya, đương nhiên ngoài chuyện múi giờ chênh lệch ra thì thời điểm đó Chung Dĩ Khôn vẫn đối xử với bà rất tốt, dịp lễ tết đều chuẩn bị quà rất chu đáo, có thời gian sẽ cùng bà ăn tối, cuộc sống vợ chồng cứ như vậy mà trôi qua, không có cãi vả cũng chẳng có bất đồng.
Có một thời gian Khương Tú Liên cho rằng hạnh phúc chính là như vậy, nhưng sau này bà mới nhận ra một điều, thật ra người đàn ông có thể cưới bạn, cùng bạn ăn tối, hằng đêm đều ngủ bên cạnh bạn, chưa từng to tiếng với bạn thậm chí là chưa bao giờ muốn cãi vã cùng bạn.
Nếu nhìn qua có thể bạn sẽ nghĩ anh ta yêu bạn nhưng thật chất đó chỉ là cái vai mà anh ta phải làm tròn thôi.
Anh ta cưới bạn vì anh ta đã để lỡ người con gái anh ta yêu nhất nên cho dù có lựa chọn ai thì cũng chỉ là tùy tiện.
Anh ta cùng bạn ăn tối, ngủ bên cạnh bạn, đơn giản chỉ vì đó là công việc vốn đã được mặc định ngay sau khi kết hôn.
Anh ta chưa từng to tiếng với bạn, chưa từng cãi vã cùng bạn, bạn có thể cho là anh ta không nỡ nhưng sâu trong tâm trí anh ta lại cho rằng đó là điều không cần thiết, bởi vì bạn vốn không quan trọng nên anh ta cũng chẳng cần biết tâm tư của bạn là gì.
Loại đàn ông như vậy, thay vì nói anh ta tốt tính sao không nói anh ta sợ phiền phức, bởi vốn dĩ trong lòng anh ta sẽ luôn có mặc định ngoại trừ người phụ nữ mình yêu thì tất cả những người khác đều không đáng để phí thời gian.
Chung Dĩ Khôn chính là như vậy, từ trước đến nay vai người chồng mẫu mực ông ta đều diễn rất tốt, tốt đến mức khiến người ta lầm tưởng.
Nhưng sự thật thì mất lòng, lòng người lại khó đoán, suy cho cùng tất cả cũng chỉ như một trò chơi, kết thúc rồi cũng nên thoát vai đi là vừa.
“Đây là lần thứ hai tôi cùng ông uống trà nhỉ?” Bà tự rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhấm nháp.
Chung Dĩ Khôn không trả lời.
“Lần đầu là trước khi chúng ta kết hôn, tôi đến Chung gia tìm ông, bố mẹ nói ông đang ở phòng trà, lúc ấy khi bước vào căn phòng này, tôi đã không nghĩ nhiều cho đến khi thấy ông đang nhìn chằm chằm vào một bức ảnh rất lâu, lâu đến nỗi ngay cả sự hiện diện của tôi cũng không khiến ông lay động.
Tôi tò mò muốn xem ảnh lại bị ông giấu đi, tôi hỏi đó là ai ông lại tìm đại một cái cớ để lờ đi.
Ông nói đó là người có thể pha ra hương vị trà mà ông rất thích.” Bà đặt tách trà xuống bàn, dáng vẻ thong