“Nghiệm thu dùng thử.”
Nhậm Trạch gọi mình là anh.
Tạ Trì không ngờ ẩn dưới bề ngoài đẹp trai và tính cách ngạo mạn của Nhậm Trạch lại là một trái tim thiếu nữ.
Cũng lông lá hơn đàn ông bình thường.
“Anh không sao thật chứ?” Tạ Trì dè dặt hỏi, hơi sợ ban nãy Nhậm Trạch ngã hỏng đầu óc luôn.
Không biết Nhậm Nhiễm lấy đâu ra một cây bút, Nhậm Nhiễm nhảy tới nhảy lui, dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, không nói lời nào nắm tay Tạ Trì lên, nhét cây bút vào giữa ngón cái và ngón trỏ của anh.
Hai ngón tay Tạ Trì cầm hờ cây bút, nhìn cánh tay hưng phấn dị thường cứ quơ tới quơ lui trước mắt mình, ngón tay cứng ngắc như đá.
“Anh muốn thật à?” Vẻ mặt Tạ Trì hết sức vi diệu, lại có phần thấy sợ vì được quý.
Phong cách của Nhậm Trạch bá đạo tới vậy?
“Thế tôi ký tên nhé?” Tạ Trì cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
Nhậm Nhiễm gật như gà mổ thóc, đôi mắt to tròn ướt át, giống như một con thú nhỏ đang kêu gào đòi ăn.
Tạ Trì duỗi rồi co tay lại, nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu nhìn chữ ký trên cánh tay Nhậm Trạch.
Lúc anh cúi đầu ký tên, cuối cùng Nhậm Nhiễm cũng dám quang minh chính đại nhìn anh, đôi mắt càng nhìn càng càn rỡ, đồng tử mắt dần trở nên đăm chiêu, người anh trai này dịu dàng quá đỗi, không nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, anh ấy vừa trắng trẻo vừa đẹp trai, lúc cười trong mắt như có những ánh sao nhỏ vụn làm rung động lòng người, ngọt ngào như những cây kẹo bông gòn hình đám mây.
Anh ấy rất cao, bàn tay trắng muốt, gân xanh trên cánh tay còn đang giần giật.
Tạ Trì bị nhìn chòng chọc đến mức thấy rợn trong lòng, ngòi bút cứ run lên, qua nửa buổi không viết được chữ nào.
Nhậm Nhiễm không thấy xấu hổ một chút nào, trái tim nhỏ bé cứ đập thình thịch thình thịch, cánh tay buông thõng kia ngầm giơ thành hình chữ V, ăn mừng theo đuổi thành tượng thành công.
【Hahahahaha Nhậm Nhiễm à, em lại dọa người ta chết khiếp rồi!】
【Nhậm Nhiễm ra rồi kìa, ẻm đáng yêu quáaaaaa】
【Tiếng tăm của Nhậm Trạch bị hại rồi hahahaha, Nhậm Trạch mà ra chắc muốn tự tử luôn mất】
【Hại anh nhờ thực lực.】
【Uhuhuhu Tạ đại lão ký tên rồi kìa, em cũng muốn!! Ước gì em là Nhậm Nhiễm】
【Hahahaha nhiều lông quá, Nhậm Nhiễm cần phải dạy anh trai một khóa làm boy chải chuốt thôi】
【Ngoài mặt Trì cưng thì bình tĩnh, chứ chắc trong lòng đang sụp đổ rồi!!】
【Em muốn nói một câu, có lẽ Tạ đại lão cũng là người đa nhân cách đấy, nhưng anh ấy không có biểu hiện rõ ràng, trừ đoạn cuối của phim cương thi một người tứ hành ra, em cũng không được tận mắt thấy, vả lại tại sao lúc hoán đổi nhân cách anh ấy không bị choáng chứ, cứ như là không phải vậy, như Nhậm Trạch đây mới giống bình thường chứ?】
【Hở? Ảnh đa nhân cách á? Tui hoàn toàn không nhìn ra luôn!】
【Thật hay giả vậy? Chàng trai này thú vị quá!!!
Mọi người trong phòng nhìn cảnh tượng quỷ dị này, vẻ mặt một lời khó nói hết, Lục Văn đứng bên cạnh Tạ Trì che miệng quay đầu lại, vất vả lắm mới không bật cười thành tiếng.
Không thể từ chối thịnh tình của Nhậm Trạch, dưới đủ kiểu hành hạ tinh thần, cuối cùng Tạ Trì cũng ký tên xong, anh trả lại cây bút cho Nhậm Trạch.
“Anh à, chữ anh đẹp quá!”
Nhậm Nhiễm cất tiếng cảm thán kinh ngạc, vô cùng thích thú trước hai chữ rồng bay phượng múa trên cánh tay cơ bắp của mình.
Chữ Tạ Trì tự do phóng khoáng, trái ngược hoàn toàn với cảm giác anh mang tới cho người ta.
“Anh thích là được rồi.” Ánh mắt Tạ Trì đảo qua đảo lại trên cánh tay Nhậm Trạch, giọng nói hơi gượng gạo.
“Em sẽ không tắm rửa gì trong một tuần tới!” Nhậm Nhiễm vừa nói vừa len lén cọ tay vào bút, trước đó Tạ Trì từng nắm vào.
“Thế tôi đi nhé.” Tạ Trì quay đầu lập tức ra ngoài, anh đi như bay, giống như đang chạy trối chết.
【Hahahaha Trì cưng bị dọa sợ rồi!】
【Đại lão: Thần kinh à!!!】
“Anh à hẹn gặp lại! Phải nhớ Nhiễm Nhiễm đấy!”
Bóng người Tạ Trì đột nhiên khựng lại.
Nhiễm Nhiễm?
Trong đầu Tạ Trì có một suy đoán mơ hồ, chân mày nhướng lên, như có điều suy tư, Nhậm Trạch đột nhiên ngất xỉu rồi đau đầu…
Có lẽ Nhậm Trạch cũng là người đa nhân cách? Đây là nhân cách nữ của anh ta? Tuổi tác không lớn lắm, hơn mười tuổi? Em gái chăng?
Tạ Trì sửng sốt một hồi, thế mà lại tự nhiên cảm thấy hơi đau lòng cho Nhậm Trạch, anh chia ra một người anh trai chăm sóc cho mình, còn Nhậm Trạch thì ngược lại, chia ra một cô em gái cần cậu ta chăm sóc.
Thú vị thật đấy.
Tạ Trì có cảm giác vui vẻ vi diệu khi tìm được đồng loại, tưởng tượng tới vẻ mặt của Nhậm Trạch tỉnh lại trông thấy chữ ký trên cánh tay mình, nụ cười lại có mấy phần ác ý.
Tạ Trì cố gắng giữ gìn hình tượng chính nhân quân tử, mỉm cười vẫy tay về phía Nhậm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm à, hẹn gặp lại.”
Sau đó anh đưa mắt ra hiệu cho Lục Văn rồi chuồn đi.
Tạ Trì vừa đi, màn ảnh rộng chiếu kết quả:
Đầu tiên là kết quả tổng kết:
Thứ nhất: Tạ Trì.
Thứ hai: Du Cảnh.
Thứ ba: Nhậm Trạch.
Thứ tư: ….
Khán giả ngồi chờ trước điện thoại đều có vẻ mất hứng:
“Rõ ràng quá còn gì.”
“Trì cưng nhà em không ai sánh bằng!”
Sau kết quả tổng kết là công bố chấm điểm từng phần.
【 Công bố điểm khách mời chấm cho người chơi xếp thứ nhất – Tạ Trì: Khách mời số một Lục Minh: 10 điểm; Khách mời số hai Triệu Cẩm Hoa: 0 điểm; Khách mời số ba Thẩm Dật: 10 điểm.】
Khán giả trông thấy lập tức xôn xao:
“Móa ơi, em không mù đấy chứ? Khách mời cuối cùng là Thẩm Dật đúng không? Có phải trùng tên trùng họ không?!”
“Ảnh đế đi làm khách mời á??!”
“Mười điểm! Max điểm luôn, má ơi, nghe bảo Thẩm Dật khắt khe lắm cơ mà?? Mười điểm lận!! Ảnh phải tán thưởng cỡ nào chứ!!”
“Trì cưng gánh được mười điểm này mà, có gì đâu mà phải lấy làm lạ!”
“Ảnh đế aaaaaaaaaaa!”
“Mẹ Du Cảnh không cần thể diện gì nữa, cho 0 điểm luôn? Khiến người ta mắc ói à? Trì cưng thèm vào 10 điểm của bà ta ấy, đúng là vênh váo quá thể quá đáng, chỉ là cái con gà rừng mới lên hạng ba.”
(Gà rừng: từ ngữ không tốt, chỉ gái làm tiền, nhưng mình thấy Triệu Cẩm Hoa đã lớn tuổi nên không tiện để nghĩa này)
“Mấy bồ nhìn xuống mà xem! Tức chết tui mất!”
【Công bố điểm khách mời chấm cho người chơi xếp thứ hai – Du Cảnh: Khách mời số một Lục Minh: 8 điểm; Khách mời số hai Triệu Cẩm Hoa: 10 điểm; Khách mời số ba Thẩm Dật: 3 điểm.】
“Vãi nồi cho mười điểm luôn, bà ta cảm thấy con trai mình giỏi hơn Tạ Trì gấp mười lần à?”
“Thím trên à, 0 x 10 = 0, chắc bà ta cảm thấy Trì cưng chẳng là cái cóc khô gì cơ.”
“Móa! Quạu thật sự luôn!!”
“Thì chung cuộc Tạ Trì vẫn đứng nhất mà, bà ta có cho con trai mình điểm cao đến mấy cũng có tác dụng gì đâu?”
“Hahaha, ảnh đế người ta thẳng thắn quá, thế mà còn cho Nhậm Trạch 5 điểm, còn cao hơn cả Du Cảnh nữa, hả hê quá!”
“Bình thường mà, nói thật chứ, nếu Du Cảnh không nhờ có mẹ thì thực sự không bằng Nhậm Trạch, Du Cảnh toàn nhờ tích tụ tài nguyên mà ra còn gì.”
“Hừ, mẹ Du Cảnh cho Nhậm Trạch 1 điểm kìa…”
Sau khi công bố điểm khách mời chấm,