*Võng hồng: từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Phòng Vũ ngẩn ra, đây vẫn là người sao? Lúc đầu hắn cũng cảm thấy Tần Linh là yếu nhất trong ba người, cũng may là hắn không nói ra, nếu như nói ra, có lẽ bây giờ hộp tro đã được gửi đến nghĩa trang rồi.
Ma nữ về cơ bản không bị tổn hại gì, nhưng lại nhận được sự sỉ nhục vô cùng, sau một hồi như dưa chuột bị ném, cô không thể đứng dậy, cũng không thể chạy, oán khí càng ngày càng nặng, ánh mắt đỏ như máu, tóc tai đều dựng đứng lên.
Tần Linh nhướng mày, lại tát nó, “Dám tức giận với ta? Còn dám coi thường ta?!”
Nhan Khang che mặt, bị đánh như thế này, cho dù tính tình có tốt đến đâu cũng phải tức giận, Tần Linh cũng đã phát điên lên rồi.
Khi Tần Linh chốt cú cuối cùng, vách tường tràn ngập linh lực, đập tan oán khí đầy người của ma nữ, sau đó lại một vòng bạo phát tát mạnh mới, “Không phải dữ lắm sao?”
Cuối cùng ma nữ không có ý thức phản kháng, oán khí cũng không tăng, cũng không chạy trốn, nằm vật ra chịu tát, nhận mệnh không nhúc nhích, sự tàn phá về tâm linh khiến cô suy sụp hơn cả hồn phách bị thương.
Tần Linh lúc này mới buông tay ra đập cả phiến đá trên người ma nữ khiến cô ta chỉ có thể nhúc nhích đầu, “Ông, tra khảo cô ta!”
Bị chỉ mũi Nhan Khang nhanh chóng đứng thẳng, nũng nịu chạy tới, “Được rồi! Ngài nghỉ ngơi một chút!”
Tần Linh nhìn Mục Huyền Cảnh, đối phương đi tới, cậu liền xé tờ bùa trên cổ tay, còn chưa đợi Mục Huyền Cảnh tới gần, Tần Linh yếu ớt ngã xuống, Mục Huyền Cảnh nhào lên ôm lấy cậu, để Tần Linh ngồi dưới đất, trong mắt nhịn cười.
Tần Linh cười cười, quả nhiên, anh đã nhìn thấy hết thảy.
“Lá bùa này rất dễ sử dụng, chie là dùng hết rồi phải nghỉ ngơi nửa giờ.”
Khóe miệng Mục Huyền Cảnh nhếch lên, “Hết hơi?”
Tần Linh ưỡn ngực, “Vẫn được.”
Mục Huyền Cảnh nở nụ cười khen ngợi cậu: “Thật là oai phong.”
Tần Linh cười híp mắt, thật biết nói chuyện.
Nhan Khang bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, trước đây cũng là để cho hắn thẩm tra, hai người bọn họ ở một bên tình chàng ý thiếp, bây giờ như vậy.
Nhìn ma nữ bị đập dưới tấm tường, oán khí của cô biến mất, Nhan Khang chống cằm thương cảm nói: “Nói đi, ngươi tại sao lại hận hắn như vậy? Hắn đâu nợ ngươi nhân quả.”
Ma nữ gắt gao nhìn chằm chằm Phòng Vũ, “Hắn là streamer! Là võng hồng! Võng hồng đều đáng chết!”
Phòng Vũ nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Võng hồng cũng không phạm pháp.”
Ma nữ dường như bị kích thích, hung hăng muốn cắn một cái, “Đáng chết! Đáng chết!”
Mắt thấy lại sinh thêm một đoàn oán khí, Tần Linh trợn mắt, oán khí ma nữ trên người lập tức tản đi, không dám động đậy nữa.
Nhan Khang thông cảm cho cô, bị một ánh mắt doạ tản đi, quá thảm.
Anh như một người hòa bình thuyết phục: “Bình tĩnh, bình tĩnh, nói một chút làm sao streamer đắc tội ngươi? Ngươi không nói sao bọn ta giúp ngươi được?”
Tần Linh nhướng mày, ở một bất mãn hỏi: “Vừa rồi cổ xem thường tôi sao? Cổ cho rằng tôi là người yếu nhất trong ba người chúng ta sao? Ông hỏi cổ mấy cái này ấy!”
Nhan Khang không nói nên lời, hỏi như thế giống như thần kinh á!
Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ kéo Tần Linh đi, “Trong xe có trà sữa, uống một cốc để hạ hoả.”
Sau khi lên xe, Tần Linh vừa uống trà sữa, vừa bất mãn hỏi: “Nhìn tôi rất yếu à?”
Mục Huyền Cảnh lau bụi trên đầu cậu, “Nói bậy, cô ta không tỉnh táo, ánh mắt của cô ta nhất định không tốt, nên đi về phía Nhan Khang mới đúng.”
Tần Linh híp mắt, “Anh nói đúng.”
Mục Huyền Cảnh sờ đầu của cậu, “Đừng tức giận.” Giọng điệu ôn nhu, khẽ mỉm cười, dường như đang dỗ dành một đứa trẻ nóng nảy.
Tần Linh lại xấu hổ nhìn đối phương, cúi đầu uống một ngụm lớn rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay trời âm u.”
“Ngày mai có tuyết.”
“Nói chung, khi thời tiết như thế này tim tôi rất đau.
Sau khi anh đến thì không đau, có liên quan đến chứng mất trí nhớ của tôi không?”
Giọng điệu của Mục Huyền Cảnh nhẹ nhàng, như đang nói về người khác, “Vào ngày mưa lác đác tôi sắp chết.”
Tần Linh nhíu mày, “Trước đây tôi nhất định rất quan tâm đến anh, nhưng bây giờ tôi quên mất rồi, tôi thật cặn bã.”
Mục Huyền Cảnh cười nói: “Tôi tình nguyện.”
Tần Linh cảm thấy tôi cười, tâm trạng đột nhiên tốt lên.
“Cho dù quên, anh nghĩ nhìn trúng anh chứng tỏ tôi có mắt nhìn, làm sao anh có thể ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, còn biết nấu ăn, hỗ trợ sở thích của tôi, ăn nói cũng rất xuôi tai, anh thật tốt.”
Nhan Khang đi ra thì nghe nói như thế, lúc hắn bận rộn thì hai người này làm gì vậy! “Mấy người có thể thông cảm cho tôi chút không? Liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi mang tình báo tới nè!”
Tần Linh nhìn hắn lên xe, qua loa hỏi: “Ông hỏi cái gì?”
“Cực kỳ bi thảm! Đoán xem tại sao cô ta lại truy sát streamer?”
Tần Linh lắc đầu, “Tôi không muốn đoán.”
Nhan Khang hào hứng nói: “Bởi vì kẻ giết cô ấy là một võng hồng.”
Tần Linh và Mục Huyền Cảnh có cùng biểu hiện, “Ồ.”
Nhan Khang cáu kỉnh nói: “Hai người cẩn thận mà nghe này!”
Hắn tìm kiếm trên điện thoại của mình một chút, “Nhìn này, là người này.
Nghệ danh của gã là ‘Đại Tràng Heo không thể sống thiếu dầu’, giờ gã đang bán hàng, nghe nói một giờ livestream có thể hoàn thành hàng chục triệu đơn giao dịch.
Trước đây, gã thường phỏng vấn trong lĩnh vực tư nhân, để lộ một số tin tức tiêu cực, danh tiếng của gã đã tích lũy theo cách này.”
Tần Linh liếc mắt nhìn, “Có hơn 13 triệu fans, võng hồng mà có số lượng fans như này đều có thể gia nhập giới giải trí rồi.”
“Gã thực sự rất nổi tiếng, trước đây đã từng phanh phui chuyện nhà máy xúc xích sử dụng thịt lợn chết, những thương gia vô lương tâm dùng dầu cống ngầm để làm bánh bao, bác sĩ ác tâm nhận phong bao, v.v.
Những gì bị phanh phui là điều mà cư dân mạng đang quan tâm.
Trong đám fans của gã có rất nhiều anh hùng bàn phím, gã nói ai sai thì những anh hùng bàn phím đó sẽ mắng chửi người đó, dẫn đến nhiều cửa hàng đã bị phá hủy, các nhà máy nhỏ cũng bị phá hủy, sức chiến đấu đặc biệt mạnh mẽ.”
Tần Linh không rõ, “Vậy thì gã có liên quan gì đến cô y tá này?”
Nhan Khang thần thần bí bí, “Mấy người không thể đoán được việc này kỳ lạ như thế nào đâu bởi vì nguyên nhân hóa ra là một con mèo.”
Lúc này Phòng Vũ cũng run rẩy đi theo, lên xe, nghe bọn họ thì lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô y tá nhỏ này trước đây đã cứu một con mèo hoang.
Mà mèo hoang này khác với những giống con mèo khác, nó ở ngoài tự nhiên đã quen rồi nên mới ôm về nhà chưa thích ứng được, cần phải dạy các quy tắc từ từ.
Nhưng cô y tá nhỏ này rất bận đi làm, con mèo vẫn được giữ ở nhà.
Cô muốn tìm con mèo người nhận nuôi, nhưng con mèo là một con mèo thả vườn Trung Hoa, nhìn không đẹp mắt nên cô không thể gửi nó đi.
Một ngày nọ, cô y tá nhỏ về nhà và thấy con mèo cào vào ghế sofa và chiếc túi cô mới mua, trên mặt đất có phân và nước tiểu khiến căn nhà trở nên lộn xộn.
Cô y tá nhỏ trực đêm rất mệt, về nhà thấy nó thì rất tức giận, túm cổ con mèo, đè xuống đất, mắng mỏ rồi ném ra tiểu khu.
Thật tình cờ, cảnh tượng ‘tốt’ này được một người chụp lại và tung lên mạng.
Một số người nói rằng cô đã ngược đãi mèo.
Sau khi Đại Tràng Heo nhìn thấy, trực tiếp chuyển tiếp.
Con mèo này lưu lạc quen rồi, tương đối có dã tính, nếu ấn nó xuống đất, nó chắc chắn sẽ giãy giụa kêu loạn.
Ngay sau khi đoạn của Đại Tràng Heo được tung ra, nhiều cư dân mạng cho rằng cô y tá nhỏ đã bạo hành chú mèo.
Mag điều đáng kinh ngạc hơn cả là Đại Tràng Heo này hoàn toàn chưa tìm hiểu kỹ, vì lấy lòng mọi người, tăng độ nổi tiếng, gã đã tức giận đăng một bài văn dài hàng nghìn chữ, chỉ trích cô y tá nhỏ vì hành vi ngược đãi mèo.
Khi đó gã chỉ có 2 triệu fans, fans của gã lập tức bùng nổ, điên cuồng xúc phạm cô y tá nhỏ, thu hút vô số người yêu mèo không biết sự thật đổ lỗi cho cô y tá nhỏ.”
“Thiếu đạo đức a!” Phòng Vũ mắng một câu: “Loại người này nên lở miệng, chảy mủ trên mông!”
Tần Linh liếc hắn một cái, sao quen thế nhở?
Phòng Vũ vô thức rụt cổ, không dám nhìn Tần Linh.
Nhan Khang gật đầu, “Mắng quá đúng rồi, cô y tá nhỏ bị bạo hành mạng, bị người ta đặt vòng hoa trước cửa nhà, đi đâu cũng có người chặn đường, chửi bới.
Ban đầu, cô y tá nhỏ muốn dẹp chuyện rửa oan cho mình nên đã gọi điện báo cảnh sát, còn nhắn tin cho Đại Tràng Heo kể lại toàn bộ sự việc, nhưng Đại Tràng Heo không thèm nghe một chút nào, dù fans của gã có hành hạ cô y tá nhỏ như thế nào thì gã cũng không thèm quan tâm.”
Tần Linh nghiêng đầu, “Có ân oán?”
Phòng Vũ giải thích: “Không thù hận, thời điểm đó gã không nổi tiếng lắm, gã chỉ muốn được nhiều người biết đến.
Bây giờ không có ai trên mạng, anh hùng bàn phím không quan tâm bạn có đúng hay không, dù sai cũng không mấy ai xin lỗi.
Còn ai có nhiều fans hơn là thì người đó chính đáng, chụp cho bạn cái mũ, dù bạn có thật hay không, xé bạn không cần lý do.”
*Chụp mũ: đội nồi, ăn ốc đổ vỏ, mình không làm việc đó nhưng có người đổ hô bảo mình làm
Phòng Vũ tràn đầy đồng cảm nói, có vẻ như hắn đã từng bị bắt nạt như thế này trước đây.
“Đại Tràng Heo nói y tá nhỏ không đúng là không đúng, người có lý dám nói sẽ bị mắng.
Chỉ cần nổi, có thể kiếm tiền thì nhiều người không quan tâm đến chuyện người khác có oan ức hay không.”
Nhan Khang gật đầu, “Nói trắng ra, đó là vì danh lợi.
Cô y tá nhỏ bị mất việc, nhà cũng không thể thuê.
Cô ấy bị bức ép lưu lạc đầu đường, thật trùng hợp, tối hôm đó cô bị võng bạo phát hiện, có người ném một viên gạch vào cô, vốn là để dọa cô, không ngờ lại ném trúng đầu cô nên cô y tá nhỏ chết.
“
*võng bạo: người bạo lực mạng, những người hay xúc phạm người khác trên internet
Tần Linh giật khóe miệng, thật là xui xẻo.
“Fans Đại Tràng Heo bị bắt và bị kết án, nhưng Đại Tràng Heo thì không sao, nhưng người mà cô y tá nhỏ cực kỳ ghét chính là Đại Tràng Heo.
Đó là lý do tại sao cô ấy cực kỳ ghét võng hồng, nhìn thấy võng hồng liền muốn giết.”
Phòng Vũ tra xét một chút, “Đại Tràng Heo không thể sống thiếu dầu mấy ngày nay đều livestream, các vị có muốn xem một chút không?”
Tần Linh nhìn kỹ gương mặt của võng hồng này, “Trước tiên khoan đi, kiểm tra xem người bị anh ta báo trước có bị oan uổng không.
Nhìn khuôn mặt thằng nhãi này, tôi đoán nó không chỉ hàm oan một người, mà còn thiếu đạo đức.
“Tần Linh đưa cho Nhan Khang một chai nước, “Việc này giao cho ông.
”
Nhan Khang khó hiểu, “Thế ông làm gì?”
Tần Linh nghiêm túc nói: “Tôi cần tiền, và cần rất nhiều tiền để làm vốn, vì vậy tôi sẽ vẽ một lá bùa
thật lớn, tranh thủ bán cho cha với giá cao 100 triệu, như vậy là tôi có tiền.”
Nhan Khang bội phục, “Ông biết kinh doanh hơn cha ông đó.”
Tần Linh ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên.”
Tần Linh trở về thì vẽ.
Trên một cuộn giấy, vẽ tất cả các loại bùa mà cậu có thể vẽ: trừ tà, chiêu tài, bình an … mấy loại này bùa chú đều vẽ lên, có tới hơn trăm cái, còn vẽ mãnh hổ xuống núi cho cha mình.
Mặc dù theo ý kiến của Mục Huyền Cảnh thì con hổ hơi êm dịu, không có khí thế chút nào, nhưng Tần Linh vui là được, Tần Linh vừa hỏi anh liền khen, làm bùng nổ sự tự tin khoe khoang của Tần Linh.
Nhan Khang đi tra án, Phòng Vũ chỉ có thể về nhà.
Lại trải qua chuyện kích thích, Phòng Vũ ngoan ngoãn quay lại phơi nắng, phơi nắng một ngày, buổi tối ngủ cũng dùng đèn ngủ.
Fans hắn liên tục hỏi về tình hình của hắn, vì vậy hắn đã phát sóng ở nhà, giải thích một chút.
“Vấn đề đang được xử lý, tôi thực sự nhìn thấy con quỷ đó, Nó không bị tiêu diệt, đại sư nói quỷ có oan khuất, cọ rửa oan khuất mới đưa đi, cụ thể tôi cũng không hiểu.”
Fans đều hỏi hắn: “Tôi có thể tìm đại sư ở đâu?”
“Cái bùa phát sáng đó mua ở đâu vậy?”
“Thật sự có quỷ sao?”
“Quỷ trông như thế nào? Nam hay nữ?”
Tinh lực của Phòng Vũ trong hai ngày qua thật rất đặc sắc, hắn cũng đã chứng kiến việc Tần đại sư bạo lực tát quỷ, không thể kiềm chế mong muốn được nói chuyện và chia sẻ sự trâu bò của Tần đại sư với người hâm mộ.
“Con quỷ đó là y tá! Cây kim dày thô to đâm thẳng vào sau đầu!” Tôi quá xui xẻo rồi, tôi căn bản không biết cô ta, cô ta thấy võng hồng thì muốn giết! Cô ấy nói rằng cô ấy đã bị võng hồng hại chết, tôi quả thực là tai bay vạ gió!”
“Cái bùa đó thật sự có thể phát sáng, có thể cứu mạng, cũng có thể dính vào người, khiến người ta biến thành đại lực sĩ!”
“Mấy người chưa thấy đâu, đại sư rất đẹp, tuấn mỹ so hơn với những kia idol kia nhưng lại có tính khí không tốt, rõ ràng cũng giống như con nhà quyền quý, mồm mép có thể độc, còn đánh nhau nữa! “
Phòng Vũ bô lô ba la, trò chuyện với fans, “Tay chân vị đó gầy yếu, sau khi dán lá bùa lên người thì giống như là Titan vậy! King Kong Barbie! Chiến đấu phi phàm, sợ tới mức tôi không dám động đậy!”
Các fans vừa xuýt xoa vừa phấn khích: “Không tin! Có ảnh có chân tướng, sao anh không chụp?”
“A a a, muốn xem! Đẹp trai đến cỡ nào! Người đã đẹp còn biết đánh nhau mắng người chính là người tình trong mộng của toai!”
“Có ảnh của đại sư kia không, nhanh lên! Cho tôi xem chút!”
Phòng Vũ lòng nói sao dám chụp, không sợ bị đập bắn chết sao?
Fans trêu chọc hắn: “Anh không có thì chính là nói bậy.
Anh nghĩ mình đang làm phim à?”
“Tại sao không nói đại sư đã tu tiên? Kỳ hoá thần?”
“Tôi muốn bái sư, xin hỏi là môn phái nào?”
…
Phòng Vũ giải thích: “Tôi thực sự không nói nhảm.
Tôi sẽ cho mí bạn địa chỉ, mí bạn có thể tự mua.
Tôi mua bùa với giá hai nghìn, thực sự có thể cứu mạng.”
Mọi người nhìn vào địa chỉ này, ai cũng thấy quen thuộc: “Địa chỉ này có một blogger đã giới thiệu.
Nghe nói có đầy đủ các loại bùa chú.
Ông chủ xem người chào giá, sẽ không bán cho người làm qua chuyện xấu, phải tự mua.
“
“Tôi biết blogger đó!”
“Ông có nhận quảng cáo khuyến mãi không đó?”
“Bùa quảng cáo có thể tỏa sáng được không? Tôi rất muốn mua một tấm bù, gần đây gặp đủ thứ rắc rối.”
“Tui cũng muốn đi, tui muốn thỉnh đào hoa!”
“Hai nghìn đắt quá, để mị xem xét, than ôi! Khi nào mị mới giàu đây?”
…
Lần livestream này không ra ngoài thám hiểm, tán gẫu hàn huyên ba tiếng, hàng triệu người trên mạng biết rằng những lá bùa mà Tần Linh bán rất hữu ích.
Một số người muốn mua bùa hộ mệnh, một số người chỉ đơn giản là muốn đến xem một vị đại sư có vẻ ngoài đẹp trai, đánh nhau chửi đổng trông như thế nào.
Trong lúc nhất thời, có hàng dài người đến cửa hàng để mua đồ.
Sau khi Tần Linh biết được ý đồ, liền yêu cầu Vương Tử Hoàn dựng một tấm biển trước cửa.
Mỗi ngày chỉ có mười người, nhiều hơn không rảnh, cậu phải vẽ bùa cho cha mình.
Nếu như cảm thấy gần đây mọi chuyện không suôn sẻ, có thể mua hương trầm đặc chế ở đây, thắp hương xông nhà thì có thể xua đuổi vận rủi, thời gian này Vương Tử Hoàn bận như chó.
Thật vất vả bận đến lúc trời tối, mới vừa đóng cửa, Nhan Khang trở lại, còn mang về một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Nhan Khang tự tay rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: “Cái Đại Tràng Heo đó thật không ra gì, gã không chỉ hại cô y tá nhỏ mà cả đại ca bán bánh bao hấp, bị bẫy không làm nổi, mẹ già không có tiền chữa bệnh, con không có tiền đi học.
Anh bán nhà, 2 vợ chồng giờ đang làm công trường khó khăn lắm, tôi định đưa anh ấy đi làm ghi chép.”
Đại ca kia tức giận nói: “Nhà tôi bán bánh bao không phải dầu cống ngầm mà là mỡ lợn.
Hai chúng tôi tự tay nấu, có màu trắng như tuyết, thịt vụn còn có thể gói thành bánh, ăn rất thơm, bán rất chạy.
Tên đó nhất quyết nói nhà tôi là dầu cống ngầm, khi bị lộ ra ngoài thì mọi người xung quanh không dám ăn.
Vợ chồng chúng tôi thực sự không làm được nên đành đóng cửa đi công trường làm việc, hắn quá thiếu đạo đức.”
Tần Linh hiểu rõ, “Quả nhiên không chỉ một nhà, tướng mạo của gã không phải là người an phận, ông tự xem mà làm, y tá kia đâu?”
Nhan Khang phòng bị nhìn cậu, “Ở nơi chỗ tôi này, ông muốn làm gì?”
“Ông đưa cho tôi, tôi tâm sự với cô ấy.”
“Đừng đánh cổ, cổ bây giờ không hại người.”
Tần Linh lườm một cái, cậu là loại người không nói lý sao?
Nhan Khang đưa cho cậu đồ mà cô y tá nhỏ đang ẩn thân, “Ông có đồ ăn không? Tôi đói rồi.”
Tần Linh mang tới cho hắn một gói đồ ăn vặt, “Trước tiên ăn sương sương đi, Mục Huyền Cảnh đi làm.”
Nhan Khang oan ức nói: “Tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn cốt lết.”
Tần Linh ghét bỏ, “Ăn ăn ăn! Cho ông ăn đại tràng heo!”
——
Sau khi Nhan Khang rời đi, Tần Linh mới thả cô y tá ra, còn chưa kịp nói chuyện thì cô y tá nhỏ đã sợ tới mức co rúm trong góc, ngồi xổm không dám nhúc nhích.
Khóe miệng Tần Linh giật giật, cậu còn đáng sợ hơn quỷ?
“Ngươi hận hắn sao?”
Cô y tá nhỏ sợ hãi lắc đầu, “Không dám.”
Tần Linh lạnh lùng nói: “Tên cặn bã đã khiến cho ngươi thành như thế này, ngươi làm sao có thể không hận hắn?”
Cô y tá nhỏ rùng mình sợ hãi, đương nhiên là hận, nhưng cô không dám nói với Tần Linh vì sợ bị đánh.
Tần Linh ngoắc ngón tay với cô, “Hận liền đi báo thù đi, trước khi gã bị bắt, ngươi còn cơ hội để tìm công đạo cho mình, làm cho gã thân bại danh liệt.”
Cô y tá nhỏ mắt sáng lên, “Anh, thả tôi đi?”
Tần Linh cáu kỉnh nói: “Tôi đánh cô vì cô coi thường tôi, không phải là không muốn cô báo thù!” Nhìn thấy cô y tá nhỏ run rẩy, sắc mặt Tần Linh dịu đi.
“Đêm nay gã có buổi livestream, cô đến, tôi sẽ vẽ lên cô một lời nguyền rủa, để cô bị máy ảnh chụp, dũng cảm tung hoành, tôi bảo đảm hồn phách cô không tiêu tan.”
Tên gốc của “Đại Tràng Heo không thể thiếu dầu” là Vương Kiến, năm nay ba mươi tuổi.
Trong hai năm qua kiếm tiền, giữ gìn bản thân thật tốt, còn trang điểm, trông như một tiểu minh tinh còn mang theo một trợ lý.
Gã hỏi trợ lý: “Cậu có chụp lại chuyện hôm qua tôi nói không?”
Trợ lý nói: “Chụp mấy bức ảnh, nhưng đó là những người xung quanh thuận miệng nói, chuyện này có thật hay không vẫn chưa điều tra rõ ràng.”
Vương Kiến cầm bức ảnh nói: “Không cần điều tra rõ ràng, có một cái đại khái là được, tôi cũng không nói tên họ, hắn có oan cũng không thể tìm tôi.
Chắc chắn đó là một người bình thường, không có hậu đài, phải không? “
Trợ lý bình tĩnh nói: “Không có, chỉ là một cửa hàng bình thường.”
Vương Kiến mỉm cười, “Tốt quá, đưa lời kịch quảng cáo cho tôi, tôi sẽ đẩy lại sau.
“
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, buổi truyền hình trực tiếp bắt đầu đúng giờ vào lúc 8 giờ tối.
Tần Linh đã chuẩn bị một ít hoa quả sấy khô và một vài chai soda, nồng nhiệt mời Mục Huyền Cảnh và Vương Tử Hoàn cùng đến xem cuộc vui.
Cậu cũng gửi một tin nhắn đến Nhan Khang: Nhan Hầu Tử, tuyệt vời không thể bỏ qua, ông nhất định phải xem nó! Tính ngày lễ phát thêm chương cho mọi người nhưng hai tuần vừa rồi mình bận quá, mới vào học bị dí deadline nên chưa edit kịp, có bao nhiêu đăng bấy nhiêu vậy..