“Đo “thân” mà làm.”
Tạ Trì chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt rồi bình tĩnh trở lại, hờ hững dựa vào tường, đợi cảnh sát kiểm tra xong rời đi.
Anh vẫn còn nhớ rõ kết quả kiểm tra trước đó ―― Những người bị app chọn trúng kia, không hẹn mà cùng mất tích trong một khoảng thời gian, đến khi xuất hiện trước mặt mọi người, hoặc là chết đầy kỳ lạ trong một ngày, hoặc là cuối cùng cũng đã đạt được ước nguyện.
Cho nên chỉ có chết hoặc hoàn thành tâm nguyện thoát khỏi ràng buộc của app, anh mới có thể quay trở lại thế giới hiện thực bằng thực thể, trong quá trình giao dịch với app, anh có thể động vào đồ vật sinh hoạt bình thường, nhưng không thể được nhìn thấy bằng mắt thường, nói không chừng Nghiêm Kính mở mắt âm dương ra có thể nhìn thấy anh.
Nói trắng ra là, bây giờ anh không khác gì ma quỷ.
Thậm chí anh có thể thực hiện vài hành động kỳ lạ để dọa hai vị cảnh sát này, nhưng Tạ Trì không nhàm chán như vậy.
Một cảnh sát vừa lục soát vừa nói: “Anh nói xem tình hình của Tạ mỗ mất tích với gia đình cậu ta như thế nào, cả nhà này lạ thật, anh nói nếu mẹ cậu ta không quan tâm, con trai mất tích, bà ấy là người đầu tiên báo cảnh sát; nhưng nếu mẹ cậu ta quan tâm, thì ba mẹ cậu ta đã di dân ra nước ngoài từ lâu, bỏ cậu ta ở lại nước một mình…”
“Mà kỳ lạ là, hỏi vì sao ba mẹ cậu ta phát hiện ra con trai mất tích, mẹ cậu ta lại không nói ra được, chỉ chắc chắn là con trai bà ta đã mất tích, bảo chúng ta đi thăm dò, ngoài mặt không có vẻ gì là căng thẳng, không giống dáng vẻ của người mẹ, chỉ là.. tiện thể mà thôi, nói thế nào nhỉ, đại khái là ―― tôi thông báo cho mọi người là con trai tôi mất tích, mấy người thích tra hay không thì tùy.”
“Phải đó phải đó, chính là cảm giác này!” Mọi người khác lập tức cao giọng phụ họa.
Tạ Trì khẽ cong khóe môi, sâu trong đôi mắt có vẻ lạnh lùng.
Anh không ngờ là người mẹ trên danh nghĩa này còn quản xem liệu anh có mất tích hay không.
Bà ấy biết anh mất tích, bởi vì.. trên người anh có.. chip định vị.
Tạ Trì lần theo trí nhớ xa xôi, chạm vào nơi nào đó trên bả vai, rõ ràng ở đó trơn mịn ấm áp, nhưng lại có một dấu vết lạnh lẽo bẩm sinh.
Thú cưng dễ lạc mất, khiến chủ nhân đau lòng, cho nên cài định vị, để chủ nhân có thể tìm được thú cưng của mình ngay lập tức.
Nhất định là người phụ nữ kia phát hiện ra không thể định vị anh, nên mới thuận tay báo cảnh sát.
Hai người cảnh sát kia tìm kiếm không có kết quả rời đi, điện thoại trong phòng ngủ đổ chuông, Tạ Trì đi tới cầm lấy.
Trong cột bạn bè, Nghiêm Kính gửi mấy tin nhắn tới.
Nghiêm Kính: Anh Tạ à, chúc mừng anh, em đã nói anh sẽ làm được mà!
Nghiêm Kính: Bây giờ chúng ta là thể linh hồn rồi, kích thích ghê!!
Tạ Trì trả lời hai câu, đang định tắt màn hình điện thoại, một tin nhắn thông báo nhảy ra ――
【Quản lý Châu Đồng của bạn mời bạn đến văn phòng anh ấy, có chấp nhận hay không?】
Dù sao Tạ Trì cũng muốn gặp mặt tên ngu kia, ấn 【Xác nhận】
Một giây sau, cảnh tượng trước mặt trở nên méo mó vặn vẹo, lúc Tạ Trì mở mắt ra, anh đã đứng ở cửa của một căn phòng làm việc.
Tính năng truyền tống của app còn có thể sử dụng như vậy, Tạ Trì mỉm cười.
“Vào đi!” Trong giọng Châu Đồng ẩn chứa lửa giận.
Tạ Trì khẽ cười một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng không mấy lớn này còn có khoảng bảy, tám người, Châu Đồng được vây quanh chính giữa, đó là một người đàn ông tướng mạo hung tàn, chừng ba mươi tuổi, hơi gầy, môi mỏng, khoảng cách giữa hai mắt hẹp, quần áo thoạt nhìn là một anh tài cao cấp.
Mấy người bên cạnh âm thầm dò xét chàng trai nhã nhặn mới vào, trong ánh mắt hàm chứa sự bất thiện.
“Tiểu Thẩm Dật tới rồi.” Một người cất giọng kỳ quái.
“230 điểm, ảnh đế Thẩm năm đó mới chỉ 210 điểm, anh Châu à, trước kia anh cũng chưa từng dẫn dắt người mới giỏi như vậy, phải biết quý trọng đấy.”
Châu Đồng cất tiếng giễu cợt: “Tiểu Thẩm Dật? Mấy người xem trọng cậu ta quá.”
Tạ Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn người kia một chút: “Đừng gọi tôi là Tiểu Thẩm Dật.”
Châu Đồng ngầm giễu cợt: “Còn biết khiêm tốn nữa?”
Tạ Trì mỉm cười: “Không, anh ta 210, tôi 230, tôi mạnh hơn anh ta, chuyện rõ như ban ngày, cho nên đừng gọi tôi là Tiểu Thẩm Dật vũ nhục tôi, cảm ơn.”
“Ngông cuồng!” Châu Đồng bị nghẹn đến mức nổi trận lôi đình, mấy diễn viên cùng người đại diện kia cũng tỏ vẻ khó mà tin nổi, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Tạ Trì đối xử thân thiện với mọi người chẳng qua là do xã hội cần, thực tế bên trong vừa cuồng vọng lại vừa tự luyến.
Với anh mà nói, một chuyện nếu cảm thấy không thể nào, thì thực sự không thể nào, tâm lý sợ hãi sẽ làm tiêu tan mọi khả năng siêu việt, anh không thể làm cái bóng của người khác, anh là Tạ Trì.
Đấu võ mồm không lại được, Châu Đồng ném cho Tạ Trì một xấp hợp đồng, nghiêm mặt nói: “Trước mắt cậu ở đây trịnh trọng xin lỗi tôi, sau đó ký hợp đồng, tôi sẽ không so đo nữa.”
Ánh mắt mấy người bên cạnh lập tức toát lên sự đố kỵ sâu sắc, bọn họ biết rõ Châu Đồng đang nghĩ gì, tiềm lực của Tạ Trì rõ như ban ngày, anh gia nhập rồi, sau này nhất định điểm tích lũy của Châu Đồng sẽ không ngừng tăng lên.
Quan hệ của quản lý với diễn viên trong app không khác hiện thực là bao, diễn viên càng giỏi, quản lý càng chiều, diễn viên yếu hơn, quản lý sẽ đối xử nghiêm khắc hơn. Với mấy diễn viên điểm tích lũy còn chưa đến một trăm như họ, không biết nhiều điều, bình thường sẽ được quản lý chọn dẫn dắt ngẫu nhiên, tương tự bọn họ cũng phải bỏ điểm tích lũy ra để lấy lòng quản lý, đổi lấy tin tức và sự trợ giúp cần thiết, để quản lý giữ lại chọn bộ phim kinh dị tương đối thích hợp với họ hơn.
Quản lý cũng là diễn viên, khi diễn viên đạt tới số điểm tích lũy nhất định có thể chọn nghề phụ để kiếm thêm điểm tích lũy, trình độ của quản lý thường cao hơn diễn viên mình dẫn dắt, để có thể cung cấp các trợ giúp thiết thực cho diễn viên cấp thấp.
Trong lúc mấy người bọn họ mải suy nghĩ, Tạ Trì đã liếc mắt đọc xong bản hợp đồng, đột nhiên cười giễu.
Anh không ngờ Châu Đồng còn lập một đoàn thể, diễn viên mới gia nhập phải nộp 50% điểm tích lũy cho đoàn, đổi lấy sự công nhận của các diễn viên trong đoàn và sự giúp đỡ đơn phương từ Châu Đồng.
Châu Đồng nghe thấy tiếng cười nhạo kia lập tức bị chọc giận, đứng bật người dậy: “Cậu có ý gì?”
Tạ Trì nhún vai, cũng bất đắc dĩ bảo rằng: “Không có ý gì, chỉ là tôi có chút… không muốn đặt bút ký thẳng.”
Tạ Trì chưa từng nghĩ tới chuyện hòa giải, dù sao ngu ngốc cũng đâu phải ngày một ngày hai mà ra, hơn nữa sẽ còn tiếp tục ngu xuẩn nữa. Những diễn viên đứng ở đây có thể “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục” mà giao 50% điểm tích lũy cho đoàn thể, chứ nhất định không thể giúp được gì cho anh, chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Về phần Châu Đồng, có lẽ trong tay hắn ta có rất nhiều kinh nghiệm mà anh cần, nhưng tuyệt đối không đáng để anh đổi bằng điểm tích lũy,
Ai tơ tưởng tới điểm tích lũy của anh, chính là cản trở anh và anh trai anh sớm ngày gặp nhau.
Đôi mắt Tạ Trì trở nên băng giá.
Các diễn viên khác lấy làm ngạc nhiên trước lựa chọn của Tạ Trì, qua hồi lâu mà nói không nên lời, Châu Đồng thì giận đến mức cả người run lên: “Tốt nhất là mày nghĩ cho rõ ràng! Đừng có mà không biết điều!”
Hắn tơ tưởng tới điểm tích lũy của Tạ Trì nên mới muốn hòa giải, nhưng nếu Tạ Trì không nghe lời, hắn sẽ không chịu cơn giận này, có tiềm lực thì đã sao, hắn có thủ đoạn để giết cậu ta từ trong trứng nước, hắn đã gặp quá nhiều người mới có thiên phú nhưng chết yểu rồi, Tạ Trì chẳng qua chỉ giết Châu Văn rác rưởi, ở đây không biết bao nhiêu người tài giỏi hơn Châu Văn.
Tạ Trì khẽ cười, bảo rằng: “Tôi tự nhìn nhận mình rất ổn, người không biết điều là anh.”
Tạ Trì biết bây giờ chọc tới Châu Đồng sẽ rất phiền phức, nhưng anh không chịu cơn tức này, anh đã bị anh trai chiều hư từ lâu rồi. Dù sao cũng không thể lui được, không thể xin