“Quỷ con, mày ở đâu?
Lúc tới chỗ Nghiêm Kính đợi, cả người Tạ Trì ướt sũng, áo sơ mi thấm ướt dán vào cơ thể, dáng người đẹp đẽ không tì vết.
“Anh Tạ! Bên này!” Trong bóng tối, cổ Nghiêm Kính kẹp lấy điện thoại, ở trên taxi điên cuồng vẫy tay về phía anh.
Tạ Trì chạy tới, chui vào trong chiếc taxi, nhận chiếc khăn tay Nghiêm Kính đưa tới mà tùy ý lau, giọt nước lóng lánh thuận môi anh lăn xuống, lại thêm phần khí sắc.
Tài xế không nhịn được nhìn qua gương chiếu hậu mấy cái.
“Sao rồi?” Mặc dù Nghiêm Kính tỏ vẻ mong đợi hỏi thăm, nhưng trong giọng không giấu nổi sự vui mừng, ban nãy cậu vừa nghe thấy app thông báo, nhất định Tạ Trì có phát hiện quan trọng rồi.
Tạ Trì dặn tài xế lái xe về tòa nhà của công ty, không trả lời câu hỏi của Nghiêm Kính, hết sức hào sảng hỏi rằng: “Tôi có nhiệm vụ tuyến phụ, cậu có hứng thú không? Có thì tôi chia sẻ cho cậu.”
Vẻ mặt Nghiêm Kính hết sức ngạc nhiên, nhiệm vụ tuyến phụ đáng quý như vậy, Tạ Trì cứ tùy tùy tiện tiện chia sẻ cho cậu sao?
“Không không không em không hứng thú đâu,” Nghiêm Kính lắc đầu nguầy nguậy, “Em hiểu rõ quy tắc, độ khó tuyến chính của phim kinh dị dựa theo chất lượng phim, nhưng nhiệm vụ tuyến phụ thì không chắc, độ khó gì cũng có thể, em gà quá, bất kể xác suất rơi đồ cao, em cũng phải giữ cái mạng này lại! Vả lại cái này do anh Tạ anh phát hiện ra, em dựa vào đâu mà được chia sẻ chứ.”
Tạ Trì suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Vậy lát nữa chúng ta trở về, tôi xuống giếng thang máy tìm thi thể của nữ quỷ để hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, đưa cậu rời khỏi phim kinh dị.”
“Bác tài à quay đầu,” Tạ Trì đổi ý, dặn lái xe đổi hướng, anh muốn mua một vài dụng cụ để xuống giếng thang máy.
Nghiêm Kính sững sờ hồi lâu, khẽ nói: “Anh Tạ, anh đưa em rời khỏi.. vậy anh định ở lại làm nhiệm vụ tuyến phụ một mình à??? Không được đâu, như vậy nguy hiểm lắm! Không có cách để bảo toàn sinh mệnh đâu!”
Cậu lo lắng, hy vọng có thể khuyên nhủ Tạ Trì: “Anh Tạ à, anh giỏi như vậy, thế này lợi bất cập hại, đây mới chỉ là bộ phim đầu tiên, sau này anh vẫn còn rất nhiều cơ hội, nếu chắc chắn được thì vẫn nên chọn phương án chắc chắn, ai mà biết được tình hình nhiệm vụ tuyến phụ như thế nào, chúng ta không có một chút kinh nghiệm nào, kết thúc nhiệm vụ tuyến chính anh theo em ra về đi, mình còn nhiều thời gian mà, nhất định anh sẽ đứng hạng nhất, thiếu gì vài điểm tích lũy kia…”
Tạ Trì khẽ cười một chút: “Thật sự không đợi được, dù chỉ một giây một phút cũng không đợi được.”
Từng giây từng phút anh đều muốn chạy về phía nguyện vọng, không cho phép bản thân chọn cách chắc chắn nhàn nhã để sinh tồn, anh nhất định phải tiến bước bất chấp nguy hiểm, để đổi lấy “anh” của mình.
Nghiêm Kính biết không khuyên nổi anh, bực bội vò đầu: “Trời ạ, còn muốn đưa em đi hưởng nhiệm vụ tuyến phụ nữa, anh Tạ à may mà anh là trai thẳng không tán tỉnh em, nếu không em cong thành nhang muỗi luôn rồi…”
Động tác xoa tóc của Tạ Trì thoáng dừng lại một chút, ho nhẹ hai tiếng, làm như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Kính vẫn còn mải ảo tưởng, cười ngây ngô bảo rằng: “Anh có xấu xí em cũng không chê đâu, dù sao em cũng mù mà, em không nhìn mặt, chỉ bàn tam quan.”
Bác tài không nhịn được mà đưa mắt nhìn cậu chàng đẹp trai qua gương chiếu hậu, cảm thán trong lòng đúng là “Vợ đẹp mà không biết”.
【Hahaha tui không để ý ngoại hình thật, chỉ là người yêu tui trùng hợp đẹp trai thôi.】
【Anh giai kia không đẹp trai chút nào, chỉ là trùng hợp hợp gu của tui, nên tui mới làm fan của ảnh thôi á.】
….
Chín giờ năm mươi phút, cuối cùng hai người cũng mua đồ xong quay trở về công ty.
Còn chưa vào tới nơi, bên trong đã vọng ra tiếng khóc nức nở đứt quãng của Giang Nhụy, Trịnh Minh cụt tay hết sức cáu kỉnh, hùng hùng hổ hổ bảo rằng: “Người cũng đã chết rồi còn khóc lóc cái nỗi gì nữa?”
“Chết người rồi?” Nghiêm Kính kinh ngạc nói.
Tạ Trì rảo bước vào, Trịnh Minh trông thấy Tạ Trì, tiếng chửi rủa biến mất, tỏ vẻ hậm hực.
Tạ Trì khẽ chau mày lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trịnh Minh chỉ vào Giang Nhụy đang khóc sưng mắt trên sofa, nhún vai bảo rằng: “Khoảng một tiếng trước, Trương Bân với cô ta ra ngoài ăn cơm tối, sau đó đột nhiên trời đổ mưa to, đúng lúc hai người họ đi ngang qua con ngõ tối om om, có một người đàn ông cầm dao che mặt lao ra muốn cưỡng hiếp cô ấy, cô ấy bỏ chạy, Trương Bân tuổi cao chậm chân hơn nên bị đâm chết.”
Vẻ mặt Giang Nhụy kinh hãi, cả người run lẩy bẩy, lúc Trịnh Minh kể lại, cô che tai như muốn trốn tránh, nước mắt chảy ào ào.
Nghiêm Kính chỉ cảm thấy toàn thân rét run: “Ôi cái xác suất quái quỷ gì đây? Tránh ma thì thôi đi, còn phải tránh người, còn bị người ta giết chết…”
【Đoạn này khó hiểu thật đấy.】
【Không liên quan tới tuyến chính một chút nào, có phải để kéo dài không?】
【Có lẽ là cảm thấy quá ít người chết, xử một đợt trước khi kết thúc?】
Tạ Trì loáng thoáng nhìn ra điều gì đó.
“Mặt mũi cậu sao thế kia?” Tạ Trì liếc mắt nhìn hai, ba cái băng dán vết thương trên mặt Trịnh Minh.
Trịnh Minh hừ một tiếng: “Em xui vãi! Lúc quay về trượt một phát, mặt đụng trúng tảng đá.”
Nghiêm Kính lập tức tỏ vẻ đồng cảm: “Em cũng xui lắm luôn! Hôm qua lúc đi vệ sinh không hiểu bồn cầu bị làm sao mà đột nhiên phun nước tung toé, phun hết lên mông em! Cả sáng nay ăn bánh bao xíu mại, bên trong có cục đá! Cắn “cộp” một cái, suýt chút nữa gãy răng!”
Tạ Trì: “………..”
Không may….
Tạ Trì đột nhiên mở to mắt ra, nhếch môi lên, anh biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Anh