“Down lift jing.”
Khoảnh khắc ấy mồ hôi lạnh Nghiêm Kính ứa ròng ròng, càng cảm thấy Tạ Trì giỏi đến độ biến thái.
Chắc hẳn Tạ Trì được hành động tay quỷ chỉnh kim đồng hồ dẫn dắt, nên mới nghĩ ra cách đổ xúc xắc này.
Bàng môn tà đạo nhưng lại rất hữu dụng, Tạ Trì hoàn thành cuộc đối thoại không cùng một chiều không gian với ả quỷ.
…
Bên ngoài phim kinh dị, “khán giả” nhốn nháo hết cả lên.
【Trời má, rõ ràng là gian lận màaaa】
【Cậu ta thế mà không hỏi người lại đi hỏi quỷ, má ơi con chưa từng thấy.】
【Cũng có lý mà, hỏi bà chủ nhất định sẽ phí công, ông giết người liệu ông có nhận tội không, hỏi quỷ, quỷ cái bị bà chủ sát hại, còn bị nhốt trong thang máy không thể báo thù, ước gì có người tới giúp mình, nên nhất định sẽ nói ra.】
【Woa, tay người mới này khủng bố ghê.】
….
Trong bộ phim, gương mặt nhã nhặn của Tạ Trì dưới ánh nến lại càng toát lên vẻ u ám, đồng tử mắt màu hổ phách ấm áp, lại ánh lên vẻ tỉnh táo thấu tỏ.
“Vậy chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô?”
Tạ Trì đặt câu hỏi, lại đổ xúc xắc.
Từ đơn trên bàn lần này là ―― “Down”. (Xuống)
Anh lại đổ một lần nữa, lần này là từ đơn trước đó từng xuất hiện ―― “Lift” (Thang máy)
Xuống thang máy? Tạ Trì dường như hiểu ra, lại ném thêm một lần nữa.
Từ đơn lần này Tạ Trì không biết ―― “Jing”.
Tạ Trì chau mày, bình thường từ ngữ không có chuyện anh không biết, mà chắc chắn nữ quỷ sẽ không gây khó dễ cho anh.
Tạ Trì khẽ đẩy người Nghiêm Kính: “J, I, N, G trong tiếng Anh là gì vậy?”
Nghiêm Kính ngạc nhiên thốt lên: “Anh Tạ à anh đừng hỏi em, anh không biết thì sao em biết được.. Hửm? Khoan đã ――”
“Jing?” Vẻ mặt Nghiêm Kính đầy nghi ngờ, “Ủa đây không phải là ghép vần tiếng Trung hay sao?”
Tạ Trì: “…………” Cái trình tiếng Anh gà mờ của ả quỷ này.
【Hahahaa cười chết tui rồi.】
【Không có từ tiếng Anh mà tui không biết, nếu có là ghép vần tiếng Trung.】
【Đã mười tám năm rồi, nhớ được “Lift” là thang máy đã không tồi rồi, đáng khen đáng khen.】
【Với trình tiếng Anh gà mờ của ả ta, lúc người ta hỏi chuyện, nói đúng thì “Dui” (Đúng) hoặc là “shi” (Phải), không đúng thì là “fou” (không), chẳng phải xong rồi hay sao?】
【Lầu trên nói có lý lắm hahaha】
Tạ Trì nhanh chóng thu vén mớ cảm xúc phức tạp, suy nghĩ ý mà ả quỷ muốn biểu đạt.
Jing, chữ Hán có thể là “Giếng”.
Cho nên down, lift, jing, hợp lại thành ―― Xuống giếng thang máy.
Khoảnh khắc nghĩ ra điều này, điện thoại Tạ Trì đổ chuông.
【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, diễn viên Tạ Trì xuống giếng thang máy tìm thi thể của nữ quỷ mang ra ngoài, dùng cách này để trợ giúp nữ quỷ thoát khỏi sự trói buộc của thang máy, báo thù với bà chủ.】
【Chúc mừng bạn, bởi vì bạn giúp đỡ nữ quỷ, từ giờ trở đi nữ quỷ sẽ không tấn công bạn nữa.】
【Bởi vì có cống hiến lớn với kịch bản, độ thăm dò tuyến chính bộ phim “Oán linh váy đỏ” của bạn tăng 45%, độ thăm dò tuyến phụ “Anh đầu cổ” tăng 30%】
Vẻ mặt Tạ Trì vừa mới giãn ra, điện thoại Nghiêm Kính đột nhiên vang lên thông báo nhắc nhở ――
【Thông báo: Các diễn viên chú ý, tiến độ tuyến chính của “Oán linh váy đỏ” đã gần đạt một nửa, mong mọi người nắm chắc thời gian, biểu hiện thật tốt.】
Tạ Trì lập tức sa sầm mặt.
Nghiêm Kính sững sờ hai giây, “Trời má” thốt lên: “Anh Tạ à, báo cáo tiến độ tuyến chính, chẳng phải là hại chúng ta hay sao?! Mấy người mới kia luôn ở cùng một chỗ với nhau, nhất định biết rõ tiến độ của nhau, không thể tiến triển nhanh như vậy, nhưng hai chúng ta vẫn luôn đi riêng lẻ, bọn họ vừa nghĩ đã biết tiến độ kịch bản phát triển hơn nửa là vì chúng ta, liệu bọn họ có bám lấy chúng ta…”
Nghiêm Kính còn chưa dứt lời, bên cửa thang bộ đã truyền tới tiếng các diễn viên trò chuyện, còn chưa đến mười giây, ba người mới xuất hiện ở tầng của họ, nở nụ cười giả lả muốn làm thân.
Sau khi Châu Văn và Trương Lãm chết đi, trừ Tạ Trì và Nghiêm Kính, cũng chỉ còn ba người mới, tất cả đều ở trước mặt.
Một người là anh chàng đen gầy bị cổ trùng cắn đầu tiên, một người là cô gái tóc xoăn, một người là đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền.
“Tôi tên Trương Bân, làm việc cùng tầng với Giang Nhụy,” Người đàn ông mặt vuông chữ điền giới thiệu mình, nở nụ cười ngại ngùng: “Ban nãy hai chúng tôi nghe thông báo thì hết sức ngạc nhiên, nói ra cũng xấu hổ….”
Cô gái tóc xoăn tên Giang Nhụy kia đưa mắt nhìn Trương Bân, tiếp lời: “Độ thăm dò kịch bản của tôi với Trương Bân còn chưa đến 5%, mấy người cừ thật đấy! Mới có ngày thứ hai đã được gần một nửa rồi! Tôi nghĩ thôi còn không dám nghĩ..”
Anh chàng đen gầy cười bảo: “Ba chúng tôi đều đã hoàn thành công việc, vì lý do an toàn, có thể ở chung với nhau được không? Dù sao thêm người cũng có thể tán dóc thêm một chút, còn có thể thay phiên nhau gác đêm…”
Nghiêm Kính nghe ra mùi, ba tên này muốn ăn hôi, mà nói chuyện đường hoàng gớm.
Trong lòng Nghiêm Kính cảm thấy bất bình thay cho Tạ Trì, Tạ Trì giáo dưỡng tốt, nhưng cậu đây lỗ mãng nói gì cũng được, cậu đang muốn chửi bọn họ, Tạ Trì lại giữ chặt cậu lại, hờ hững ngồi trên sofa, mỉm cười gật đầu về phía họ: “Đương nhiên là được rồi, cứ tự nhiên.”
Ba người không ngờ Tạ Trì lại dễ nói chuyện như vậy, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc.
Trước mặt bao người, Tạ Trì hờ hững thu dọn xúc xắc và nến trên bàn, đứng dậy ném vào trong sọt rác, bật đèn tầng năm lên.
Nghiêm Kính nhân cơ hội, tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh giữ họ lại làm gì?”
Tạ Trì đang rửa tay, nghe vậy thì khẽ cười: “Ở cùng một tòa nhà, bọn họ muốn theo thì chúng ta cản nổi không? Đồng ý thì đường hoàng ở cùng nhau, không đồng ý thì…”
Tạ Trì không nói tiếp, Nghiêm Kính lại chớp mắt hiểu ý: “Theo dõi!”
Nghiêm Kính nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy,” Tạ Trì dùng giấy ăn tỉ mỉ lau khô tay, thờ ơ bảo rằng, “Người tới đây đều có tâm nguyện không thể thực hiện, nói cách khác, kết quả tất nhiên của dục vọng khôn cùng là không từ thủ đoạn, chỉ cần có được điểm tích lũy mà họ muốn, nhất định sẽ nghĩ cách đi theo chúng ta, đây là chuyện thường tình thôi mà.”
Giọng Tạ Trì hời hợt, Nghiêm Kính tức đến