Quách Nam Khiết tiến vào một căn phòng khác, gác đôi chân của mình lên chiếc ghế dài cô cẩn thận xoa nắn kiểm tra một lượt, ngày hôm nay cô đã đi lại hơi nhiều rồi, lại bước xuống tiến vào phòng tắm thay một bộ đồ khác.
Trên người cô mặc một chiếc áo cộc rộng thoải mái, cùng với một chiếc quần sooc rộng cả trông cô tràn đầy sức sống.
Tiến tới bàn làm việc nhấn 1 dãy số.
“ Gwen, cậu qua phòng tôi một chút.” – nói xong liền cúp máy không để đối phương nói thêm một câu nào.
Bên này mọi người đang suy nghĩ đưa ra phương án tốt nhất, Gwen ngồi nghe chán đến phát sầu, cô là bác sĩ mấy việc tác chiến hầu như cô không nhúng tay vào.
Còn đang ngây người vì điện thoại đã bị cúp thẳng, Gwen bĩu đôi môi đánh son đỏ mọng của mình, tay vân vê lọn tóc vàng óng rồi bước đi.
Không thèm gõ cửa Gwen xông một mạch vào phòng.
“ Lão đại, cậu có biết tí lịch sự nào không, sao lại có kiểu vô duyên vô cớ cúp máy vậy?” – nào có dễ dàng bỏ qua như vậy Gwen là con lai, từ nhỏ cô cũng là tiểu thư được nuông chiều nào phải chịu uất ức kiểu này.
“ Không phải là các nhanh nhất cho cậu tới sao, bên đó cậu cũng đâu có làm gì.
Lại đây uống miếng nước hạ họa.”
“ Bản tiểu thư sao lại gặp người như cậu chứ, đường đường là lão đại mà ngang nhiên bắt nạt người ta.”
Quách Nam Khiết chỉ cười không nói gì để mặc một mình Gwen phát tiết.
“ Nói đi, cậu gọi tôi qua có việc gì?”
“ Cậu là bác sĩ mà ngay cả bệnh nhân của mình cũng không nhớ, một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có.”
Lần này Gwen nít bặt, triệt để bị chặn họng, bực tức nện gót giày của mình xuống sàn tiến tới tủ kính lấy hộp cứu thương.
Sau khi xong xuôi mọi việc, đúng 4 giờ chiều cô sang phòng bên cạnh, nghe mọi người nói về phương án tối nay, sau khi thảo luận ổn cô hẹn mọi người 2 giờ sáng hành động.
1 giờ sáng, gần 20 người tập trung tại sân huấn luyện.
Quách Nam Khiết một thân đen bước ra, đánh mắt nhìn một lượt dặn dò mọi người kiểm tra thiết bị, trang bị cẩn thận rồi xuất phát chia thành nhiều ngả nhưng lại tập trung tại một nơi.
“ Thạch Dao cô kiểm tra xe Kim lão đại giờ này đang ở đâu, cũng show camera kho hàng lên cho tôi.”- Quách Nam Khiết ngả người vào thành ghế xe môi mỏng nói ra, cả người cô nhàn nhã tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cô đang nghiêm túc để loại trừ bất cứ khả năng xảy ra nguy hiểm thì cần phải tìm hiểu nó.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng bàn phím không ngừng vang lên sau một loạt các thao tác trên màn hình máy tính của