Nhậm Trạch đang chợp mắt nghỉ ngơi cũng tỉnh dậy, nhào tới lật người Lục Văn lại, cuống như kiến bò trên chảo nóng: “Đây là… ba ba thiết bản?!”
“Đúng vậy!” Tạ Trì không ngẩng đầu lên, kiểm tra cơ thể Lục Văn.
Trong bữa tối, vì muốn ba ba chủ động tới tìm mình nên Tạ Trì nếm thử tất cả các món ăn một lượt, Nhậm Trạch và Lục Văn cũng bắt chước theo anh, bây giờ nhìn triệu chứng của Lục Văn, xem ra con ba ba đã lựa chọn Lục Văn trong nhóm ba người họ.
Tiếng kêu đau đớn như nghẹn lại trong họng Lục Văn, gương mặt vì nóng và ngạt thở mà đỏ bừng lên, anh lăn lộn trên giường, hơi nước trắng xóa bốc ra khỏi cơ thể, nóng đến mức da tay Tạ Trì cũng đỏ ran theo.
“Làm thế nào bây giờ?” Nhậm Trạch lo lắng nhìn về phía Tạ Trì.
Tạ Trì nhanh chóng ra quyết định: “Đưa anh ấy vào phòng tắm.”
Hai người khiêng Lục Văn đi vào, cho anh nằm xuống bồn tắm lớn, Nhậm Trạch luống cuống mở vòi hoa sen và vòi nước ra, xối nước lên người Lục Văn.
Nước lạnh xối xuống cơ thể Lục Văn, lập tức bốc lên thành hơi nước, tiếng nước nóng và nước lạnh chạm vào nhau phát ra những âm thanh “xì xèo” chạy trên cơ thể Lục Văn, giống như ở trong nồi nước sôi sùng sục.
Làn da Lục Văn đỏ như que hàn, nước trong cơ thể cũng bốc hơi lên, cơ thể gầy đi một vòng.
“Nóng quá…” Bờ môi Lục Văn nứt nẻ như đất khô cằn, anh cảm thấy mình sắp bị nấu chín tới nơi.
Tạ Trì lấy một chiếc chậu lớn dưới bồn rửa tay ra, mở vòi nước ở mức tối đa, anh dội cả chậu nước vào người Lục Văn, bọn họ chỉ có thể làm như vậy, không còn cách nào khác.
Cách để trì hoãn đồ ăn bị đun sôi, chính là không ngừng cho thêm nước lạnh.
Cuống cuồng suốt bảy, tám phút, hai người đẫm mồ hôi, nhưng Lục Văn không đỡ hơn được là bao.
Tạ Trì sa sầm mặt: “Nhậm Trạch à, cậu qua đây đổi chỗ với tôi, phương pháp kia không thể chữa được tận gốc, anh ấy không thể chống đỡ được.”
“Được rồi.”
Tạ Trì thầm nghĩ: “Anh à, anh kiểm tra xem trên người anh ấy có dị vật nào không.”
“Được rồi.”
Tạ Trì để Tạ Tinh Lan đi ra, Tạ Tinh Lan đi tới, thị lực hắn hơn người, cẩn thận kiểm tra làn da của Lục Văn, vảy cá trên da Lục Văn lúc này đều mềm đến độ trong suốt, Tạ Tinh Lan chỉ cần liếc mắt là có thể dễ dàng trông thấy một điểm nhỏ gồ lên.
“Anh cố chịu đựng nhé.” Tạ Tinh Lan nói.
Lục Văn cắn răng: “Được rồi.”
Tạ Tinh Lan không chút do dự đâm lưỡi dao ác linh vào làn da, da Lục Văn rất cứng, lưỡi dao ác linh sắc như vậy khi đưa dao xuống cũng cảm nhận được lực cản to lớn. Lục Văn bị dao cứa đau đến mức mặt mũi trắng bệch, cơ thể lả đi như muốn hôn mê.
Lần đầu tiên anh hận da mình dày như vậy.
Cuối cùng Tạ Tinh Lan cũng tìm được đồ vật ở trong da thịt Lục Văn, dùng mũi dao khều lên, kéo ra bên ngoài từng chút một.
Lục Văn đã tê dại, đau tới cùng cực không cảm giác được gì cả.
Đó là một sợi dây dính máu, cuối sợi dây dính máu đeo một bảng tên đồ ăn có hình con rùa, trên đó viết bốn chữ ―― Ba ba thiết bản.
Khoảnh khắc bảng tên được kéo ra, nhiệt độ cao trên người Lục Văn đột nhiên biến mất, sắc mặt cũng dần khôi phục lại như bình thường.
Do thứ này gây chuyện, cũng xem như sợ mà không nguy.
Nhậm Trạch ngồi bên bồn tắm lau mồ hôi, cảm thấy vẫn còn sợ hãi: “Cũng may mà là Lục Văn, da anh ấy dày chịu nóng được, nếu là tôi thì đã chín nhừ rồi.”
Sau khi xác nhận Lục Văn không có vấn đề gì cả, Nhậm Trạch giúp anh băng bó vết thương, Tạ Tinh Lan lại trả quyền khống chế cơ thể cho Tạ Trì.
“Không sao đâu,” Nhận được ánh mắt hỏi thăm của Tạ Trì, Lục Văn chật vật nói, “Tôi sẽ khôi phục nhanh thôi.”
“Phải rồi,” Lục Văn vô thức hạ giọng nói, “Ban.. ban nãy vì vảy mềm đi nên chiếc răng kia rơi xuống bồn tắm, giờ vảy cứng lên rồi, tôi lại giấu nó đi.”
Tạ Trì gật đầu, anh nói vào chuyện chính: “Bây giờ đã xảy ra sự kiện rồi, theo như quy tắc của app, chúng ta có thể ra ngoài.”
Anh còn thiếu một bảng tên, quỷ em còn thiếu một quả thận và một đứa con, phe của quỷ chị cần tổng cộng sáu chiếc răng, Lộ Minh nộp một chiếc răng lên, Du Cảnh nộp hai chiếc, Triệu Cẩm Hoa lấy được một chiếc từ chỗ anh, chắc hẳn hiện tại người chị đã thu hoạch được bốn chiếc răng, còn thiếu hai chiếc nữa.
Tạ Trì và Nhậm Trạch mở cửa đi ra ngoài, Lục Văn nén đau đuổi theo, Tạ Trì vừa ra khỏi cửa thì dừng bước chân, anh biến sắc.
Mùi máu tươi nồng đậm lùa vào mũi.
Ba người lần theo mùi máu tươi, đập cửa căn phòng của tân binh Mã Hằng, cảnh tượng trong phòng khiến trái tim ba người như ngừng đập.
Thi thể của Mã Hằng bị treo trên tường, hai tay chắp trước ngược, cả người lõa lồ, be bét máu thịt, vị trí trái tim trống rỗng, khóe miệng rịn máu tươi, ở sau lưng, máu sền sệt chảy dài xuống dưới chân. Vũng máu dưới chân anh ta rất lớn, xem ra Mã Hằng đã chết được một thời gian rồi.
Sắc mặt Lục Văn tái nhợt: “Tạ Trì à, chúng ta mất nội tạng rồi…”
Đây đã là người thứ năm mà quỷ chị giết hại, quỷ chị đã thu hoạch được chiếc răng thứ năm, cũng có thể nói đây là cơ hội giành thi thể cuối cùng của họ, vậy mà lại bị lặng lẽ cướp mất.
Quỷ chị thu hoạch thêm một chiếc răng nữa, sẽ không còn tuân theo quy tắc mỗi chiếc răng chỉ có thể giết được một người, bọn họ gần như không còn cơ hội để góp đủ răng nữa…..
Bầu không khí nhất thời hết sức nặng nề.
Tình huống nhanh chóng chuyển xấu, dự cảm đã trở thành hiện thực, Tạ Trì cố giữ bình tĩnh, anh trầm mặc không nói gì tiến lên trước, đầu tiên xác nhận không còn nội tạng cần thiết, sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể của Mã Hằng.
Trên cổ Mã Hằng đeo một chiếc Thánh Giá, xác chết giống như Jesus lúc thụ hình, nhưng nội tình lại hoàn toàn khác biệt, Jesus là hy sinh, mà Mã Hằng là chết một cách ngu xuẩn.
Rõ ràng quỷ chị đang chế giễu Mã Hằng, chế giễu bọn họ.
“Sao lại như vậy chứ.. rõ ràng chỉ còn thiếu một quả thận!” Nhậm Trạch bực bội cào đầu.
Tạ Trì cũng không hề nhụt chí, anh đưa mắt trấn an cậu ta: “Kết cục của sự tình đã được định rồi, không có gì để hối hận, chúng ta lựa chọn đối đầu với ả ta, thì phải chuẩn bị tinh thần tất cả mọi chuyện có thể xảy ra, mục đích của ả ta là hủy diệt niềm tin của chúng ta. Trên thực tế, trước thực lực tuyệt đối, dù có đi một bước tính mười bước cũng có thể xảy ra những chuyện mất khống chế, mà thực lực thối nát lại có thể dễ dàng đập tan toàn bộ âm mưu quỷ kế.”
Anh đứng yên ở đó, giống như không điều gì có thể đánh bại anh, Nhậm Trạch được cổ vũ, dần dần bình tĩnh lại, nắm chặt bàn tay, trong mắt toát lên sự kiên định.
Điện thoại ba người đột nhiên đổ chuông.
【Quỷ em đã thích ứng với tất cả nội tạng thu hoạch được.
Đổi mới tiến độ phe quỷ em:
Quỷ em đã khôi phục một phần thực lực, nhưng vẫn không đủ chiến thắng quỷ chị.
Quỷ em nhờ mọi người trong phe trợ giúp mình tìm kiếm nội tạng còn thiếu, gia tăng thực lực.
Mặc dù quỷ em đã có được năng lực hành động, nhưng chỉ khi người trong phe tự tay đưa nội tạng vào trong thân thể, mới có thể giúp cô khôi phục thực lực, quỷ em không thể tự ra tay thu hoạch nội tạng.
Xin mọi người không ngừng cố gắng, trợ giúp quỷ em chiến thắng quỷ chị.】
Cuối cùng cũng có một tin tốt, Lục Văn còn chưa kịp thở phào, chỗ giấu răng sau lưng đột nhiên đau nhức như bị thiêu đốt, Lục Văn không đề phòng trước, đau đến mức kêu lên thành tiếng.
“Sao vậy?” Nhậm Trạch tới gần, còn tưởng triệu chứng của “Ba ba thiết bản” lại tái phát, lập tức đi tới kiểm tra lưng của anh.
Lục Văn cố nén cơn đau, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tạ Trì, ám chỉ răng có khác thường.
Nhậm Trạch đang muốn tới kiểm tra chiếc răng giấu trên lưng Lục Văn, chỗ giấu răng trên lưng Lục Văn đột nhiên phát ra tia sáng, trong đêm tối, ánh sáng vô cùng bắt mắt.
Nhậm Trạch thấy trên lưng Lục Văn có thay đổi, trợn to mắt nhìn, trong lòng cảm thấy hỗn loạn: “Tạ Trì à!!”
Chỉ trong mấy giây, ánh sáng kia đã sáng rực lên có thể chiếu sáng cả căn phòng.
Sắc mặt Tạ Trì u ám chưa từng thấy, sải bước đi tới trước mặt Lục Văn, đưa tay về phía Lục Văn, “Đưa cho tôi.”
Lục Văn lấy chiếc răng kia ra, nhét vào trong lòng bàn tay Tạ Trì. Huyết nha phát sáng nóng lên trong lòng bàn tay Tạ Trì, tựa như một viên dạ minh châu, chỉ là bàn tay Tạ Trì có máu có thịt cũng không thể che đi ánh sáng của chiếc huyết nha kia.
(Huyết nha: Chiếc răng máu)
Điểm bộc phát sao? Tạ Trì nắm chặt chiếc huyết nha kia.
Huyết nha run rẩy nhảy lên trong lòng bàn tay anh, nó có sinh mệnh, dường như đang muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh, muốn tụ họp với thứ gì đó đáng sợ quỷ dị.
Tạ Trì đưa mắt nhìn hai người đứng sau lưng: “Đi mau!”
Hai người lập tức đuổi theo, Tạ Trì dẫn đầu đột nhiên dừng bước.
Lục Văn suýt chút nữa đụng vào hai người họ: “Sao vậy…?”
“Không cần đi nữa,” Trên gương mặt Tạ Trì hiện lên ý cười mỉa mai, “Bọn họ tới rồi.”
Lục Văn: “Bọn họ…?”
Ở góc rẽ cầu thang, Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh đi tới.
Du Cảnh trông thấy bàn tay phải của Tạ Trì phát ra ánh sáng, sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên ánh nhìn mừng rỡ và tham lam: “Mẹ ơi! Chiếc răng cuối cùng ở chỗ bọn nó!”
Nhậm Trạch và Lục Văn thầm than không ổn rồi, máu toàn thân trở nên buốt lạnh.
【Tiêu rồi tiêu rồi, gặp nhau ngõ hẹp! Em chỉ sợ chuyện này!】
【Trì Trì à, mau giao răng ra, lần này không đùa được đâu!】
【Lầu trên ngu à??? Giao răng ra là Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh có thể hoàn thành nhiệm vụ rời đi, các diễn viên khác lập tức bị quỷ chị giết chết!】
【Nhưng mà nếu không giao răng ra cũng chết mà!! Tạ Trì có quyền không giao à? Bọn họ yếu như vậy, không thể bảo vệ được chiếc răng cuối cùng! Không giao ra có khi bị Triệu Cẩm Hoa đánh cho phế, như vậy còn thảm hơn!!】
【Ôi, chẳng phải tính thế nào cũng chết hay sao, quỷ em nói không thể đánh bại chị…】
Triệu Cẩm Hoa cản ba người lại, duỗi tay về phía Tạ Trì: “Giao ra đây.”
Tạ Trì kéo dài thời gian, nói chuyện với Tạ Tinh Lan: “Anh à, em không giao được.”
“Anh biết.” Giọng Tạ Tinh Lan không hề mất bình tĩnh một chút nào.
“Giao ra đây!” Triệu Cẩm Hoa lặp lại lần thứ hai, lúc này bà ta đã mất kiên nhẫn.
“Tôi khuyên cậu hãy thức thời như lần đầu tiên.”
Tạ Trì im lặng không trả lời bà: “Anh à…”
Anh cảm thấy thực sự có lỗi, tình huống đang trở nên tệ hơn, mà cuối cùng anh chỉ có thể như một kẻ đào ngũ, để anh mình đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, còn chưa rõ thắng bại thế nào.
Tạ Tinh Lan khẽ mỉm cười, cất giọng trầm thấp êm tai: “Tiểu Trì à, giống như cho dù không có bất cứ căn cứ nào thì anh vẫn tin tưởng vô điều kiện em luôn đúng, nên cũng xin em hãy tin tưởng anh vô điều kiện ―― anh có thể chiến thắng bà ta.”
Trong từ điển của Tạ Tinh Lan không có thua cuộc và lùi bước.
Khóe môi Tạ Trì từ từ nhếch lên, trong từ điển của anh cũng không có thua cuộc và lùi bước.
“Không giao.” Tạ Trì ngẩng đầu lên đối đầu với ánh mắt của Triệu Cẩm Hoa, vẻ mặt anh hờ hững, nụ cười ban nãy dường như là phù dung sớm nở tối tàn.
Triệu Cẩm Hoa sửng sốt một chút, lập tức cười xùy thành tiếng: “Cậu thấy cậu có quyền lựa chọn sao?”
“Đã yếu thế còn bày đặt chống cự, không biết điều.” Hiển nhiên Triệu Cẩm Hoa cũng bực bội, bà bóp chết Tạ Trì đơn giản như bóp chết một con kiến, vậy mà con kiến này hết lần này tới lần khác còn không biết thân biết phận, kéo dài thời gian của bà.
Triệu Cẩm Hoa không nói nhiều nữa, bà đưa mắt ra hiệu Du Cảnh, Du Cảnh hiểu ý, lập tức dùng dịch chuyển tức thời để đoạt lấy, cậu ta nhanh như một cái bóng, dịch chuyển tới vị trí của Tạ Trì, nhưng lại phát hiện mình còn không thể chạm tới tay của Tạ Trì.
Tạ Tinh Lan nhẹ nhàng tránh né, hắn đứng ở đó, sắc bén như lưỡi dao.
Triệu Cẩm Hoa trông thấy sự giết chóc trong ánh mắt hắn, bà bật cười kỳ dị: “Mày còn muốn giết tao? Chỉ hận thôi thì làm được cái gì? Hận chỉ là sự phát tiết đáng buồn của kẻ vô dụng.”
“Không biết trời cao đất rộng!” Triệu Cẩm Hoa sa sầm mặt, đang định quát Du Cảnh lùi bước, khóe mắt trông thấy Tạ Tinh Lan không chút do dự đâm về phía Du Cảnh, trái tim bà nhảy vọt lên, lập tức lấy đạo cụ ra đỡ lấy đòn tấn công của Tạ Tinh Lan.
Đó là một thanh pháp trượng dài chừng một mét, cả thanh đen nhánh, giống như một thân cây cháy két, rồi cũng giống như “đăng trà” trong lâu đài cổ kính của ma cà rồng, phần chóp trượng có vô số những ngôi sao đen tà ác rơi xuống, trên thân pháp trượng được khắc những hoa văn huyền bí, một luồng sáng quỷ dị bao quanh thân pháp trượng.
Lúc lưỡi dao ác linh đụng vào pháp trượng, trong thoáng chốc, ác linh trên lưỡi dao cất tiếng hét thảm thiết.
Tạ Tinh Lan bị chấn động phải lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, ngón tay hắn bị rách, máu thuận theo ngón tay chảy xuống lưỡi dao.
Thế mà Tạ Trì lại dám nghĩ đến chuyện ra tay với con trai bà!
Triệu Cẩm Hoa không nén nổi cơn giận, quay đầu quát về phía Du Cảnh: “Mau trốn đi!”
Bà nói rồi lại tấn công về phía Tạ Tinh Lan.
Du Cảnh bị dọa sợ hãi, lập tức gật đầu chạy về phía ngược lại, tránh khỏi trận chiến của Triệu Cẩm Hoa và Tạ Trì.
Còn chưa đầy năm giây mà trên người Tạ Tinh Lan đã có mấy vết máu trông rất đáng sợ, thịt dưới da lộ ra, vạt áo trắng của hắn bị thấm ướt, lộ ra lồng ngực căng tràn.
Lục Văn nhìn mà giật mình, đôi mắt đỏ au, lao lên muốn đỡ lấy đòn tấn công của Triệu Cẩm Hoa giúp Tạ Trì, lại bị Triệu Cẩm Hoa đánh bay ra ngoài, bấy giờ anh mới biết rốt cuộc Triệu Cẩm Hoa mạnh tới nhường nào.
“Tạ Trì!” Lục Văn nhổ ra một búng máu, đôi mắt giăng đầy sự tuyệt vọng.
Hành lang quá chật hẹp, thanh pháp trượng dài chiếm ưu thế, sự nhanh nhẹn của Tạ Tinh Lan không có chỗ để thể hiện, hắn không hề bị cảm giác đau đớn và thế tấn công mỗi lúc một lớn gây ảnh hưởng, hắn nhanh chóng ra quyết định, vừa tránh né vừa lui lại, cuối cùng lui tới bên lan can, chống tay đẩy người, nhảy xuống dưới tầng.
Triệu Cẩm Hoa đuổi theo, vịn lan can mà dùng thanh pháp trượng dài đập về phía gáy hắn, Nhậm Trạch trừng muốn nứt mắt ra: “Tạ Trì!”
Tạ Tinh Lan cảm nhận được sự nguy hiểm phía sau, hắn nghiêng người tránh né, nhưng vẫn bị dư chấn ảnh hưởng, phun ra một búng máu.
Nhậm Trạch gạt một giây đồng hồ, thân hình Triệu Cẩm Hoa khựng lại một chớp mắt, Tạ Tinh Lan thuận lợi đáp xuống tầng một.
Triệu Cẩm Hoa cười gằn, cũng nhảy xuống theo.
Hạ Dao trốn ở đằng xa, nhìn cảnh giao chiến ở bên này, cảm thấy vô cùng hối hận, sao cô lại nhất thời bị ma xui quỷ khiến lựa chọn giúp Tạ Trì chứ?! Nếu việc làm của cô bị bại lộ, Triệu Cẩm Hoa có thể dễ dàng lấy mạng cô!
Thân thủ của Triệu Cẩm Hoa không linh hoạt, nhưng hơn ở