Tần Linh ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, bản thân cũng không rõ tại sao mình lại có phản ứng như vậy.
Một bàn tay lạnh lẽo chống đỡ cánh tay Tần Linh dựa vào khung cửa, dĩ nhiên không có chút nhiệt độ nào, giọng nói hơi trầm thấp quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tần Linh đột nhiên cảm thấy trái tim không còn đau nữa, có chút khó hiểu, hôm nay mình phạm phải cái gì? Còn đau hơn trời mưa, cũng không thể giải thích được tại sao, giống như đối phương giúp một chút liền hết đau, trong lòng cũng không có cảm giác ngột ngạt.
Tần Linh thăm dò hỏi: “Trước đây chúng ta quen nhau sao?”
Mục Huyền Cảnh trầm mặc, không để cho Tần Linh nhìn thấy ánh mắt, “Lần đầu tiên tôi tới đây.”
Tần Linh nhíu mày, thấy người bên kia mặc một đồ mỏng như vậy, cậu cũng không hỏi nữa, “Lạnh quá, mau vào đi.”
Sau khi Mục Huyền Cảnh bước vào, cả căn phòng tràn ngập sát khí mạnh mẽ, vốn là trên người anh có chút công đức, nhưng bởi vì sát khí quá nặng, công đức dĩ nhiên không đè ép được sát khí, khiến người ta ớn lạnh, cảm giác căng thẳng tăng lên gấp bội.
Tần Linh phát hiện đám quỷ xung quanh sợ hãi luồng hơi thở này chạy còn nhanh hơn thỏ, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Tần Linh thắp mấy nén hương, định đè nén khí tức trên người đối phương, Mục Huyền Cảnh cười khổ nói: “Xin lỗi, trên người tôi có thương tích, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút, tôi thu lại.”
Tần Linh tay run một cái, toàn bộ đều thả ra ra sao? Người anh em này càng xem càng không giống người tốt!
Mục Huyền Cảnh xem xét đồ đạc trong nhà, rất phù hợp với phong cách của Tần Linh.
Bất luận thế nào, tùy theo sở thích cá nhân.
Có ba bức tượng nhỏ bằng đất sét rúc vào nhau, hai bức lớn và một nhỏ, người nhỏ hẳn là Tần Linh, gương mặt lạnh lùng, bị người lớn ôm trong tay, hai ngón tay chọc vào hai má, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, Tần Linh đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn, vừa nhìn liền biết bảo bối của cậu.
Mục Huyền Cảnh không nhìn thấy Tần Linh, liền chọc vào đầu tượng đất sét nhỏ, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nhân vật đất sét nhỏ, Mục Huyền Cảnh nhấc khóe miệng duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng ở trên người hình nhỏ chạm nhẹ vào đầu của nó.
Hệ thống nằm trên giá nhìn thấy cảnh này vừa định đâm thọc, lúc này Mục Huyền Cảnh đột nhiên ngước mắt, lạnh lùng liếc mắt nó một cái, ánh mắt như đang nhìn một cái đồ chơi có thể bị bóp chết.
Hệ thống sợ tới mức rùng mình một cái, lông mao trên lưng dựng lên, lấy móng vuốt che mặt, không dám kêu một tiếng.
Tần Linh đã mở cửa bên ra hiệu, “Mục tiên sinh, anh ở đây đi.”
“Được rồi.” Mục Huyền Cảnh ánh mắt dịu dàng nhìn theo, hoàn toàn khác với vừa rồi.
Phòng ngủ phụ một giường, một tủ quần áo, một bàn và một ghế bên cạnh.
Cửa phòng ngủ của Tần Linh mở toang, hai bên tương phản, bên kia là phòng ngủ của hoàng đế, bên này là nơi lữ khách dừng chân, Mục Huyền Cảnh đứng ở cửa nhìn, không nói một lời, cũng chưa tiến vào.
Tần Linh lúng túng, cậu thật sự không có chuẩn bị, cái này là Vương Tử Hoàn dọn dẹp, lúc rời đi ra sao hiện tại còn ra vậy, “Anh cần gì, ngày mai tôi dẫn anh đi mua.”
Mục Huyền Cảnh đẩy hành lý đi vào, vẻ mặt tán dương nói: “Tốt rồi, tuy hơi nhỏ nhưng khí tràng ôn hoà.
Có thể thấy ông chủ là người cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, tốt bụng.
Đây là một nơi dưỡng bệnh tốt.”
Tần Linh càng thêm xấu hổ, không nghĩ tới nhìn không giống người tốt, lại có thể hòa thuận như vậy.
“Sư phụ yêu cầu tôi chăm sóc anh, nhưng tôi không biết chăm sóc người.
Anh có yêu cầu gì cứ nói đi, đừng xấu hổ.”
Mục Huyền Cảnh gật đầu, “Được.”
Tần Linh nhìn anh thu dọn hành lý, nghĩ ngợi rồi đi tới giúp, “Thấy anh sức khỏe không tốt, có cần tôi giúp không?”
Mục Huyền Cảnh liếc cậu cười, “Không cần, cậu có thể giúp tôi gọi đồ ăn, tôi đói bụng.”
Tần Linh vội vàng đi đặt bữa tối, nói thật là cậu không biết thu dọn đồ đạc.
Buổi tối, Tần Linh đang nằm trên giường xem phim truyền hình, nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Linh đứng dậy mở cửa, “Làm sao vậy?”
Mục Huyền Cảnh hình như vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đen làm cho làn da tái nhợt yếu đuối vô lực, có chút ngượng ngùng hỏi: “Có chăn bông không?”
Tần Linh đưa cho anh một chiếc giường khác, lòng nói người anh em này thân thể quá yếu, lò sưởi nóng như vậy mà anh ta vẫn lạnh, “Giường cuối cùng rồi, không được ngày mai lại đi mua.”
Mục Huyền Cảnh nhận lấy, khẽ cười, “Được rồi, nhưng giường không thoải mái lắm, ngày mai mua cái mới được không?” (mình cũng không hiểu tại sao trên ghi chăn, dưới ghi giường, bản QT hay raw cũng vậy)
Tần Linh gật đầu, “Mua.”
“Tủ hỏng rồi.”
Tần Linh chớp mắt, bị Vương Tử Hoàn dùng một lần đã hỏng rồi, chất lượng thật tệ, tiếp tục gật đầu, “Mua.”
“Màu sắc của cái bàn xấu …”
Tần Linh khóe miệng giật giật, “Mua! Đồ đạc đều mua đồ mới.”
“Máy tính của tôi bị hỏng, cậu có thể…”
Tần Linh cứng họng, người anh em này không một xu dính túi sao?
Mục Huyền Cảnh vừa nhìn cậu như vậy, tất cả sát khí trên người đều bị thu đi, sắc mặt tái nhợt, một người đàn ông to lớn như vậy đứng trước mặt Tần Linh, khiến Tần Linh cảm thấy anh thật đáng thương.
Một người đàn ông to lớn như vậy, nếu có biện pháp rồi thì cần phải cầu xin người khác ư?
Không sao, ngày mai chúng ta cùng nhau mua đi.
Thiếu gì thì mua.” Tần Linh nghĩ đến ví tiền của mình, vừa rồi kiếm được hơn 300.000 tệ, mua cái này cũng là chuyện nhỏ, nếu là sư phụ cậu đưa đến anh tới đây, khẳng định không là người ngoài, mua! Đều mua! (Gất nà có ý thức nhận người nhà)
Mục Huyền Cảnh cười, “Đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền giúp Tần Linh đóng cửa lại rồi rời đi.
Tần Linh hơi sững sờ, những gì anh ta nói thật giống như cậu là một bạn nhỏ.
Sáng sớm ngày thứ nhất, Tần Linh nhìn thấy chăn bông và gối của Mục Huyền Cảnh bị ném trên sàn nhà, ngoại trừ chăn bông mà cậu lấy từ phòng tối hôm qua ra, tất cả những thứ cũ kỹ đều bị ném ra một lượt.
Mục Huyền Cảnh vừa mở cửa, sắc mặt khó coi, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Tần Linh, anh giải thích: “Những thứ này đều có mùi của người khác, tôi không chịu nổi.”
Tần Linh cứng họng, Vương Tử Hoàn dùng hai ngày, đều là đồ mới, anh làm thế nào mà đoán được?
“Tối qua anh ngủ thế nào?”
Mục Huyền Cảnh bước sang một bên, để cho Tần Linh nhìn thấy bên trong, “Ngồi ngủ.”
Tần Linh nhìn thấy chăn bông vẫn bị ném trên mặt đất, không phải đắp chăn bông mà ngồi? Tần Linh do dự, nhưng vẫn xấu hổ nói với đối phương rằng chăn bông là do chính cậu đắp, đã đắp qua nhiều lần.
Lúc này Vương Tử Hoàn lại mang theo nhiều túi hành lý lớn nhỏ đi tới, Tần Linh nhìn thấy đầu càng đau hơn, “Sao cậu lại ở đây? Không phải tôi đã nói với cậu, đừng có bước chân vào nghề này, trở lại làm phú nhị đại đi.”
Mục Huyền Cảnh hơi nheo mắt, giống như mùi trên chăn bông.
“Tôi muốn tới làm, có thể ăn ít, tiền lương còn không cần,tìm người đốt đèn lồng cũng không rẻ như vậy.” Vương Tử Hoàn vừa nói vừa xách hành lý vào trong, vừa đi tới cửa hông liền bắt gặp một đôi mắt lãnh đạm, Vương Tử Hoàn lập tức run chân.
Vương Tử Hoàn lo lắng nuốt nước miếng, “Đây là…”
Tần Linh đập cậu ta một cái: “Mục tiên sinh muốn ở chỗ này của tôi một thời gian, không có chỗ cho cậu ở.”
Vương Tử Hoàn kiên trì nói: “Bằng hữu của ông chủ thật là phi thường.
Đại ca thoạt nhìn cũng không tầm thường, cao ráo, đẹp trai, hào sảng.”
Hai người bọn họ cùng ánh mắt chán ghét, vỗ mông ngựa cũng không cao cấp chút nào.
*Vỗ mông ngựa: nịnh nọt
Vương Tử Hoàn cười khổ, “Tôi ở chỗ nào?”
Tần Linh chỉ vào cửa, “Cậu không được, cậu đi.”
Vương Tử Hoàn đáng thương, “Ông chủ, tôi rất muốn tới làm, có thể làm việc linh tinh, có thể chạy việc vặt, tôi có thể lái xe, tôi còn dự định làm một web drama có đề tài thần quái, tôi tích lũy kinh nghiệm rồi, anh lưu lại tôi đi.”.
“
Tần Linh bất lực nói: “Chỉ còn lại kho hàng.”
Vương Tử Hoàn nghiến răng, thật sự đem hành lý đi kho hàng.
Nhìn thấy mấy thứ bị Mục Huyền Cảnh ném ra, Vương Tử Hoàn còn rất đẹp, “Ồ, đại ca đã giúp em dọn nó ra rồi sao? Cảm ơn anh!”
Tần Linh ôm trán, đại ca chỉ đang ném rác thôi.
Cậu thắp một nén nhang nói với Vương Tử Hoàn đang thu dọn đồ đạc: “Cậu cứ từ từ thu dọn đồ đạc.
Chúng tôi đi ra ngoài mua đồ.
Cậu phát hiện thiếu thứ gì thì gọi điện cho tôi”.
Vương Tử Hoàn gật đầu, “Anh đi đi, tôi trông cửa hàng.”
Công việc kinh doanh trong cửa hàng ế ẩm, ngoại trừ tam đại quỷ tiết, lúc thường một tuần không có khách, Tần Linh không có ở nhà, nhưng lại có người.
Một đại thúc mở cửa bước vào, “Ông chủ, có đồ vật dùng để minh hôn không?”
Vương Tử Hoàn ánh
mắt sáng lên, “Có!”
Khi đang thu dọn đồ đạc vào nhà kho, cậu ta nhìn thấy một vài chiếc hộp lớn có ghi minh hôn, bên cạnh đó còn có danh sách những thứ cần có, hương, quần áo, tất cả những thứ cần đều được đóng gói khi mua hàng rồi, Tần Linh cũng lười không thèm xem qua.
Thứ này cũng ít người hỏi, lâu rồi không bán, nó bám đầy bụi, cậu chỉ việc lau chùi là được.
Vì lý do an toàn, Vương Tử Hoàn cũng gọi điện cho Tần Linh, “Ông chủ, ngoài chiếc hộp này ra, đồ cưới của minh hôn còn có thứ gì khác không?”
Tần Linh mỉm cười, “Cậu còn có tài vận đấy, vừa đến đã khai trương.
Chiếc hộp này cộng với một đôi Kim đồng Ngọc nữ người giấy, được mua với giá 580.
Cậu xem rồi bán đi.
“
Vương Tử Hoàn dọn đồ ra, cười nói: “Đại thúc, bộ này là 930.
Đây là danh sách.
Thúc nhìn một chút.
Trong đó có tất cả những thứ cần dùng đều có.
Thứ này thường ít bán, tôi sẽ giảm giá cho chú, tám trăm lẻ tám.
”
Đại thúc ngập ngừng “Đắt thế, rẻ hơn được không?”.
“Nếu không phải thanh lý hàng tồn kho thì sẽ không bán được với giá này.
Thúc có thể ra ngoài tìm hiểu một chút, chỗ nào cũng có giá hơn 1.000 …” Vương Tử Hoàn cười haha, miệng ngọt ngào, đại thúc rất vui vẻ, “Tôi cũng mua nó cho người khác, cậu viết giấy ghi chú cho tôi đi, để tôi có thể cho người khác xem.”
“Được rồi!” Vương Tử Hoàn vui vẻ mở danh sách, vừa tiễn đại thúc đi, một người khác đi tới, “Ông chủ, tôi cần mua đồ dùng minh hôn.”
Vương Tử Hoàn di chuyển một bộ khác, lòng nói hôm nay là ngày gì, sao minh hôn nhiều như vậy?
Lúc Tần Linh trở lại, mang theo rất nhiều tiểu ca ca giao hàng, bọn họ lần lượt khuân đồ vào phòng ngủ phụ, Tần Linh sắc mặt gần như xanh mét, Mục Huyền Cảnh thậm chí không nhìn vào bất cứ thứ gì, miễn là nó đắt tiền, còn muốn mua một chiếc máy tính, chuyến đi này cậu tiêu tốn hơn 10 vạn.
Ngẫm lại, hơn 10 vạn có thể mua nhiều thứ tốt, Tần Linh liền đau lòng.
Vương Tử Hoàn nhân cơ hội báo cáo, Tần Linh uể oải, “Một ngày hai cái minh hôn, không thường thấy.”
Vương Tử Hoàn gật gật đầu nói chuyện phiếm: “Tôi nghe người ta nói minh hôn tốn kém, có nơi còn đắt hơn cưới người sống.”
Mục Huyền Cảnh, người đã im lặng hồi lâu, “Xì” và lạnh nhạt nói: “Thật đáng thương.”
Vương Tử Hoàn không hiểu, có ý gì?
Mục Huyền Cảnh trào phúng nói: “Chết rồi mà hôn nhân của mình đều không thể định đoạt, chẳng lẽ không đáng thương sao?”
Vương Tử Hoàn gật đầu, có lý.
Tần Linh nheo mắt, nếu không phải nhìn thấy sát khí tối tăm của anh ta, cậu đã tin vào lòng tốt của anh ta rồi.
Mục Huyền Cảnh nhướng mày, “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tần Linh sờ sờ ví tiền, chua xót nói: “Nhìn anh đẹp trai.”
Mục Huyền Cảnh cười rất chân thành, cầm chiếc máy tính mới mua, không khỏi khen ngợi Tần Linh: “Không bằng cậu.”
Tần Linh: “…”
Một lúc sau, Tần Linh thấy Mục Huyền Cảnh cầm một nắm hương cố hồn quý giá của cậu, trở về phòng.
Tần Linh đau lòng nhe răng, một sản phẩm cao cấp với giá năm mươi tệ một chiếc, là loại đặc biệt chuyên được huyền thuật sư sử dụng, một cái có thể bán được mấy ngàn! Người này hoàn toàn không có ý thức đi vay, không, cậu muốn bắt anh ta phải chịu trách nhiệm!
————
Nửa đêm, Vương Tử Hoàn đi nhà vệ sinh, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cậu ta mơ mơ màng màng hướng bên ngoài liếc mắt nhìn, nhất thời tinh thần bị doạ.
Hai đội ngũ đón dâu, mặc áo đỏ, rắc đầy tiền giấy mênh mông cuồn cuộn dừng lại ở ngã tư, đứng phía trước là một cặp trẻ em, da dẻ trắng như tuyết, đều đội mũ, khuôn mặt đỏ như máu giống như thoa sơn, Vương Tử Hoàn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là người giấy cậu ta vừa bán đi chiều nay!
Sống?
Sống!!!
Vương Tử Hoàn có chút không thở nổi, cậu ta không thể nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập của chính mình.
Hai đội đón dâu ở xung quanh đi lại, thật giống không tìm được cô dâu, Vương Tử Hoàn phục hồi tinh thần lại, chân trần chạy đến phòng ngủ của Tần Linh thật không thể tin được! Sinh thời cậu nhìn thấy quỷ kết hôn rồi!
Trước khi Vương Tử Hoàn chạy đến phòng ngủ chính, cửa phòng bên mở ra, một lực mạnh nhéo gáy cậu ta, suýt chút nữa đã nhấc bổng cậu ta lên.
Vương Tử Hoàn nhìn Mục Huyền Cảnh đang một tay ôm mình, run rẩy duỗi ngón tay cái ra, “Lực cánh tay của Mục ca thật tốt.”
Mục Huyền Cảnh lạnh lùng nói: “Đừng ầm ĩ cậu ấy ngủ, có việc ngày mai lại nói.”
“Mục ca, cái kia cái kia cái kia!” Vương Tử Hoàn chỉ vào ngoài cửa sổ, ngón tay kích động đều đang run rẩy.
Mục Huyền Cảnh nhíu mày lại, lập tức đánh cậu ta ngất đi, sau đó một tay đem Vương Tử Hoàn kéo về kho, vứt trên giường, đóng cửa, làm liền một mạch.
Nhìn bóng quỷ ngoài cửa sổ, hiển nhiên đã phát hiện vừa nãy có người thấy được bọn họ, quỷ thích nhất Vương Tử Hoàn, loại này không có lực công kích nhưng có thể nhìn thấy người của bọn họ, đối với những hồn ma cần tìm người thay thế, loại người này ma quỷ mê hoặc.
Đối với những hồn ma ăn linh hồn, sau khi sợ hãi, những linh hồn như vậy có hương vị đậm đà hơn những người không thể nhìn thấy chúng.
Một số linh hồn ma quỷ đã bay đến, với biểu hiện tham lam trong mắt họ.
Mục Huyền Cảnh một tay vươn ra, sát khí màu đen duỗi ra lôi kéo ác ma, năm ngón tay đan vào nhau, ác quỷ còn không kêu gào tiếng nào, trực tiếp bị hồn phi phách tán.Oán khí tụ lại cùng nhau, tất cả đều bay vào trong cơ thể Mục Huyền Cảnh, sắc mặt của Mục Huyền Cảnh trông khá hơn một chút.
Chung quanh an tĩnh lại, Mục Huyền Cảnh đóng cửa sổ nhìn về phía Tần Linh, cảm thấy khí tức ở đó ổn định, Tần Linh một chút cũng không bị quấy rầy, lúc này Mục Huyền Cảnh mới đi ngủ. Vương Tử Hoàn hài vl, edit truyện mà gặp mấy cảnh của bạn Hoàn đỡ sợ hẳn.
Thanh Minh 清明, Trung Nguyên 中元, Hàn Y 寒衣 (1) được gọi là “Tam đại quỷ tiết” 三大鬼节.
Tam đại quỷ tiết này, tiết Thanh Minh là được xem trọng nhất.
Theo truyền thuyết, Thanh Minh tảo mộ sớm thành tục từ thời Tây Chu, nó là tập tục cổ đại mùa xuân đế vương tế tổ diễn biến mà ra.
Về sau, nghi lễ tế tổ cung đình này mở rộng đến dân gian, tập tục mùa xuân tế tổ dần hình thành.
Hôm nay sẽ xả kho 3 chương luôn, như mình nói thì mình edit bộ này rất chậm, một phần vì mình sợ ma nên có vài chương mình sẽ edit gất nà lâu luôn, một phần là nó khó á.